Trong lúc Đường Tinh đang buồn rầu thì Thẩm Lương đến gõ cửa.
"Đường tiểu thư, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Thấy Đường Tinh không trả lời, Thẩm Lương cũng không rời đi mà ngồi ngoài cửa, nói vào.
"Tôi biết cô đang ở trong. Tôi tin, Đường tiểu thư có thể cảm nhận được tâm ý của Sở tổng nhưng có lẽ cô chỉ là không muốn tiếp nhận thôi. Vậy thì để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé.
Ngày xưa,có một cậu bé và một cô bé chơi rất thân với nhau. Cậu bé hứa, lớn lên sẽ lấy cô bé kia làm vợ. Lúc này, cậu 12 tuổi và cô bé kia 5 tuổi. Thế nhưng một thời gian sau, cậu bé đi học xa nhà. Tuy cậu rất nhớ cô nhưng vì trường học không cho dùng điện thoại nên cậu không thể liên lạc với cô được. Nhiều năm sau, cậu trở về nhà, những tưởng gặp được cô bé kia. Nào ngờ cô ấy đã đi du học, không có ở nhà. Cậu lại đợi tiếp. Lúc này, cậu 22 tuổi và cô bé 15 tuổi.
Năm năm sau, cô bé trở về. Biết sắp được kết hôn với cô, cậu vui đến mức không ngủ được. Thậm chí mỗi lần chuẩn bị ra ngoài với cô, cậu đều đứng trước gương sửa soạn ba bốn tiếng đồng hồ. Đêm trước ngày cưới, cậu còn không thể ngủ, kéo thư kí của mình thức nguyên đêm với cậu. Cưới xong, cậu lại thức cả đêm chuẩn bị phòng cho cô gái. Thế nhưng, cách biểu hiện tình cảm của cậu có hơi khắc nghiệt, khiến cô gái hiểu lầm, dẫn đến cãi nhau. Và bây giờ, cậu vẫn đang ngồi như thằng ngốc trong thư phòng, không dám nói chuyện với cô nên sai thư kí của mình đi thay. Và đó chính là tôi đây."
"Haha, anh chửi ông chủ mình là thằng ngốc, liệu anh ấy nghe được thì sao?"
"Cô yên tâm, ông chủ sẽ không tổn thương tôi đâu."
"Vậy được, Thẩm Lương, tôi cũng sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện. Chuyện