Sau hơn ba tiếng đồng hồ ngồi trên xe thì cũng đã đến được nơi cần đến.
Đường Tinh định xuống xe thì Sở Diệc Thần nhắc nhở "Cẩn thận, chân em đang bị thương đấy."
"??... Chân em đâu có bị gì đâu."
Đường Tinh ngó xuống chân mình thì phát hiện chân đã được băng bó một lớp mỏng.
"Cái gì đây, anh băng vào à." Đường Tinh vừa nói vừa gỡ băng ra.
Mở băng ra, cô phát hiện chân mình có một vết bầm nhỏ.
"Ấy, đúng thật này. À mà khoan, Sở Diệc Thần em bị bầm mà, anh băng thế này em còn tưởng em bị gãy chân đấy. Với lại cũng đâu có đau, thoa một ít thuốc là khỏi mà, bày vẽ ra làm gì."
"Em không đau nhưng anh cảm thấy em đau."
Đường Tinh ngớ ra, đây là đau kiểu mới à.
Sở Diệc Thần xuống xe, vòng ra sau cốp xe lấy ra một bộ đồ mới toanh đưa cho Đường Tinh.
"Em thay đi, anh ở ngoài này chờ." Chưa đợi Đường Tinh kịp phản ứng lại, Sở Diệc Thần đóng sầm cửa xe rồi đứng canh ở ngoài.
Một lúc sau, Đường Tinh xuống khỏi ô tô, đập vào mắt cô là cảnh biển hùng vĩ.
"Oa, đẹp quá đi."
"Có thích không? Nếu thích thì anh sẽ đưa em đến đây thường xuyên hơn."Sở Diệc Thần dẫn Đường Tinh xuống phía bờ cát.
"Không thích." Câu trả lời của Đường Tinh cắt ngang cảm xúc của Sở Diệc Thần.
"Em... không thích? Đáng lẽ ra anh nên hỏi em trước khi đi..."
"Không sao đâu, chỉ là em cảm thấy sợ khi nhìn xuống biển. Cảm giác mình thật nhỏ bé trước đại dương mênh mông này. Như một hạt cát vô danh, sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng. Bỏ đi, đi thôi, cũng khá lâu em không ra biển rồi đấy."
Đường Tinh kéo tay Sở Diệc Thần đi. Bất chợt, Sở Diệc Thần kéo cô lại, bế lên.
"Anh làm gì thế, thả em xuống." Đường Tinh vùng vẫy.
"Anh đưa em đi chơi giải khuây chứ không phải để mặt em bí xị ra như vậy nhé. Cười lên xem nào."
"Thả em xuống đã."
"Không thả."Sở Diệc Thần quả quyết.
"Sở Diệc Thần, anh bế em kiểu công chúa, có nghĩa em là công chúa đúng không?"
"Ừm, là công chúa của anh."
"Vậy thì anh không thể là hoàng tử, lại càng không thể là phò mã của em