Đường Tinh ngớ ra.
"Cô... sai tôi hả?" Đường Tinh lấy nhìn tay chỉ vào mình.
"Đúng rồi, cô không phải người hầu à, mau đi lấy đi." Nữ nhân kia ra vẻ thản nhiên như đúng rồi.
Thấy Sở Diệc Thần định lên tiếng, Đường Tinh lại ra hiệu cho anh im lặng. Dù gì người ta cũng có ý tốt đến thăm, cho người ta chút thể diện chứ.
Đường Tinh đi vào bếp, lấy ra một cái bát rồi đưa cô ta. Cô ả đổ canh ra bát rồi bê lên, đưa đến trước mặt Sở Diệc Thần.
"Sở Tổng, anh ăn đi cho nóng."
Trái ngược với tưởng tượng của cô ta, thay vì đón lấy bát canh thì Sở Diệc Thần lại quay mặt đi, lộ rõ vẻ chán ghét.
Nếu không phải Đường Tinh không cho anh nói, anh đã sớm đuổi con ả này ra ngoài rồi.
Đường Tinh lại đi lấy một đôi dép ra, đưa sát mặt cô ta.
"Cô thay dép đi, không bẩn nhà."
Cô gái kia cầm lấy đôi dép Đường Tinh đưa rồi tháo đôi giày cao gót của mình ra, đưa cho Đường Tinh.
"Cảm ơn nhé."
"Cô bảo tôi cất giày cho cô?"Đường Tinh nhìn đến mơ hồ rồi.
Rốt cuộc người phụ nữ này mắt bị chột hay mù vậy, đến bây giờ vẫn coi cô là người hầu.
"Được, tôi cất cho cô." Đường Tinh giật lấy đôi giày cao gót rồi thẳng tay ném vào sọt rác.
"Cô!!! Sở Tổng, anh nhìn xem, cô gái này lại... " Cô ta quay sang Sở Diệc Thần định cáo trạng nhưng lại nhận được ánh mắt hung ác của anh.
Lúc này, cô ta quay sang, giận dữ nói với Đường Tinh.
"Cô bị làm sao vậy hả, sao tự nhiên vứt giày của tôi? Cô biết tôi là ai không?"
"Cô gói hết sự tinh tế của mình cho vào canh gà rồi hả?"
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói cô vô duyên chứ sao nữa. Ở đây đâu phải nhà cô, cô chạy xộc vào nhà tôi đã không nói gì, cô nhầm tôi với hầu gái, tôi cũng chưa trách cô. Nhưng cái tôi thiểu nhất là thay dép xong