Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

Ra Ngoài Công Tác


trước sau

Trên người Bạng Tinh không có mang tiền mặt, trong điện thoại di động cũng không có nhiều tiền như vậy, cho nên sau khi nhìn đơn thu lệ phí xong lại tìm kiếm trên người mình, cuối cùng đưa cho Du Trì một hạt trân châu nhỏ.

Thấy Du Trì nhận, Bạng Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng các cậu muốn ăn thịt của tôi nữa."

Du Trì nghe xong buồn cười: "Anh cũng không phải Đường Tăng, ăn thịt anh có thể trường sinh bất lão sao, lo lắng như vậy làm gì."

"Thành thật mà nói." Thần sắc Bạng Tinh nghiêm túc nhìn Du Trì: "Tuy rằng ăn thịt của tôi không trường sinh bất lão, nhưng có thể mỹ dung dưỡng nhan, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt."

Bạng Tinh còn chưa nói hết, Tiêu Ny bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tỏa sáng nhìn hắn chằm chằm. Bạng Tinh không chú ý tới ánh mắt của Tiêu Ny, có chút đắc ý tiếp tục nói: "Các cậu nghĩ đi, hạt cát còn bị thịt của tôi mài cho thành trân châu trơn bóng, chớ nói chi là..."

Kim Ngao nhìn thấy ánh mắt thèm nhỏ dãi của Tiêu Ny, nhanh chóng giơ tay lên ngắt lời Bạng Tinh tiếp tục tìm đường chết: "Anh đừng nói nữa, chúng tôi không muốn biết thịt anh tươi mới dưỡng nhan như thế nào đâu."

Du Trì đảo mắt nhìn Kim Ngao, mặt không cảm xúc: "Tôi nghe được tiếng nuốt nước bọt của anh."

"Không có." Kim Ngao đẩy mắt kính: "Cậu nghe lầm rồi."

Tiêu Ny nhìn Bạng Tinh chằm chằm không chớp mắt, trên làn da trắng nõn đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, xa xôi mở miệng: "Tôi ngược lại thật sự rất muốn nếm thử."

Thịt trai nướng lên thêm ớt, thêm thì là, chắc chắn rất mỹ vị...

Thấy đầu ngón tay Tiêu Ny nhảy lên từng tia lửa và ánh mắt nhìn Bạng Tinh chăm chú như nhìn con mồi, Du Trì cảm thấy tình huống phát triển có chút kỳ quái. Cậu vội ho một tiếng nhìn Bạng Tinh, cưỡng ép kéo đề tài trở về: "Đối với nửa kia của mình, anh có yêu cầu gì không?"

Bạng Tinh suy nghĩ một chút, đáp: "Nữ, sống."

Kim Ngao: "..."

Tiêu Ny: "..."

Du Trì gật gật đầu, sau đó điền vào đơn đăng ký khách hàng của Bạng Tinh một câu: giới tính nam, thích nữ, không làm gay, thẳng.

Kim Ngao và Tiêu Ny nhìn thấy: "..."

Tổng kết có thể nói là đánh vào trọng tâm.

Bạng Tinh ngoẹo cổ nhìn vài giây mới hiểu Du Trì viết gì, sau đó hắn chỉ vào hai chữ 'làm gay' nhìn Du Trì cười: "Tôi biết cái này có ý gì, chị Phong nói cho tôi biết."

Sau khi nói xong Bạng Tinh còn nhấc cằm, ý là, tôi lợi hại không.

Chị Phong?

Kim Ngao hỏi: "Chính là vị nói bóng nói gió nào đó?"

Bạng Tinh gật gật đầu: "Ừm."

Du Trì nhớ tới ngôn luận vô căn cứ của vị chị Phong trước đó, tâm lý có linh cảm không lành. Luôn cảm thấy Phong Yêu kia sẽ không tự mình giải thích cho Bạng Tinh ý nghĩa của hai chữ đó.

Nhìn Bạng Tinh, ánh mắt Kim Ngao lóe lên một tia cân nhắc, hỏi: "Chị Phong của anh nói với anh như thế nào?"

Bạng Tinh: "Chị Phong nói ý là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa."

'Tình huynh đệ' Bạng Tinh biết, nhưng mà hắn không hiểu chị Phong nói đến mấy chữ sau sao lại có thần sắc kích động như vậy. Hơn nữa tại sao phía trước 'tình huynh đệ' phải thêm bốn chữ 'xã hội chủ nghĩa' vậy?

Kim Ngao vỗ tay một cái: "Giải thích như vậy, không có gì không tốt."

Du Trì tức giận nhìn Kim Ngao đang quấy rối, đem hắn đẩy về chỗ ngồi rồi nhìn Tiêu Ny: "Đừng nghĩ nữa, không được ăn thịt người, yêu cũng không được."

Nghe Du Trì nói, lửa trên ngón tay Tiêu Ny trong nháy mắt tắt phụt. Tiêu Ny cảm thấy nhàm chán, bĩu môi rồi trở về chỗ của mình.

"Cái kia..." Bạng Tinh thấy vậy nhẹ nhàng nhấc tay, chờ Tiêu Ny nhìn hắn, yên lặng từ trong mũ lấy ra một túi bột phấn, nói: "Chỗ này của tôi có bột trân châu thượng đẳng, pha nước uống hoặc đắp mặt nạ có công dụng dưỡng nhan rất hiệu quả, nếu cô không chê có thể..."

Bạng Tinh còn chưa nói xong, Tiêu Ny đột nhiên đứng dậy nhận lấy, nhanh chóng lên tiếng đáp: "Cảm ơn! Không chê!"

Du Trì nhìn túi trong tay Tiêu Ny khoảng hơn một cân bột trân châu trở lên, lại nhìn mũ Bạng Tinh, thật tò mò bên trong mũ của hắn sao lại chứa được một túi lớn như vậy. Chẳng lẽ bên trong mũ còn có không gian đặc thù?

Nhưng mà dù sao cũng là một thổ hào yêu, bột trân châu tiện tay đưa cũng là một túi lớn như vậy. Trước đây Du Trì vẫn cho là bột trân châu không thể tính bằng cân, bây giờ mới biết trước đây sức tưởng tượng của mình quá hạn chế. Nhìn Bạng Tinh mà xem, đơn vị tính bột trân châu là cân.

Tiêu Ny mở túi ra ngửi một cái, sau đó nhìn Bạng Tinh: "Là hàng thật sao?"

Bạng Tinh nhanh chóng gật đầu: "Đều là trân châu do tôi mài ra, tuyệt đối bảo đảm là hàng thật, nếu giả cô có thể ăn tôi."

Du Trì: "... Người anh em này, anh nói quá lời rồi."

Tập Lang ôm Phỉ Phỉ đứng phía sau, nghe Bạng Tinh nói nhịn không được cười: "Anh đúng là bảo đảm hàng thật giá thật bằng mạng của mình luôn nha."

Bạng Tinh có chút ngượng ngùng cười cười: "Tôi cũng chỉ có trân châu, những cái khác tôi không có."

Tiêu Ny cất bột trân châu vào túi của mình, sau đó lấy điện thoại di động ra, lên tiếng: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh."

Bạng Tinh vội vã xua tay: "Không cần tiền, tôi tặng cô."

Bạng Tinh sống hơn một ngàn năm, rất chịu khó, cho nên hắn không có gì nhiều, chỉ có trân châu nhiều.

Thái độ của Tiêu Ny cũng rất kiên quyết: "Không được, tôi không lấy đồ miễn phí, anh nói một con số đi."

Thấy bộ dáng Tiêu Ny nhất định phải trả tiền, Bạng Tinh khó xử nhìn về phía Du Trì, cậu gật đầu với hắn: "Cho anh thì anh lấy đi."

Cuối cùng Bạng Tinh hết cách, lấy điện thoại di động ra tạo một cái mã, đánh một con số năm.

Tiêu Ny liếc mắt nhìn một cái, vừa quét mã vừa tùy ý lên tiếng: "50 ngàn?"

Tiêu Ny cảm thấy giá này có hơi đắt hơn so với trên thị trường, nhưng mà chất lượng tốt Bạng Tinh đảm bảo là thật, cho nên giá này cô có thể chấp nhận, dù sao cũng đã nhận hàng rồi.

Bạng Tinh lắc đầu: "500 là đủ rồi."

Động tác Tiêu Ny ngừng lại, dùng ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc nhìn hắn: "Sao anh không nói 5 đồng luôn đi?"

Bạng Tinh rất sảng khoái: "Nếu cô muốn trả 5 đồng cũng được."

Tiêu Ny: "..."

Cuối cùng Tiêu Ny vẫn dùng thái độ cứng rắn chuyển cho Bạng Tinh 50 ngàn.

Bạng Tinh thấy vậy lui về, Tiêu Ny lành lạnh nhìn hắn: "Tôi giống yêu không có nổi 5 vạn tệ sao?"

Bạng Tinh sững sờ, ngơ ngác lắc đầu một cái: "Không giống."

Vì vậy thời gian giao dịch cứ như vậy kết thúc. Một tháng lương chưa tới 20 ngàn – Du Trì đứng xem người ta mua bán, sau đó cảm thán trong lòng, không có núi riêng hay động phủ thì đại lão vẫn là đại lão. Có tiền!

Trong lúc hai yêu Tiêu Ny và Bạng Tinh giao dịch, Du Trì lên mạng tra xét một chút công
dụng của trân châu, sau đó cũng mua từ Bạng Tinh cho ba mẹ Du một chút. Dù sao thứ này cũng hiếm khi có thể mua được như thế này.

Cuối cùng Bạng Tinh nhìn số dư trên điện thoại đang không ngừng tăng lên, ngẩng đầu nhìn bọn Du Trì, ngơ ngác mở miệng: "Tôi có cảm giác không phải đến tìm đối tượng mà là đến chào hàng bột trân châu."

Sao mọi chuyện lại phát triển thành như bây giờ vậy?

Du Trì nghe xong ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Đối với nửa kia, anh có yêu cầu gì về chủng tộc không?"

Đề tài xoay chuyển có thể nói là vô cùng đông cứng. Bạng Tinh không hề cảm giác được, nhíu nhíu mày sau đó đáp: "Không muốn chủng tộc có mỏ nhọn... tôi hơi sợ."

Cố sự 'ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi' không chỉ nổi tiếng trong thế giới con người, bọn Bạng Tinh cũng từ nhỏ nghe đến lớn, bị gia trưởng dạy phải tránh động vật mỏ nhọn một chút.

"Động vật mỏ nhọn?" Du Trì nghiêm túc suy nghĩ một chút, hỏi: "Ví dụ như chim sẻ, chim bồ câu, các loại hạc sao?"

Bạng Tinh gật gật đầu: "Đúng."

Du Trì: "Còn nữa không?"

Bạng Tinh: "Còn phải không thích ăn thịt trai, điều này rất quan trọng."

Du Trì: "... Được."

Bạng Tinh: "Không còn."

Du Trì: "Được, chúng ta thêm wechat đi, tôi kéo anh vào nhóm chat."

......

Sau khi Bạng Tinh đi, Kim Ngao đến bên người Du Trì, cau mày: "Kiểu này cũng không dễ tìm đi?"

Kim Ngao cảm thấy Bạng Tinh nhìn qua ngây ngốc, cả người đeo đầy trân châu rêu rao như thế, Kim Ngao sợ hắn đi đường cũng bị vẹo người. Du Trì lắc đầu một cái: "Không biết."

Trong tâm lý Du Trì, vị yêu nào cũng không dễ làm việc, đều phiền toái.

Kim Ngao đồng tình vỗ vỗ vai cậu: "Khổ cực rồi người anh em."

Du Trì nhìn Kim Ngao: "Bên anh thế nào rồi?"

Kim Ngao nhún nhún vai: "Tình huống không khác với cậu lắm."

Du Trì thở dài trong lòng, cảm thấy bọn họ còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xong đời. Thấy vẻ mặt của Du Trì, Kim Ngao nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ yêu vốn ít, công việc khó khăn là bình thường."

Tuy rằng có lúc Kim Ngao hận không thể trực tiếp trói khách hàng của mình lại rồi vứt lên giường, sau ba ngày ba đêm mới thả bọn họ ra.

Du Trì: "Bây giờ tôi có ý nghĩ như thế này, tiền lương của tôi có thể thay đổi trước khi tôi về hưu hay không?"

Kim Ngao nghe xong cười: "Cái này cũng không có vấn đề."

Du Trì nhìn Kim Ngao. Kim Ngao có chút thần thần bí bí nhìn cậu: "Anh có một tin, cậu muốn nghe không?"

Du Trì: "Muốn."

Kim Ngao kéo ghế của mình đến gần ghế của Du Trì ngồi xuống, sau đó nói nhỏ: "Nghe nói lão đại muốn cho cậu ra ngoài công tác."

Du Trì sững sờ nhìn hắn: "Ra ngoài công tác?"

Kim Ngao gật đầu: "Cũng là công tác trong miệng con người các cậu đó, phí đi công tác một lần cũng không ít."

Du Trì không vội vàng cao hứng mà cẩn thận hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Kim Ngao lắc đầu.

Du Trì: "Một mình tôi đi hay là cùng với ai?"

Kim Ngao tiếp tục lắc đầu.

Du Trì: "Tin này của anh có thể tin được không?"

Kim Ngao vẫn lắc đầu.

Du Trì: "..."

Chắc là Kim Ngao cũng cảm thấy mình có chút vô căn cứ, vội ho một tiếng rồi nói: "Nhưng mà cậu cũng không cần quá lo lắng, lão đại hẳn là sẽ không để một mình cậu đi làm nhiệm vụ, trong Sở thì quan hệ của anh và cậu là tốt nhất, nếu không có gì bất ngờ hẳn là anh đi cùng cậu."

Du Trì mặt viết đầy không tin, nhìn hắn: "Bây giờ tôi có lý do hợp lý hoài nghi anh nói hươu nói vượn."

Kim Ngao: "Cậu chờ xem, chắc chắn là anh đi cùng với cậu."

Thấy khẩu khí Kim Ngao như ván đã đóng thuyền, Du Trì không nói gì lắc đầu một cái. Tuy rằng miệng Du Trì nói không tin, thế nhưng tâm lý vẫn không nhịn được nghĩ, nếu Kim Ngao nói thật, vậy phái mình đi làm nhiệm vụ gì?

Cậu biết bọn Kim Ngao lúc bình thường sẽ có nhiệm vụ Yêu Giám được phái ra ngoài, thế nhưng một mình cậu thì không có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ Yêu Giám được đi?

......

Chờ vừa tới thời gian nghỉ trưa, lúc Du Trì và Kim Ngao vừa tán gẫu lát nữa ăn gì vừa đi ra ngoài, Ngôn Dục bỗng nhiên xuất hiện ở lầu một, lên tiếng gọi Du Trì lại. Du Trì và Kim Ngao dừng bước.

Du Trì quay người, nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, anh gọi tôi?"

Ngôn Dục nhìn cậu, nói: "Sau khi ăn cơm chuẩn bị một chút, đi cùng tôi tới Nam Trại một chuyến."

Du Trì nghe xong sững sờ: "A?"

Kim Ngao: ??? Tình huống gì thế?

Lão đại đi? Tại sao không phải là mình đi với Du Trì?

Tiêu Ny và Tập Lang cũng nhìn qua, tâm lý đều hơi kinh ngạc, lão đại muốn đích thân làm nhiệm vụ?

Du Trì nhìn Ngôn Dục chỉ chỉ mặt mình: "Tôi đi cùng anh?"

Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."

Du Trì không nghĩ tới ra ngoài công tác nhanh như vậy đã tới, hơn nữa còn đi cùng với Ngôn Dục. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn Kim Ngao, Ngôn Dục thấy vậy ánh mắt tối xuống, nói: "Cậu nhìn nó làm gì? Không muốn đi?"

Hết chương 23.

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn Cá: Cơ hội tăng liền lương tới nhanh như vậy.

Ngôn Dục: Ừm.

Bạng Tinh: Tôi, có tiền, thịt ngon, mỹ dung dưỡng nhan.

Tiêu Ny: Nhẵn nhụi ~

Kim Ngao:?????

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 20:24 - 03/03/2022

Truyện convert hay : Phúc Bảo Thập Niên 70

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện