Du Trì nhìn đám mèo vừa vây quanh Ngôn Dục vừa kêu meo meo, tâm trạng như bị phản bội, đố kỵ, như tảng băng bị vỡ nát tan tành.
Vẻ mặt Du Trì bây giờ có thể nói là rực rỡ sắc màu, Ngôn Dục thấy vậy sợ cậu không vui, nhấc chân nhẹ nhàng đẩy mèo sang bên cạnh một chút.
Nhưng mà mấy con mèo này rất kiên trì, không ngừng cọ vào chân anh.
Du Trì thấy cảnh này, trong lòng sắp chua thành hũ giấm.
Du Trì ngẩng đầu, nhìn người chằm chằm, chậm rãi mở miệng: "Trên người anh có bạc hà mèo đúng không?"
Chắc chắn là như vậy!
Ngôn Dục lắc đầu một cái, phá vỡ Du Trì tự an ủi mình.
Đương nhiên trên người Ngôn Dục không có bạc hà mèo, nếu anh thích thì mang bạc hà Du Trì sẽ thực tế hơn.
Đáng tiếc không có thứ bạc hà Du Trì này.
Du Trì tháo dép lê ngồi trên ghế salon, hai tay ôm đầu gối, rầu rĩ không vui: "Tự kỷ."
Cậu cho rằng đám mèo không để ý tới cậu là bởi vì tụi nó quen lưu lạc, hoặc là cao lãnh không thích tiếp xúc với cậu, kết quả...
Giận ghê!
Ngôn Dục thấy động tác của Du Trì, không nhịn được cười cười, sau đó khom lưng nắm gáy Tiểu Hôi nhấc lên, rồi quay đầu nhìn cậu: "Có muốn ôm không?"
Du Trì liếc mắt nhìn Tiểu Hôi vô cùng ngoan ngoãn dưới tay Ngôn Dục, tâm lý càng không thăng bằng, sau đó nghiêng đầu: "Thôi."
Cậu có tiểu soái mèo, không thèm!
Sau khi nói xong còn làm ra vẻ như mình không thích mèo lắm, cậu nói với anh: "Cũng không biết hôm nay Ngư Tiểu Soái có tới không, em nói với anh nè, Ngư Tiểu Soái đẹp hơn mấy tiểu bạch nhãn lang này nhiều!"
"Quan trọng là nó còn có lương tâm!"
Trong miệng nói như vậy, Du Trì vẫn luôn nhìn Tiểu Hôi trên tay Ngôn Dục, trong lòng vẫn ngứa ngáy không nhịn được mà vươn tay chọt chọt bụng nhỏ mềm mại, vừa chọt vừa mắng: "Mày là tiểu không lương tâm, mỗi ngày người cho mày ăn là ai? Nhìn thấy người đẹp trai liền mê mệt như vậy, liêm sỉ của mày đâu?!"
Giọng nói kia, giống như chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Trước sau không đến một phút, Ngôn Dục đã nghe Du Trì đổi cách mà khen mình ba lần.
Ngôn Dục mím môi cười cười, sau khi Du Trì chỉ trích Tiểu Hôi xong thì thả nó lại trên sàn, lần thứ hai dùng chân đẩy tụi nó sang bên cạnh.
Du Trì thở dài, tay chống trên đầu gối nâng cằm nghiêm túc nhìn Ngôn Dục chằm chằm, mắt cũng không chớp.
Ngôn Dục quay đầu đối diện với tầm mắt của Du Trì, sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì đã nghe cậu hỏi: "Nếu trên người anh không có bạc hà mèo, vậy chắc là tụi nó nhận ra anh rất lợi hại, cho nên mới lại đây lấy lòng?"
Du Trì càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, dù sao Kim Ngao cũng từng nói – tránh hại tìm lợi là bản năng của động vật.
Mèo chắc cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?
Thật ra trong lòng Ngôn Dục không phải nguyên nhân này, thế nhưng nghe Du Trì nói như vậy cũng không phản bác, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Chắc là vậy."
Tâm lý Du Trì cân bằng một chút, dù sao Ngôn Dục là yêu, sự thật này không thể chối cãi, cậu thua ở điểm xuất phát, thế nhưng điều này cũng không thể trách anh.
Sau đó mấy con mèo quỵt cơm khác cũng tới, Du Trì giới thiệu từng đứa với Ngôn Dục, lúc giới thiệu mèo con thì ngữ khí cũng mềm nhũn mấy phần: "Mèo con lớn nhanh ghê, mỗi ngày em đều thấy nó, cảm thấy nó mỗi ngày một khác, rất nhanh là có thể lớn lên rồi."
Ngôn Dục nghe vậy cẩn thận nhìn mèo con đứng bên cạnh con mèo vàng lớn uống nước, đúng là có chênh lệch rất lớn so với lần trước anh tới.
Nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.
Du Trì nói xong chống người lên nhìn ra ban công, nhỏ giọng nói: "Đã giờ này rồi mà vẫn không thấy Ngư Tiểu Soái, xem ra hôm nay nó không tới rồi."
Ánh mắt Du Trì có chút tiếc nuối quay đầu nhìn Ngôn Dục: "Đáng tiếc hôm nay anh không thể gặp được tiểu soái mèo Ngư Tiểu Soái kia."
Thần sắc Ngôn Dục không thay đổi: "Không sao, lần sau có thể tới xem."
Du Trì gật gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Nói xong Du Trì như nhớ tới gì đó lấy điện thoại ra, sau đó nhích lại gần Ngôn Dục: "Đúng rồi, em chụp rất nhiều hình Ngư Tiểu Soái, em cho anh xem."
Ngôn Dục nhìn Du Trì đột nhiên ngồi sát bên người mình, ngửi được mùi dầu gội của cậu.
Mùi rất nhạt, nhưng bởi vì góc độ cho nên rất rõ ràng.
Du Trì trượt ảnh cho Ngôn Dục xem, Ngôn Dục lại nhìn đầu Du Trì chằm chằm, có chút mất tập trung.
Ảnh mèo làm sao đẹp bằng người đang sống sờ sờ trước mặt được.
Du Trì lướt vài hình nói mấy câu không nghe thấy Ngôn Dục đáp lại, vì vậy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với ánh mắt thâm trầm của Ngôn Dục.
Lúc nhìn vào đôi mắt kia của Ngôn Dục, Du Trì theo bản năng mà dùng sức nắm chặt điện thoại trong tay.
Hai người cứ giữ khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, không ai nói gì.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Ngôn Dục gần trong gang tấc như vậy, Du Trì cảm thấy trong đầu mình đang bắn pháo hoa, bắn đến cậu có chút mơ hồ.
Ngôn Dục cũng cho phép Du Trì đánh giá, không tránh không né.
Trong chớp mắt, ánh mắt Du Trì dời đến môi Ngôn Dục, quỷ thần xui khiến cậu mở miệng nói với anh: "Vào lúc này, anh không muốn hôn nhẹ em sao?"
Lúc nói chuyện Du Trì cũng khó mà nhận ra cậu đang nghiêng người về phía anh.
Đồng tử Ngôn Dục đột nhiên co rút, ánh mắt nhìn Du Trì càng tối, mang theo vài phần hung ác.
Du Trì nghiêng đầu, trong mắt hơi nghi hoặc: "Không muốn sao? Em...!ưm."
Du Trì còn chưa nói xong đã bị Ngôn Dục dùng miệng chặn lại.
Một tay Ngôn Dục nâng mặt, một tay đè sau gáy cậu, mạnh mẽ hôn lên môi Du Trì.
Đôi mắt Du Trì đột nhiên mở to, sau đó nhẹ nhàng nhắm lại, thuận theo lòng mình.
Đám mèo ngồi xổm dưới chân Ngôn Dục cũng nghiêng đầu, bỗng nhiên đoàn kết lại với nhau gặm cắn hai người, vô cùng thắc mắc – meo?
Đám mèo không biết, hôm nay tụi nó ngoài ăn thức ăn cho mèo ra còn phải ăn thức ăn cho chó.
Tiểu Hôi nhìn Du Trì từ từ ngồi vào lòng Ngôn Dục, cho là Ngôn Dục bị ăn hiếp, vì vậy bất mãn, kêu meo meo lay ống quần Du Trì.
Bây giờ có mèo chủ động thân cận, Du Trì lúc bình thường muốn vuốt ve mèo đến uất ức giờ phút này không còn lực chú ý tới nữa, lúc bị lay đến ngứa thậm chí còn theo bản năng mà nhẹ nhàng dùng chân đẩy Tiểu Hôi sang bên cạnh một cái.
Tiểu Hôi lúc bình thường không coi ai ra gì nay lại không nặng không nhẹ bị Du Trì dùng chân đẩy một cái ngã ngửa ra phía sau.
Tiểu Hôi: "Meo!!!"
Nhưng mà bây giờ Ngôn Dục và Du Trì đang cọ súng ra lửa, bầu không khí mãnh liệt, không rảnh quan tâm nó...
Trong lúc Du Trì sắp bị tình dục làm choáng váng đầu