Kết giới của Ly Hàn Cảnh ngăn cản tất cả, mặc cho bên ngoài chiến hỏa tán loạn như thế nào, bên trong kết giới vẫn như vậy, vẫn là cảnh tượng yên tĩnh an lành.
Nhưng Mộc Lăng nghe thấy.
Lúc cậu đứng gần kết giới, nghe được tiếng sấm nổ vang rền ở phương xa, bên ngoài kết giới âm thanh liệt hỏa và cây cối nổ tung, mãnh thú gào thét, binh khí va chạm...
Từ ngày đưa Ngôn Dục đi, mỗi ngày Mộc Lăng đều đến gần kết giới đứng, muốn nhìn tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, nhưng uổng công vô ích.
Mộc Lăng đã bình tâm mà sống không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên có cảm giác nóng ruột.
Cậu nghĩ Li Hựu đã lâu không tới, có phải cũng ở trên chiến trường hay không, có bình an không.
Cậu lại nghĩ đến một thân thương tích của Ngôn Dục ngày đó vẫn chưa trị khỏi, thần sắc kiên nghị trước khi Ngôn Dục rời khỏi kết giới.
Từ khi Mộc Lăng có ý thức đã ở Ly Hàn Cảnh, ngàn năm qua người có thể vào đây trừ Li Hựu thì chính là Ngôn Dục, mà bây giờ tình huống của hai người cậu đều không thể biết...
Lúc động tĩnh bên ngoài kết giới từ từ nhỏ dần đến khi khôi phục tĩnh lặng như trước, Mộc Lăng tính toán một chút cách Li Hựu dạy cho mình, Ngôn Dục rời khỏi đã tám ngày rồi.
Tám ngày chiến đấu, kết quả như thế nào?
Nhưng mà Li Hựu hay Ngôn Dục đều không có tin tức gì truyền đến, cho nên Mộc Lăng không biết, mỗi ngày cậu vẫn bị vây trong Ly Hàn Cảnh, nửa bước khó đi.
Ngày thứ mười hai, trong lúc Mộc Lăng đang ngồi dưới tàng cây chà đạp gần trọc hết hoa cỏ xung quanh thì Li Hựu khoan thai đến chậm.
Mộc Lăng nhíu chặt mày nhìn Li Hựu tiêu sái đi về phía cậu, sửng sốt trong nháy mắt sau đó nhanh chóng đứng dậy, ném lá cây trong tay đi nghênh đón.
Nhìn thấy Mộc Lăng chớp mắt một cái đã đến trước mặt mình, trên mặt Li Hựu vốn không có biểu tình gì lại cong cong khóe miệng nở nụ cười với cậu, nhẹ nhàng gọi: "Mộc Mộc."
Ngươi biết không, suýt chút nữa ta đã không còn gặp được ngươi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Li Hựu rất muốn sờ lên mái tóc dài của người kia một chút, nhưng lúc nhấc cánh tay lên lại động tới vết thương ở lồng ngực, tức thì biến sắc.
Hiện tại mặt Li Hựu hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Mộc Lăng thấy sắc mặt y tái nhợt, biết chắc chắn là y bị thương, vì vậy vươn tay dìu y đến dưới gốc cổ thụ, không nói gì.
Li Hựu không biết Mộc Lăng đã gặp Ngôn Dục, thấy cậu trầm mặc không nói còn tưởng cậu đang giận mình, lập tức giải thích: "Mộc Mộc, nửa tháng nay không phải ta cố ý không tới tìm ngươi, chỉ là..."
Li Hựu còn chưa nói hết Mộc Lăng đã lên tiếng ngắt lời y: "Ta biết."
Li Hựu ngẩn ra, nhìn cậu: "Ngươi biết gì?"
Sau khi Li Hựu ngồi xuống, Mộc Lăng cũng ngồi đối diện y, nhìn vào mắt y, nghiêm túc hỏi: "Trận chiến này, có thể thắng không?"
Li Hựu nghe xong sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại hơi kinh ngạc: "Ngươi đều biết?"
Mộc Lăng nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đem việc Ngôn Dục ngẫu nhiên rơi xuống Ly Hàn Cảnh nói với Li Hựu.
Li Hựu: "Thì ra là ngươi cứu Ngôn Dục?"
Ngày đó lúc Ngôn Dục bị một chưởng của Ma tôn đánh trúng, Li Hựu cách hắn không xa, nhưng bị hai đường chủ của Ma giới quấn lấy không thể phân thân, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Dục từ trên không trung rơi xuống.
Chuyện Ngôn Dục cưỡng ép xuất quan Li Hựu biết, y biết tình huống thân thể của Ngôn Dục, lúc đó lại chịu một chưởng của Ma tôn té xuống, nếu không chết thì cũng trọng thương.
Nhưng ngoài dự liệu của Li Hựu, hai ngày sau Ngôn Dục trở lại, y vốn đang kỳ quái là sao Ngôn Dục lại có vẻ như không có chuyện gì, không nghĩ tới Mộc Lăng là người cứu hắn..
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Nói đến đây, Mộc Lăng gật gật đầu, hỏi: "Thương thế của ngươi có nặng không? Ngôn Dục đâu? Bây giờ huynh ấy thế nào rồi?"
Li Hựu dừng một chút, lắc đầu một cái: "Ta không sao, dưỡng mấy ngày, uống mấy viên thuốc là tốt rồi, nhưng mà Ngôn Dục..."
Nghe giọng điệu này của Li Hựu, trong đầu Mộc Lăng xẹt qua gương mặt lạnh lùng của Ngôn Dục, căng thẳng trong lòng.
Li Hựu cau mày, chậm rãi nói: "Ngôn Dục sau khi trúng một chưởng của Ma tôn trọng thương chưa lành đã xuất chiến, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, tình huống của hắn rất không lạc quan."
Mộc Lăng sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Vậy thắng rồi sao?"
Li Hựu cười khổ lắc đầu một cái.
Thấy y lắc đầu, Mộc Lăng chỉ cảm thấy lòng mình nguội lạnh.
Li Hựu: "Ai cũng không ngờ tới Ma tộc phát triển nhanh như vậy, ba tộc chúng ta liên thủ thế mà chỉ đánh hòa với chúng.
Hơn nữa thế hòa này là dùng trọng thương bất tỉnh của Ngôn Dục đổi lấy."
Mộc Lăng: "Đổi lấy là có ý gì?"
Sau đó Li Hựu nói cho cậu biết, trong lúc mấu chốt Ngôn Dục không để ý tới an nguy của mình, trực tiếp nghênh đón Lục Thiên Quyết của Ma tôn sau đó đâm một kiếm lên ngực gã.
Một kiếm đâm trúng nhưng cùng lúc đó Ngôn Dục cũng bị Lục Thiên Quyết của Ma tôn đả thương.
Li Hựu thở dài: "Cũng bởi vì Ma tôn bị thương nghiêm trọng cho nên mới khẩn cấp lui quân, đại chiến thành thế hòa, Ma tôn lớn tiếng nói một tháng sau tái chiến, thề phải cho ba tộc quỳ xuống xưng thần."
Trải qua trận chiến này, bất kể là Ma tộc hay là ba tộc Thiên, Yêu, Quỷ đều thương vong nặng nề, Yêu tộc là nặng nhất.
Ngôn Dục hôn mê, Phong Thả và Li Hựu đều trọng thương...
Ngôn Dục, Li Hựu, Phong Thả, thần thú hay hung thú đều là sức chiến đấu chủ yếu của Yêu tộc, mà bây giờ đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Sau một tháng lại tái chiến, cũng không biết có thể khôi phục bao nhiêu, phần thắng là bao nhiêu.
Nghe Li Hựu nói, Mộc Lăng trầm mặc một lúc lâu, cau mày hỏi: "Thật sự không có cách khác sao?"
Li Hựu cũng trầm mặc, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Có lẽ có, nhưng chúng ta không nghĩ ra."
Nếu Ngôn Dục ở thời kỳ toàn thịnh có thể đấu với Ma tôn một trận, nhưng bây giờ Ngôn Dục trọng thương bất tỉnh...
Mộc Lăng nhìn lồng ngực bị thương của Li Hựu, chậm rãi nói: "Vậy tiếp theo các ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Li Hựu nghe xong nở nụ cười: "Còn có thể làm thế nào? Ta là nam nhi Yêu tộc, thà chết trận còn hơn sống quỳ."
Cũng bởi vì có quyết tâm tử chiến, Li Hựu mới không an tâm dưỡng thương ở động phủ, mà thương thế vừa tốt lên một chút đã đến tìm Mộc Lăng.
Bởi vì y sợ bây giờ không đến, sau này sẽ không còn được gặp lại.
Trong lòng y, Mộc Mộc còn đẹp hơn tiên nữ trên chín tầng mây...
Thương thế của Li Hựu cũng không nhẹ, đã là nỏ mạnh hết đà, chẳng phải vết thương nhỏ dưỡng mấy ngày uống mấy viên thuốc là khỏi như vừa nãy y nói với Mộc Lăng.
Coi như là có thể dưỡng cho tốt, một tháng sau tái chiến...
Li Hựu không dám nghĩ kỹ, bởi vì vừa nghĩ tới khả năng sau này không thể gặp lại Mộc Lăng, Li Hựu liền cảm thấy cả người đều đau đớn.
Loại đau đớn này không giống như đau khi bị vũ khí hay pháp thuật đả thương, nó giống như trực tiếp xuyên qua cơ thể đánh vào linh thức.
So với bị thương lúc trước còn đau đớn hơn trăm ngàn lần, thương thế trên thân thể còn có thể dùng đan dược hoặc pháp thuật để chữa trị, nhưng cái đau này Li Hựu lại không thể làm gì.
Thật sự quá đau khổ, mỗi khi nhớ tới Mộc Lăng, Li Hựu nằm ở trên giường cũng cảm thấy đau đớn như lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh nát.
Còn một tháng, nhưng một ngày y cũng không thể chờ đợi được nữa.
Cho nên lúc này, Li Hựu kéo thân thể bị thương nặng đến gặp Mộc Mộc của y.
Bây giờ nhìn gương mặt kia của Mộc Lăng, Li Hựu cảm thấy đau đớn mấy ngày qua mình chịu đựng cũng không