--- Lời Tác Thật ---
---[0]---
Nhiễm Nam được Quách Thị Hoa bế đến một căn phòng khách trang hoàng, rộng lớn và ấm cúng. Đôi má cậu ta hồng hào vì e thẹn trước những lời chỉ trỏ của mọi người xung quanh, môi anh đào vẫn chưa ngậm lại được, cơ thể ngứa ngáy uốn éo, từng đường cong lả lướt…
À… Không khoa trương như thế nhưng mà quả thật sao khi phẫu thuật thẩm mỹ thì Nhiễm Nam đẹp trai như các oppa hàn quốc vậy, da trắng mặt xinh, môi mọng nên mô tả như thế cũng không sai biệt lắm.
Quách Tiểu Thư thả Nhiễm Nam đứng xuống đất tại cửa rồi nàng ta lao ầm vào giữa phòng, hai tay dang ra, vừa chạy vừa hét.
“Bà nội hai, bà nội hai, con nhớ bà quá, bà mới lên đảo lúc sáng phải không, con còn chưa kịp thăm bà nữa”
Lý Nhượng đang ngồi trên ghế sopha, khuôn mặt hầm hầm nhìn lão Quách Tuân, chồng bà, cũng đang ngồi ở đối diện. Lão này chính là người đã đánh Nhiễm Nam khi trước lúc cậu ta chạy tới cứu Meow Meow tránh khỏi bị làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đó. Khi thấy đứa cháu yêu tinh nghịch của mình liền nở nụ cười rực rỡ. Nhiễm Nam thoáng nhìn đã bị hút hồn, như chìm sâu vào mộng huyễn. Đẹp quá trời quá đất rồi. Lý Nhượng tuổi cũng ở hàng 3 thế nhưng nếu không xem giấy chứng minh, ai cũng chỉ tưởng cô là gái 18 đôi mươi mà thôi.
Oành...
Quách Thị Hoa nhào tới ôm chặt Lý Nhượng. Nhiễm Nam ngỡ như là hai chị em một nhà nào đó mà thôi. Làn da trắng nõn, khuôn mặt vline, bờ vai mỏng manh bên dưới lớp áo mỏng. Lý Nhượng mặc một chiếc váy ngắn nối liền với áo hở vai, bên ngoài khoác chiếc sa mỏng quanh nữa người trên. Thanh thuần thoát tục, hai quả đào hồng hồng ẩn hiện sau lớp áo mỏng màu xanh, những hạt đào nho nhỏ đội mồ từ bên trong như muốn tuyên bố với mọi nam nhân của trái đất, có giỏi thì đến mà mút đi xem có thể dứt ra được hay không.
Eo thon mềm như đậu phụ non, núng nính như bánh pudding khi đứa cháu ôm lấy làm chấn động mạnh. Quay vòng thêm vài chục độ góc nhìn mà xem, hai đường cong parabol vút lên, phần váy sau như lớp lụa trung hoa dội cao tưởng chừng thứ bên trong muốn phá nát sự kìm hãm mà bay ra. Quách Thị Hoa ông lấy lưng cô, nhũ hoa hai mỹ nhân đè lên nhau khiến cho trời đất như nghiêng ngả, rung động theo cơ thể truyền xuống dưới làm hai đôi mông nóng bỏng rung theo. Từng thớ thịt đằng sau lớp vải váy mỏng của Lý Nhượng nhúc nhích tưng tưng. Hai cô gái xinh như thiên thần cứ vậy ôm nhau khiến Nhiễm Nam ướt nhẹp cái cằm tự bao giờ.
“Tại sao lúc trước bị cô ta bắt mình không thế cô ấy đẹp như vậy nhỉ?” Nhiễm Nam thầm nghĩ. Hèn gì khi đó mình lại liều mạng dê cô ta như vậy, còn bóp bánh bao của người ta nữa…
“!!!” Nhiễm Nam vội cúi đầu khi ánh mắt sắc bén của Lý Nhượng bắn tới chỗ cậu đang đứng. Bàn tay vội lao mớ nước bọt đang chảy đầy miệng. Cả người lúng túng chôn chân tại chỗ.
“Hoa, con dẫn ai tới vậy, thằng nhóc nào đấy”
“Hừ… Lý Nhượng, tôi không muốn gây cãi với bà nữa. Nếu bà không hỗ trợ dự án đó thì mọi phúc lợi của bà sẽ bị giảm hết, xem bà lấy đâu ra tiền bạc mà tiêu xài xa hoa nữa. Tôi có việc đi trước” Quách Tuân không biết thưởng thức cái đẹp là gì, đứng thẳng từ trên ghế, đôi mắt âm trầm nhìn Lý Nhượng, nói một câu như thế rồi bỏ đi ra ngoài. Thậm chí ông ta còn đụng bay Nhiễm Nam ra xa mà không thèm tránh né, ai bảo hắn cứ đứng đực ở giữa cửa ra vào như thế làm chi.
Quách Tiểu Thư vẫn ôm lấy Lý Nhượng, ngước đôi mắt bồ câu xanh mướt ngước lên nhìn bà nội hai, cô nàng nũng nịu nói “Ông nội và bà nội hai lại cãi nhau nữa hả? dự án gì vậy bà nội?”
“Không có gì, dự án chế tạo dị nhân hệ thôi miên thôi, mặc kệ ông ta. Cháu ngoan, nói cho bà nghe xem, cậu nhóc này là ai nào?”
“A” bấy giờ Quách Đại Quậy mới nhớ tới Nhiễm Nam, cô vội buông Lý Nhượng ra rồi chạy lại đỡ Nhiễm Nam đứng dậy, dắt vào ra mắt nhà gái. Cô dõng dạc nói “Bà nội, giới thiệu với bà nội, đây là chồng sắp cưới của con”.
“Hả?…. Ha ha aha ha” Lý Nhượng cười to.
“Không cho nội cười, con quyết định rồi, cậu ta sẽ là chồng của con” Quách Thị Hoa thấy Lý Nhượng cười ngặt nghẽo thì tức giận, kháng nghị ỏm tỏi. Phùng má lên như đang bị ủy khuất rất lớn vậy.
“Cười… Cười chết ta mất...” Lý Nhượng cười gập cả bụng, hai hòn ngọc trên ngực dung dăng dung dẻ lên xuống khiến tròng mắt Nhiễm Nam cùng di chuyển theo. Chậc, ai có diễm phúc được nhấm nháp hai cái bánh bao này chắc cả ngày chỉ muốn ôm lấy nó mà thôi a.
“Nhiễm… Nhiễm Nam… Ánh mắt gì đó, có phải lại muốn bóp vú ta như hồi trước không hả”
“Ặc” Nhiễm Nam sặc nước miếng, mắt trợn ngược, chết tươi.
Tiếng cười bỗng nhiên ngừng bặc. Lý Nhượng nói lên một câu làm cả Quách Tiểu Thư và Nhiễm Nam đều sửng sốt. Quách Thị Hoa thì ngạc nhiên sao bà nội hai lại nhận ra Nhiễm Nam mà Nhiễm Nam thì là đổ mồ hôi lạnh, lo lắng khủng hoảng.
Không thể nào, Cô ta làm sao nhận diện được mình chứ, mình không chỉ trẻ lại nhiều mà còn đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi cơ mà? Hỏng bét, cô ấy mà hét lên một tiếng là mình xong đời, nơi này đang ở sâu trong Ẩn Viện a, chỉ cần lão Quách Phong kia mà bị đánh động thì mình có chạy đằng trời cũng khó thoát.
“Hừ… Lần đầu gặp cậu là đã bị cậu chiếm tiện nghi rồi… Phải chi lần đó ngăn cậu trốn thoát đi khỏi Ẩn Viện được thì…. He he he” Lý Nhượng xinh đẹp, đôi bàn tay thon bẻ vào nhau rôm rốp, mắt xếch lên, môi nhếch xéo, đanh ác nói.
“Không được. Bà nội không được hại chồng con” Quách Thị Hoa không kịp nhớ xem Lý Nhượng vừa nói cái gì mà vú vú nữa, thấy bà nội mặt mũi hầm hầm liền nhảy ra giữa hai người, dang tay ngăn cản.
“Hừ hừ… Ai nói ta muốn hại cậu ta? Mà chuyện chồng vợ gì là sao đây? Nhiễm Nam, nói, cậu đã bỏ bùa gì cháu gái yêu quý của tôi hả?”
“Không bỏ bùa gì hết. Anh ấy là chồng con, không cho nội ăn hiếp ảnh”
“Ý cha… Nữ sinh ngoại tộc a, chưa đám hỏi nữa mà đã binh người ngoài rồi. Con tưởng muốn lấy chồng là lấy sao? Còn phải qua cửa ải chỗ cha con và thằng chồng khốn nạn của ta nữa, chưa kể còn tên lão tổ già chưa chịu chết Quách Phong nữa. Con nhắm Nhiễm Nam vượt được chông gai họ bày ra không?”
“Bà nội, không nên nói ông tổ như vậy đâu à” Quách Thị Hoa quay sang nắm tay Nhiễm Nam kéo cái cọc gỗ giới tính nam này ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mình, tay trong tay như tình nhân đích thực vậy.
Lý Nhượng vừa cười nghiền ngẫm vừa nhìn Nhiễm Nam, cô cũng ngồi xuống ở đối diện. Vừa nghe cháu gái bênh vực cho Quách Phong, khuôn mặt cô liền lạnh lẽo hẳn, giọng cất cao lên “Lão già chết tiệt đó có gì tốt mà con bênh vực lão ta. Tất cả nam nhân của họ Quách chẳng có tên nào là tốt cả, ngoại trừ con trai Quách Long của ta thôi. Hừ. Nếu không phải lão ta và tên khốn kiếp Quách Tuân thấy thiên phú dị năng của ta mạnh mẽ, cưỡng ép cưới ta về thì còn lâu ta mới sinh con cho Quách Tuân. Dù lúc đó cơ thể ta phát triển đầy đủ vì dị năng, nhưng mà tuổi ta lúc đó mới có 8 tuổi mà thôi. 8 Tuổi đó, ta còn chưa trải đời bao nhiêu cả đã bị bắt về đẻ con cho lão Quách Tuân chỉ biết nghe lời lão già Quách Phong đó rồi. Hừ, hừ, có một ngày ta cũng sẽ phá tan nát cái dòng h...”
Lý Nhượng đang nói thì ngừng lại, đôi mắt trăng tròn chớp chớp nhìn vào mặt Nhiễm Nam. Không biết cô đang nghĩ gì mà khóe môi nở ra nụ hoa ban mai, giống như có luồng gió mát màu xanh thổi qua tâm hồn Nhiễm Nam vậy.
“Mà nói ra, tới bây giờ tôi vẫn chưa biết tên cô a. Cô… Cô là bà nội Quách Thị Hoa thật sao? Sao cô có thể nhận ra được tôi?” Nhiễm Nam bất giác rùng mình, cảm giác khi hắn đối diện với nụ cười kỳ lạ của Lục Hồng Huấn lại trỗi dậy. Không cần nghi ngờ, chắc chắn bà cô trước mặt vừa nghĩ ra âm mưu gì đó lên người mình rồi. Cậu chàng cảm thấy mình nên lên tiếng, thế là chen ngang vào.
“Đúng đó, tôi là bà nội nó, sao hả? Thất vọng rồi sao? Nhớ lúc trước cậu bóp vú tôi, ôm lấy tôi, gác cằm lên vai tôi, xoa hai núm vú của tôi tới hứng thú lắm mà, còn buông lời đường mật bảo tôi đi theo cậu, để cậu nuôi, cậu sẽ lo lắng cho tôi mà. Còn việc nhận ra cậu thì quá dễ, tôi không biết người khác thì thế nào, cũng không rõ sao cậu lại biến thành trẻ con như vậy. Nhưng mà tôi có một khả năng đặc biệt đó là trí tưởng tượng dòng thời gian. Chính là nếu nhìn vào một con vật hoặc một người, tôi có thể nhìn thấy được hình dáng của đối tượng đó từ nhỏ đến lớn. Mặc dù cậu đã cố ý thay đổi khuôn mặt nhưng đường nét vẫn còn đó. Muốn qua mắt cũng không được đâu.”
“Cái gì?” Quách Tiểu Thư giãy nảy lên tại chỗ, mặt mũi xinh đẹp tự nhiên đỏ lên như sắp bốc hỏa, hai tay chống nạnh, cô nàng ghé sát mặt mình vào mặt Nhiễm Nam, lớn tiếng chất vấn “Nhiễm Nam, tên nô lệ, à không, anh dám làm vậy với bà nội em thật hả, sao anh dám chứ hả, anh… anh… Tức chết mà. Tôi không lấy anh nữa, mà không, không được, anh phải lấy tôi ngay rồi hoàn thành hứa hẹn nhanh nhanh lên”
Nhiễm Nam nhắm mắt. Miệng lẩm bẩm “Tôi không phải Nhiễm Nam, tôi là không khí, tôi không thấy ai cũng không ai nhìn thấy tôi hết...”
“Hứa hẹn? Hứa hẹn gì?” Lý Nhượng cười như không cười. Câu nói ngay sau đó liền khiến Nhiễm Nam phải mở mắt ra còn Quách Thị Hoa thì đứng hình.
“Nhiễm Nam, cậu nhìn cơ thể tôi này, vẫn còn xanh và non, ngon không thua gì đứa cháu đánh đá này của tôi đúng không? Thay vì lấy nó rồi phải thực hiện hứa hẹn gì đó. Bỏ nó đi, làm tình nhân của tôi đi. Nói thiệt cậu biết, tôi có năng lực trẻ mãi không già, dù tuổi đã hơn 30 nhưng cơ thể mãi là 18, múp lắm luôn. Về với tôi đi, tôi chiều cậu tới bến luôn. Thực lực tôi cũng mạnh hơn, địa vị cũng cao hơn, dù là cậu có âm mưu gì với Quách Gia thì chọn tôi vẫn tốt hơn là đứa cháu gái quậy phá này a. Sao hả anh yêu? đến với em điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…”
Lý Nhượng vừa nói, vừa kéo nhẹ áo hở vai của mình làm cho hai cái mâm mềm, tròn căng bên trong dội lên, hai nửa hạt đậu bên trái bên phải hờ hững lấp ló. Một tay còn lại kéo tà váy ngắn lên cao, hai búp đùi mịn màng khẻ mở về hai hướng, cố tình để vùng đất sâu thẳm dạng tam giác thần bí ở phía trong lấp ló ra dưới ánh sáng đèn… Bụng nhỏ cố tình ưỡn về trước khiến đôi mông dội về sau, hai nhũ hoa như muốn phá rách vật cản bắn ra ngoài. Đường cong thiếu nữ tỏa ra bốn phía hớp lấy tâm hồn Nhiễm Nam ở đối diện. Tiểu Nhiễm Nam đứng lên ngay lập tức không gì có thể ngăn cản.
“Đây là bà nội hai nghiêm khắc, lạnh lùng nổi tiếng trong gia tộc của mình đây sao?” Quách Tiểu Thư đầu óc quay cuồng, muốn ngất tại chỗ.
Nhiễm Nam thì há hốc mồm lần thứ hai sau khi lên đảo Ẩn Viện. Cái gia tộc này… Chẳng biết phải nói gì nữa.
“Đến đây Nhiễm Nam. Từ khi cậu thoát khỏi đảo lần đó, rồi sau đó đích thân lão Quách Phong ra tay tìm cậu nhưng vẫn không làm gì nổi cậu, còn khiến ông ta tức điên một thời gian dài nữa, từ đó tôi đã biết cậu là một người đặc biệt. Ha ha, cậu có lẽ sẽ là hy vọng giúp tôi phá hoại cái gia tộc ngụy quân tử khốn kiếp này, giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của chúng. Giúp tôi và con mình được tự do” Lý Nhượng đưa lưỡi thơm ra liếm quanh vòm mép. Phong tình vạn chủng nhìn Nhiễm Nam mà nghĩ thầm trong bụng.
“Bà nội hai!” Quách Thị Hoa hét tướng lên “Anh ấy là của con, của con, không biết đâu, không cho bà giành với con”.
“Ai quy định anh ta là của con? Hay như vầy đi, ở đây không tiện, chúng ta tìm một chỗ khuất rồi thác loạn. Để xem Nhiễm Nam thích làm tình với ai hơn thì chọn người đó. Hừ, con gái còn trinh ngây thơ như con sao có thể giỏi phục vụ Nhiễm Nam bằng bà được. Bà sẽ khiến Nhiễm Nam phun hết tinh túy vào trong người bà, cho con chẳng còn miếng nước mà húp. Hi hi hi”
“Ta là không khí, ta là không khí”
“Bà… Bà...” Quách Tiểu Thư dậm chân đành đạch, hết nhìn Lý Nhượng lại quay sang trừng mắt hăm dọa Nhiễm Nam. Thấy hắn nước miếng chảy dài liền lo lắng, tức giận, không biết làm sao. “Không được, không thể để Nhiễm Nam chọn bà nội, nếu không ai giúp mình trẻ lại, ai giúp mình kéo dài tuổi thọ chứ?”
Thật tế thì dị năng của Lý Nhượng không chỉ giúp cho cô tự mình giữ mãi vẻ thanh xuân mà còn có thể giúp người khác nhưng cái giá bỏ ra rất đắt nên tới bây giờ vẫn chưa ra tay lần nào, không có ai biết được. Cứ vậy một hồi. Quách Thị Hoa thì xoay vòng tại chỗ không biết làm sao, Lý Nhượng thì khiêu khích gợi tình, Nhiễm Nam thì tụng kinh thì thầm. Mọi chuyện tưởng chừng như quẫn bách thì đôi mắt xinh đẹp của Quách Tiểu Thư sáng lên. Chuyển biến xuất hiện.
“Bà nội, bà giành không lại con đâu, hứ. Nhiễm Nam là người biết giữ lời, hồi đó con bắt ép anh ấy làm nô lệ, vốn không ép được anh ấy nhưng Nhiễm Nam vẫn đến cho con sai bảo. Cho nên, chỉ cần con là người của ảnh thì ảnh sẽ không thất hứa với con, bà đừng hòng giành được”.
Nói rồi trước khi Nhiễm Nam kịp tỉnh hồn ở trên ghế. Quách Thị Hoa như làm ảo thuật, cái quần cô đang bận nổ nát thành vải vụn, kể cả quần nhỏ bên trong, ngã ba xinh xắn hiện ra rành rành trước mắt chàng trai, những cọng cỏ non mượt mềm mại rung trong gió. Hai con đường lán mịn từ hai bên eo chạy dài vào giữa, dường như muốn chạm vào nhau. Mà nơi hai con đường gặp nhau, nơi đó lại có hai mép hoa mỏng từ đằng trước kéo dài xuống dưới, giữa mép hoa là cái giếng nhỏ xinh đang khép chặt. Mùi hương thơm dịu bổng tỏa ra chiếm hết khứu giác của Nhiễm Nam.
Thân hình xinh xắn đó nhảy tới, bụng nhỏ, eo thon, làn da mềm như bánh kem, trắng nõn như em bé. Mùi hương con gái thoang thoảng bay khiến lòng người như si như say. Hoa cắn răng, má hồng phúng phính biểu hiện quyết tâm. Cô gái thân không quá một mét năm mươi lăm xà vào chỗ Nhiễm Nam đang ngồi.
Tiểu Nhiễm Nam bị cô nàng lôi ra khỏi Ảo Y, từ trong khóa quần kéo ra. Sau đó không tới một giây, Quách Tiểu Thư đã ngồi xuống đùi Nhiễm Nam. Đầu rùa hồng hào, cây côn to như chày đánh bóng đã cương cứng tự bao giờ chỉa thẳng lên trên, dài sòng sọc như cột chống trời. Một khoảng ẩm ướt, ấm áp nhanh chóng bao lấy gậy giống của cậu chàng.
Quách Thị Hoa ngồi mạnh xuống, tiểu Nhiễm Nam chui thẳng xuyên thủng đâm sâu vào âm môn. Cả thân dưới nàng rung lên như điện giật, thứ đó vừa to vừa bự, nó chui mạnh vào khiến Hoa cảm giác như cô bé của mình muốn nứt ra. Thật là đau quá...
Kết quả là…
“Anh...” Quách Thị Hoa buồn bã nhìn vào mắt Nhiễm Nam. Từng giọt lệ như chực trào ra.
Màng trinh của cô sắp rách rồi. Cô nàng cảm nhận rất rõ. Dương khí (vũ khí hệ dương) của Nhiễm Nam đã đâm được nữa đường vào trong con đường ẩm thấp của nàng. Đầu rùa của nó thậm chí đã đẩy màng mỏng đó căng ra cực đại. Nàng cảm nhận được cả nhịp tim đập của Nhiễm Nam thông qua mấy sợi gân trên thứ đó. Nó chèn ép trong hạ thể của cô nàng, hai bên dính chặt vào nhau, cảm nhận nhịp đập của nhau. Chỉ chút nữa thôi là Quách Tiểu Thư sẽ chính thức là người của Nhiễm Nam. Ấy thế mà…
Không hiểu tên mập này lấy đâu ra nghị lực. Hai tay hắn bế mông cô nàng, không để nàng ngồi hẳn lên đùi mình. Gân xanh hắn nổi lên từng cụm. Lý trí chia làm hai. Mông hắn giần giật khiến của quý lúc thì nhích lên trên muốn hoàn toàn chui hết vào người Hoa, lúc thì ngần ngại rút nhẹ ra. Cùng với sự đấu tranh tư tưởng của cậu chàng, thứ đó cứ thế ở đó khiêu khích làm Hoa ngứa ngáy không chịu được. Cô phải uốn éo tìm cách ngồi hẳn xuống mới cam tâm. Đã bỏ hết liêm sĩ làm tới mức này rồi thì phải làm tới cùng a.
“Chơi tới đi, ngại gì? Meow Meow cũng ủng hộ mình mà. Lục Hồng Huấn cũng nói rất đúng. Tương lai không chỉ có Ni, Meow Meow, Nguyệt Dạ, Niệm. Tương lai sẽ còn rất rất nhiều hồng nhan nữa theo bên cạnh ngươi a. Không cần cưỡng ép mình như vậy đâu”
“Không được, không được… Trừ khi Ni gật đầu đồng ý, nếu không, mình sẽ không nạp thêm ai nữa cả trừ khi vạn bất đắc dĩ”
“Thế thì mình đi đến đảo Ẩn Viện này để làm gì? Không phải vẫn là muốn thu cô ấy vào hậu cung sao?”
“Không… Mình đến đây vốn muốn là bàn bạc với Hoa, giúp cô ấy nâng cao địa vị trong Quách Gia và kết minh với cô ấy thôi”
Nơi đó của Hoa bất chợt thít chặt lại khiến Nhiễm Nam rùng mình. Cây trụ của hắn bị vòm thịt mềm như nhung và ấm như than trong tuyết ôm lấy, khít rìn rịt, khoái cảm từ đâu xông thẳng lên não. Quả là trinh nguyên có khác. Hoa vừa giận vừa sợ vì nghe nói khi mất trinh thì đau lắm, người nàng cứ ngày càng căng thẳng khiến toàn thân gồng nhẹ, cơ thịt nơi đó cũng co mạnh lại khiến Nhiễm Nam hồn vía lên mây.
Tay cậu ta mềm dần, cậu nhóc của Nhiễm Nam từ từ, chậm rãi nhích dần lên cùng với việc Hoa ngày càng ngồi xuống sâu hơn. Màng trinh thánh khiết của cô gái tiếp tục bị đẩy căng lên,
Phọt…
Một tiếng động giòn tan van lên. Từ hai mép hoa thịt mỏng manh yếu đuối mà cũng đàn hồi co giãn của Hoa bắn ra từng dòng nước ấm, chảy tồ tồ ướt nhẹp cả người Nhiễm Nam.
Quách Thị Hoa hụt hẫng vô cùng muốn bấu lấy vai Nhiễm Nam để ngồi xuống tiếp nhưng vô ích. Trước khi cô chính thức bị Nhiễm Nam phá thân, cơ thể ngọc ngà xinh đẹp đáng yêu của cô đã bị Lý Nhượng ôm lấy kéo ra. Tiếng Phọt vừa rồi là do cô bị kéo mạnh ra, của quý đang lấp đầy trong cô bị ép phải ra ngoài, không khí trong ngoài khác nhau, áp suất thay đổi khiến cho tiếng động đó tự nhiên hình thành mà vang lên.
Nhiễm Nam ngây ngốc ngồi trên sô pha nhìn chầm chầm vào đầu khấc và khúc thân trụ đang ướt đẫm nước của Hoa mà không biết làm gì tiếp theo.
“Đủ rồi, Hoa, con muốn lão Quách Phong với ông nội đánh chết à, dám làm như vậy, muốn hại luôn cả cậu ta sao? Trừ khi cưới hỏi xong đàng hoàng, nếu không chỉ có bà nội, Nhiễm Nam mới được phép chơi thôi”
---[1]---
Cứ như vậy tan rã trong xấu hổ. Hai người Nhiễm Nam và Quách Thị Hoa tránh tránh né né nhau cả ngày, cuối cùng đến tối tính tình của Quách Tiểu Thư mới quay trở lại như cũ, cô dẫn theo Nhiễm Nam đến gặp Quách Phong, giới thiệu hắn với ông, cũng nói ý định cưới nhau cho ông ta biết.
Trước đó thì Nhiễm Nam đã bị Lý Nhượng ép vào góc tra khảo âm mưu của hắn khi đến đây. Vú với mông ép quá nên Nhiễm Nam đành khai ra. Dù sao chuyện vừa mới với Hoa như vậy xong, cũng không thể nào không để ý cảm xúc của nàng mà đè bà nội nàng ra “ăn thịt” ngay được. Hơn nữa thì mặt thiên thần trong lý trí của Nhiễm Nam đã dần lấy lại thắng thế sao khi không còn bị tấn công tình dục nên là nếu không có Huỳnh Ni cho phép, cậu ta cũng không muốn dây dưa thêm với người con gái khác. Chẳng còn cách nào, Nhiễm Nam đành nói ra ý định ban đầu.
“Tôi không thích Quách Gia bây giờ, hơn nữa lão Quách Phong còn có thù với tôi. Mà cô cũng ghét bọn họ lắm đúng không? Lần này đến đây tôi muốn giúp Hoa, giúp cô ấy mạnh lên, kết minh với cô ấy. Từ đó tương lai có thể quan hệ giữa tôi và Quách Gia có thể cải thiện hơn nhiều. Ít nhất thì cũng có người về phe tôi trong Quách Gia.”
“Ha ha. Nếu Hoa là người khác thì mưu đồ của cậu có lẽ sẽ tiêu tùng, nhưng mà nếu là cô cháu gái đanh đá nhưng ngây thơ này của ta, luôn thích cái gọi là chính nghĩa, anh hùng mà nói thì kế hoạch của cậu có thể thành công lắm. Nói đi, cậu định giúp nó như thế nào?”
“Dẫn theo Hoa, dùng lực lượng dị nhân của Quách Gia tham gia vào kế hoạch trả thù của tôi, tiêu diệt hai tổ chức tội phạm sừng sỏ của Châu Á. Với chiến công lớn như vậy hẳn là Hoa sẽ được nâng cao địa vị và uy tín thôi. Ngoài ra tôi có cách giúp nàng ấy tăng mạnh thực lực trong vòng vài chục năm tới.”
Nhiễm Nam quyết định nói ra kế sách trả thù Lục Hồng Huấn đã vạch ra, vai trò của Hoa và lực lượng dị nhân của Quách Gia trong câu chuyện này. Quả thật tuy có tính nguy hiểm nhưng Hoa và Quách Gia chỉ là một phần rìa nên nguy hiểm không quá cao. Đến cuối cùng khi kẻ thù bị diệt thì Nhiễm Nam sẽ trao thứ mồi nhử đó ra cho Hoa để cô lập công. Từ đó giúp cô nâng cao địa vị. Hơn nữa nếu quả thật cô nàng chấp nhận đi theo hắn thì truyền dạy công pháp linh tu cho cô cũng không phải là không được. Hắn tin tưởng vào con người cô nàng tinh nghịch này. Không phải vì sắc đẹp của cô mà còn vì là cô đã từng âm thầm làm nghịch lại Quách Gia giúp hắn và Meow Meow trốn thoát trong lần bị bắt trước.
“Nhiễm Nam, mặc kệ chuyện cậu với Hoa như thế nào. Nếu cậu muốn tôi thì lúc nào cũng được nha. Coi như cưới cháu được bà đi, hi hi hi. Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu. Mà khi cậu thực hiện kế hoạch, tôi đi theo được chứ? Thực lực tôi không yếu, cũng trợ giúp được nhiều a, cũng có thể bảo vệ cháu gái tôi an toàn hơn” Lý Nhượng nói, trong lòng lại thầm nghĩ “Cậu tưởng với thân phận của nó bây giờ thì điều động được bao nhiêu người của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên và Quách Gia chứ? Ai chịu tin tưởng mà đi theo Quách Đại Quậy nổi danh đỉnh đỉnh khiến người đau đầu? Không có tôi thì chắc chỉ dẫn theo được mấy tên cấp thấp nhất mà thôi a. Hơn nữa, thừa dịp này quan sát cậu ta cẩn thận xem có đáng để đầu tư không, có thể giúp mình và con trai thoát ly Quách Gia hay không.”
“Cứ quyết định vậy đi”
Chụt…
Nhiễm Nam ngơ ngơ xoa xoa gò má, nụ hôn phớt của Lý Nhượng… Mềm mại mà thơm quá. Môi cô ta như quả đào chín vậy. Đàn hồi làm sao. Hương thơm mãi quanh quẩn không tan. Dù là hứa với lòng không để Ni phải buồn thêm nhưng mà quả thật hắn chịu không nổi yêu tinh Lý Nhượng này a...
---[2]---
“Thằng nhóc này...” Quách Phong trong lớp áo choàng che khuất một phần khuôn mặt đăm đăm nhìn vào mặt Nhiễm Nam. Khi đứa chắt cưng vừa dắt tên tiểu tử này đến trình diện rồi nó đòi cưới thằng nhỏ này làm chồng. Sát khí từ người lão liền tỏa ra ngùn ngụt tưởng chừng như hóa thành thật chất vậy. Bàn ghế quanh phòng rung lên ầm ầm.
Quách Thị Hoa vội cười hì hì nhảy ra, hai tay vuốt ngực lão làm nũng thì không khí mới bớt căng thẳng lại. Nhưng cho dù là như vậy, lão vẫn quát lên.
“Hồ đồ… Con là ai? Là đứa chắt yêu quý của ta, còn nó là ai? Không có tý danh tính nào cả, con nhặt ở đâu về mà còn nhỏ tuổi như vậy. Cho dù là như con nói, nó là thiên tài chiến đấu xứng với con đi nữa thì cũng không được. Chuyện cả đời người không thể qua loa như vậy được. Con đừng có bày trò quậy phá nữa. Lấy nó làm chồng? Có tin ta một phát tát chết nó không?”
Quách Phong trợn mắt dựng râu lên một cách hung tợn. Đùa lão ta chắc? Quách Thị Hoa là vợ chỉ định mà lão và một gia tộc tu tiên khác đã thống nhất. Dùng để kết thông gia, kết minh hai nhà. Hơn nữa dị năng của cô và tên rể quý kia sẽ là mấu chốt cho sự kiện khoảng hơn một năm rưỡi nữa. Đòi cưới thằng nhóc trước mặt, đâu có được. Hừ. Dù cho không có chuyện thông gia thì chắt gái ngọc ngà của lão cũng không thể gả cho một thằng nhóc ất ơ chả biết từ đâu chui ra như vậy.
“Ooooo…. Con mặt kệ, con không biết đâu...” Quách Thị Hoa giựt giựt chòm râu của lão trong cái bóng của mũ trùm đầu, giọng ngọt xớt nói. Cô nàng chợt đưa miệng lên thì thầm vào tai lão “lão tổ yên tâm, con cưới chồng nhưng mà không cho chồng… Không cho… Không cho làm con có bầu đâu”
“Hí hí hí” nói xong cô nàng liền co người lại cười khúc khích mà không nhớ lần trước đó chính cô còn chủ động cưỡng hiếp Nhiễm Nam mém làm chính bản thân cô mất đi trinh trắng, vậy mà đòi không cho người ta làm mình phình bụng.
Nhiễm Nam đen mặt lại. Cô tưởng nói nhỏ là tôi không nghe được à? ai cũng tâm hồn trên mây như cô chắc. Đúng là cái miệng mình hại mình a, tự dưng lại thốt ra yêu cầu đòi cô ta làm đám cưới… Chắc mình bị Quách Tiểu Thư hại cho chết mất…
Quách Phong trừng mắt lên nhìn Nhiễm Nam, càng nhìn lão càng cảm thấy quen quen nhưng mà không nhớ là biết khi nào. Không được, dù là Hoa đã nói như thế nhưng mà vẫn mang tiếng là gái có chồng nếu làm đám cưới thật. Như vậy thì ăn nói kiểu gì với gia tộc kia? Còn việc liên minh trong lần mở cửa sắp tới nữa chứ. Không có sự phối hợp của Quách Thị Hoa và tên con rể đó ở mức độ vợ chồng thì chuyến tranh giành sắp tới sẽ gặp rất nhiều khó khăn a.
“Ông không đồng ý”
“Ông tổ, đi mò… đi mò” Quách Thị Hoa tiếp tục giựt râu lão Quách Phong khiến lão đen mặt lại không kém gì Nhiễm Nam bấy giờ. “Hay là mình chuyển sang năn nỉ tên Nhiễm Nam nhỉ? Liệu hắn có chịu giúp mình trẻ lại với kéo dài tuổi thọ mà không cần cưới mình không ta” Cô nàng coi moi năn nỉ không xong, đành nghĩ sang kế khác.
“Thôi được rồi…. Dừng lại, đừng có kéo râu ông nữa… Thật chẳng biết con định quậy cái trò gì… Nhưng ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu… Nhưng thật ra ta có ý này” Nói tới đây ông ta lại phóng thích úy thế của linh tu trúc cơ kỳ ra ngoài, sát khí giống như đen ngòm bao trùm lấy ông ta rồi quấn quanh Nhiễm Nam vậy. Cả Quách Thị Hoa đứng kế bên cũng còn thấy lạnh lẽo.
“Nếu con muốn giữ mạng thằng nhóc này, tiếp tục làm bạn với nó, vậy thì nó phải vượt qua thử thách của ta. Không phải ai muốn lại gần chắt gái cưng của ta cũng được đâu. Kẻ muốn tiếp cận nó thì phải có bản lĩnh tương xứng. Theo ta”
Quách Phong xoay người dẫn đầu đi trước, trong lòng thầm nghĩ “Hừ, cho dù là thế gia nào hay tổ chức nào cài tên nhóc ngươi đến tiếp cận Hoa. Chỉ cần tham gia thử thách vậy nhóc mi sẽ bại lộ ra thủ đoạn chiến đấu ngay, đến lúc đó để ta xem mi là ai”
Nhiễm Nam xanh mặt khi nghe lão nói như thế. Thôi xong, chẳng biết thử thách gì nhưng mà lạng quạng thì mình bại lộ ra mánh khóe gì đó thì chỉ có chết dưới tay lão mất. À không, bị lão bắt về tra tấn ép lấy mấy cái công pháp nữa là cái chắc.
“Đây là đâu vậy?” Nhiễm Nam thì thầm bên tai Quách Tiểu Thư.
Quách Thị Hoa rùng mình một cái. Hơi hướm phả ra làm cô vừa thẹn đỏ bừng mặt vừa nhột hết cả người. Chưa có cưới a, đừng thân mật vậy có được không? “Phòng thử nghiệm chiến đấu đó”
“Hừ… To to nhỏ nhỏ, không ra cái thể thống gì. Trong này là thử thách ta dành cho cậu. Nếu không tự tin thì nên cút đi, đừng lanh quanh bên chắt gái ta nữa. Nói trước, có chết trong lúc thử thách thì cũng đừng trách ai. Có trách thì trách chính bản thân mình nhỏ yếu như con cờ của người khác đi”
“Lão già này nói vậy là có ý gì nhỉ?” Nhiễm Nam tính khí bốc đồng nổi lên, dễ đâu chịu lép vế trước ai. Cậu chàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn thẳng Quách Phong. Hai người cứ vậy đối mắt nhìn nhau, tia sét bắn lẹt xẹt như tuyên chiến.
“ y, được rồi mà, được rồi mà, chúng ta vào trong đi” Quách Thị Hoa đành bước ra hòa giải. Trong lòng thầm nói “Nhiễm Nam à, không biết thực lực cậu bây giờ thế nào nhưng mà đã có thể tự bay vậy chắc hẳn dị năng cũng trên cấp 50 rồi. Đủ sức vượt qua hết mấy cái trò thử nghiệm trong căn phòng này thôi”
Và như vậy, cả ba cùng bước vào trong. Nhiễm Nam bị ép tham gia hàng loạt thử thách chiến đấu. Hai tay cậu chàng nắm thật chặt, làm thế nào để không bại lộ ra thủ đoạn mà lão Quách Phong từng thấy trên người mình bây giờ? Chỉ cần phát ra mệnh lực thôi, để lão nhìn thấy sẽ lập tức nhận ra ngay thân phận của mình a. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
---[3]---
“Này này lão già, kể tiếp đi, Tiến Sĩ Nhiễm Nam sau đó phải tham gia thử thách thế nào? làm sao để không bại lộ vậy? Đang kể hay mà sao lại dừng nữa rồi” Một tửu khách trong quán bất mãn kiêu lên. Cái lão chết tiệt này, cứ tới khúc hay thì lão lại ngưng một hồi, thật khiến người ta bực bội.
“Lớp trẻ bây giờ thật là, chẳng có chút kiên nhẫn nào vậy? Chuyện đó để lần sau ta kể tiếp, giờ tới giờ lão đi nghỉ ngơi rồi, kể thêm cho mấy cô cậu thèm chơi. Lần sau ngoài trừ thử thách thì ta cũng kể luôn một chuyện”
“Chuyện gì vậy ông lão kể chuyện?” có một cô gái mặt rất là xinh xắn hỏi gấp.
“Ha ha ha, chuyện là thế này. Không nói đến chuyện Tiến Sĩ Nhiễm Nam làm thế nào vượt qua thử thách của lão già Quách Phong. Nói tới chuyện sau đó đi. Nhiễm Nam rời khỏi đảo Ẩn Viện liền dẫn theo Hoa và Lý Nhượng đi tới Nhật Bản, đến gặp Meow Meow. Dĩ nhiên mục đích chính là đến để thu thập khí tức của lũ dị nhân tội phạm tầng dưới của Impossible Club ở quốc gia này. Cũng tiện đường đến thăm cô nàng này.”
“Sau khi Tiến Sĩ Nhiễm Nam hoàn thành việc ghi nhớ khí tức sinh mệnh của tất cả lũ này trong cả hai tổ chức kẻ thù để sau này còn truy lùng tiêu diệt dễ dàng hơn nếu chúng thoát chết trong kế hoạch lần này thì phân đoạn cuối cùng trong kế hoạch trả thù sẽ được thực hiện. Tới đó cũng là lúc Lý Nhượng và Quách Thị Hoa lên sàn diễn. Muốn làm xong việc ghi nhớ này thì cũng phải mất ít nhất cả tuần lễ, thời gian một tuần này vừa hay là thời gian để nhóm dị nhân của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên tập trung từ Việt Nam theo lệnh Lý Nhượng chạy tới Nhật Bản.”
“Thật ra thì có thể tốn ít thời gian hơn, nhưng mà đâu phải cứ đến Nhật Bản là được? Bọn họ vừa phải đến Nhật theo dạng du lịch mà còn vừa phải âm thầm tung tin tức ra ngoài theo ý Nhiễm Nam nữa, còn phải làm ra vẻ đang truy tìm người. Ngoài ra không phải muốn rút lực lượng của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên đi nước ngoài là rút, không có sự đồng ý của Quách Tuân hay Quách Phong thì cũng không được. Cũng may là trong lần lên đảo Ẩn Viện vừa rồi thì Lý Nhượng đã thay mặt Nhiễm Nam nói tới việc để Hoa ra ngoài làm một vố lớn, để Hoa trưởng thành hơn một chút nên lão ta mới đồng ý chuyện Lý Nhượng điều người đi như vậy. Dĩ nhiên là không nói ra tên của Nhiễm Nam và cụ thể kế hoạch là gì mà chỉ nói đó là ý của cô, cô vừa nắm bắt được một tin tức về một vật thú vị của tổ chức Đông Nam Hội nên mới nghĩ tới chuyện này, sẵn dẫn Hoa theo để nó học hỏi. Nói chung là bọn họ có 1 tuần để di chuyển sang nhật.”
“Mà chuyện xảy ra trong một tuần này cũng là chuyện ta định kể trong lần sau cùng với việc Tiến Sĩ Nhiễm Nam làm thế nào vượt qua thử thách. Ngay khi Nhiễm Nam và Hoa cùng Lý Nhượng bay đến Nhật Bản không bao lâu. Khi mà Lý Nhượng đang gặp phải tình yêu đích thực của đời mình thì...”
“Nhiễm Nam và Quách Thị Hoa đã bị bắt cóc. Đúng vậy, cả hai người đã bị một người bắt cóc. Ngay khi Hoa tỉnh lại, cô liền thấy mình trần truồng bị trói trên một cái ghế kỳ lạ vô cùng ở giữa một căn phòng trống rỗng, khó mà tìm mua được cái ghế như vậy ở bên ngoài, một chiếc ghế dài được thiết kế đặc biệt chỉ dành riêng cho cô và Nhiễm Nam.”
“Trong căn phòng đó, vô số máy quay phim được lắp đặt khắp các hướng, trên trần nhà, dưới mặt đất, dưới ghế, bên hông trái phải, đủ mọi hướng. Người bắt cóc cả hai nhanh chóng xuất hiện và tiết lộ, mọi chuyện diễn ra tiếp theo sẽ được quay lại hết với công nghệ thực tế ảo góc quay toàn độ, tức là phim quay xong có thể giúp người xem thoải mái thay đổi góc nhìn ở mọi hướng, cho dù là ở sau lưng diễn viên hay là trước mặt diễn viên. Có thể nói người xem có thể không khác gì tự mình có mặt tại chỗ trong phim, tha hồ ngắm nghía sự việc diễn ra ở góc nào mà mình thích. Giống như là người chơi game góc nhìn thứ nhất vậy, còn bộ phim được quay lại sẽ là thế giới chân thật trong game”
--- Lời Tác Giả ---
Các Chương sau:
Quách Tiểu Thư Hãm Thân Vào Phòng Nhục Dục Công Nghệ Cao(18++).
Nhiễm Nam Phẫn Nộ Rút Quân.
Quyển 1: Khởi Đầu.
Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.
Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.
Các tên chương và số chương sau đây có thể thay đổi khi tác thấy không đúng với nội dung chương khi viết tới đó - đây chỉ là gợi ý ý tưởng để về sau còn nhớ mà viết :))
Sổ ước Chương 15x: 10508vinguoiyeu.
Sổ ước Chương 2xx: Trái Đất Lâm Nguy
Sổ ước Chương 2xx: Tận Thế
Sổ ước Chương 2xx: Tam Đại Thế Lực Hậu Thảm Họa Toàn Cầu
Sổ ước Chương 2xx: Liên Hiệp Quốc Hậu Thảm Họa
Sổ ước Chương 2xx: Nhiễm Nam Võ Lâm Minh Chủ
Sổ ước Chương 2xx: Chân Tâm Phản Loài
Sổ ước Chương 2xx: Hiệu Trưởng Khủng Bố
Sổ ước Chương 2xx: Dục Giới Khủng Bố
Sổ ước Chương 2xx: Quốc Chủ Ngu Ngốc. Tiêu Diệt Minh Chủ