“Nơi này là?”
Pan mở bừng mắt ra.
Tầm nhìn của anh lơ lửng một cách kỳ lạ.
Trước mặt anh là một vách đá đầy rêu phong và vài nhánh cây nhỏ kiên cường mọc ở những khe đá.
Chàng kỵ sĩ vội vàng nhìn quanh.
“Đây… Đây không phải là vách đá đó sao? Bên dưới vẫn có...”
Pan vội nhìn, dưới anh gần 100 mét vẫn có thể thấy được bóng dáng ẩn hiện của mấy con quái thú kỳ lạ khi trước.
Nơi này chính là cái vực sâu khi đó, nơi những con quái thú tranh giành ăn thịt anh.
Vội xem xét kỹ lại.
Chàng kỵ sĩ bỗng bàng hoàng trố mắt.
“Tay, chân, cơ thể của mình đâu.
Chuyện gì thế này?”
Tầm nhìn của Pan bỗng rời khỏi cơ thể.
Anh giật mình quay lại nhìn kỹ thì thấy trên vách đá có một đoàn bóng trắng mơ hồ nhỏ cỡ ngón tay.
Nó có dạng nòng nọc, có cái đầu to tròn, trên cái đầu còn hiện rõ khuôn mặt của anh.
Bản thân nó im lìm như dính chặt vào vách đá.
Lại nhìn lại bản thân mình, anh không thấy cơ thể đâu mà chỉ có những sóng gợn vô hình bao quanh tầm một mét.
Rốt cuộc cái bóng trắng có khuôn mặt của mình bị dính trên vách đá, nằm gọn trong những đồ án kỳ lạ với những ký hiệu 卍 đó là sao? Còn bản thân mình lúc này là cái gì?
Một đoàn sóng gợn vô hình cứ thế bay lơ lửng giữa trời ôm lấy vô vàn nghi hoặc quan sát cái bóng mờ trắng đính trên vách đá.
Nói đúng hơn là cái bóng đó bị đồ án ma trận kỳ lạ giữ chặt vào vách đá.
Khắp nơi trong vực sâu vẫn có những luồng khí kỳ lạ bị hấp thu về đây nhập vào ma trận.
Cứ thế Pan không hiểu mình đã thành thứ gì, lẳng lặng trôi lơ lửng ở đó.
Thời gian trôi qua.
Pan lại bắt đầu tò mò quan sát xung quanh.
Anh phát hiện ra mình có thể bay được khắp nơi.
Thế là đoàn sóng vô hình di chuyển khắp nơi, quan sát tỉ mỉ xung quanh.
Trong thời gian này, có khi là con rắn khổng lồ lúc trước, có khi lại là con vượn biến dị hoặc là cọp biến dị.
Chúng bắt một vài con mồi đem đến đây rồi lại tranh giành nhau để ăn.
Có khi là dê, cừu bị bắt tới, có khi lại là một người xui xẻo nào đó.
Không có may mắn như Pan ngày xưa, trong quá trình bị tranh giành, những con mồi này điều bị trọng thương mà chết.
Kỳ lạ là khi cơ thể của những con mồi này bị biến đổi rõ rệt giống anh lần trước thì mấy con quái thú đều ngừng miệng, không ăn nữa.
Dường như trước khi biến đổi thì chúng mới ăn, đã biến đổi rồi thì chúng không thèm ăn hoặc không thể ăn.
Ánh mắt chúng tiếc nuối giống hệt khi Pan toàn thần biến thành da tím, hiện rõ các ký hiệu 卍 vậy.
Năm tháng vô tình trôi qua.
Pan trong dạng một đoàn sóng kỳ lạ vô hình mạnh dạng đi xa hơn.
Anh rời khỏi khe vực kỳ lạ, rời khỏi cánh rừng to lớn.
Bay vào khu vực loài người sinh sống.
Như một hồn ma không ai thấy được, Pan có thể xuyên qua mọi vật thể…
Anh ngao du khắp chốn rồi có một ngày tinh thần anh thoát khỏi niềm thích thú.
Cừu hận trở lại.
Anh bay khắp cách thành trì tìm kiếm tung tích Traior.
Cuối cùng ở kinh thành của đế vương.
Anh bắt gặp hắn ta đang diễu võ dương oai với các kỵ sĩ phòng vệ tường thành.
Pan rất muốn giết hắn nhưng anh không thể.
Anh có thể bay xuyên mọi thứ nhưng anh không tác động vào được bất kỳ sự vật nào.
Nhìn tên Traior sống khỏe.
Đêm chơi gái ngày đi hại người.
Anh cảm thấy câm phẫn vô cùng.
Một sự bất lực khôn cùng chiếm lấy anh.
Anh phải tìm cách nào đó trả thù.
Anh muốn trả thù.
Anh phải trả thù.
Traior, quốc vương, gia tộc tên Pok, gia tộc tên Gia.
Các ngươi phải chết, phải chết…
Oán khí bốc cao ngùn ngụt.
Đoàn sóng não tinh thần của Pan ngày một mãnh liệt.
Không thể trực tiếp tiêu diệt tên Traior.
Vậy ta phải mượn tay kẻ khác.
Thế lực đằng sau Traior lúc này đã rất đông và mạnh, muốn giết hắn không thể nhờ tay kẻ yếu kém được.
Một ngày nào đó.
Pan bay vào tẩm cung của tên vua Louis Rout đệ tam.
Trong ánh nến vàng lung linh, màng mỏng phất phơ.
Trên cái long ỷ có hai thân hình đang quấn lấy nhau.
Một người mếu máu một người hùng hục.
“Nàng.
Đã bao lâu rồi mà vẫn còn kháng cự như vậy sao? Nếu đêm nay không chìu ta thoải mái, ta lập tức ra lệnh cho người giết thằng em của nàng ngay.
Tên Traior đó bây giờ đang ở trong cấm vệ quân.
Nàng muốn nó chết không?” Tên Louis Rout đệ tam gầm khẽ trong khi đôi tay hắn bóp chặt hai đùi của cô gái đẩy lên khiến nơi ngã ba nàng ta hướng thẳng vào cây gậy giống của hắn.
Louis Rout người ở phía trên, hung khí của hắn từ trên nhập xuống, mạnh mẽ chui tọt vào âm lộ của cô gái, mặc cho nàng vùng vẫy cũng không tránh được.
Nghe hắn hâm dọa, cô gái đành ngừng kháng cự.
“Có thế chứ.
Trong các phi tần của ta, nàng là người ta thích nhất, đẹp nhất.
Ta là vua nàng dám phản kháng hả? Tuy nhiên vậy cũng thích, có tí khó khăn thì mới có cảm giác thành tựu.
Chứ cứ như hoàng hậu và mấy phi tần kia, ai cũng ra sức ưỡng ẹo chìu chuộng ta thì thật là nhàm chán.
Phản kháng như nàng khi bị ta đè ra thì mới đã chứ”
“Hu hu hu”
“Khóc cái gì? Ta chưa nhấp nên nàng n*ng quá không chịu được khóc hả.
Được rồi, ta nhấp đầy, đừng khóc, ngoan nào”
Pan trong thấy hết.
Cô gái đó chắc hẳn là chị của Traior bị bắt đi hơn 7 năm trước rồi.
Khốn kiếp, chính là tên vua này, hắn chính là nguồn cơn tội lỗi của Traior.
Là một trong những lý do khiến gia đình mình gặp nạn như bây giờ.
Mạng của em gái, mạng của Tulipa, mạng của cha mẹ… Hãy để ngươi là kẻ đầu tiên trả giá.
Oán khí tích tụ bấy lâu dường như bộc phát.
Pan lao thẳng vào đầu tên Louis Rout đệ tam.
Ba ngày trước anh đã mơ hồ có cảm giác mình có thể tác động vào đầu não một người.
Tuy chưa biết có thể tới mức nào nhưng Pan quyết định tổng thử xem có thể khiến não lão Louis Rout này bể chết hay không.
Đêm vẫn trôi…
Ánh mắt Louis Rout đệ tam đột nhiên khác lạ.
Hắn ngạc nhiên ngừng lại những cú nhấp.
Nhìn tay mình, nhìn cô gái đang bị hắn đè…
Chốc lát sau Louis Rout cười lên điên cuồng.
Tiếp theo hắn dày vò nàng con gái dưới thân đủ kiểu.
Hắn điên cuồng xâm nhập nàng…
Chốc chốc Louis Rout lại phún tinh hoa vào trong nàng, phun đầy quá tự nhiên dịch trắng sẽ từ trong âm lộ nàng ấy trào ra ngoài.
Louis Rout thấy vậy càng cười lên ghê rợn, đôi mắt hắn chỉ ánh lên hận thù rực lửa.
Nhưng dù như vậy hắn vẫn lật nàng ra chơi tiếp…
Một lần, hai lần, ba lần…
Louis Rout mặc kệ tinh thần lẫn thể xác rã rời, thận nhói đau vẫn không buông tha nàng ấy.
Ba ngày trôi qua trong điên cuồng khiến chị của Traior chết trên long ỷ.
Louis Rout cũng đèn cạn dầu tắt.
Hắn nằm trong phòng mình, thiều thào gọi với ra ngoài.
“Người đâu… Người đâu”
“Quốc vương… Ngài không sao chứ, người đâu, gọi thầy thuốc, mau gọi”
“Không cần đâu” Louis Rout thiều thào “Ngươi mau cho người đem xác cô ta tới trước mặt Traior, trói hắn lại để hắn nhìn cho rõ cái xác người chị của hắn.
Trói tới khi nào xác cô ta bị dòi ăn sạch, trói tới khi nào tên Traior đó chết đói cho ta.
Ha ha ha”
“Nhắn cho Traior một câu.
Ta đã bị thêu chết những vẫn có thể trả thù được hắn.
Ha ha ha ha….
Ặc”
Louis Rout đệ tam chết sau khi thống khoái cười một tràng… Kiệt tinh mà chết.
Từ hoàng cung một đoàn sóng gợn bay thẳng ra ngoài.
Đoàn sóng quan sát Traior bị hành hạ bỏ đói đến chết.
Khoái trá ngấu nghiến ánh mắt trợn muốn rách khi tên đó thấy cái xác chị mình thối rữa từng ngày.
Khoái trá rung động khi nghe tiếng bao tử réo của Traior.
Đúng là vua, dù chết thì mệnh lệnh của ông ta vẫn được thi hành.
Ha ha ha… Ha ha ha Haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ngỡ như có tiếng vang thê thiết vang lên trong lòng Pan.
Đoàn sóng gợn muốn cười lên ha hả nhưng đáng tiếc là không phát được ra tiếng.
Mẹ, cha, em gái, Tulipa… Mọi người, đã trả thù được cho mọi người rồi…
Nếu lúc trước ta là vua, Traior sao dám hại chết các người.
Nếu ta là thần thánh, người phàm nào dám hại chết các người.
Nếu cả thế giới này nằm trong bàn tay ta.
Đạp lên tất cả thì kẻ nào dám có ý nghĩ hại các người.
Ta… Pan, từ nay sẽ lấy tên là Pain.
Cái tên này sẽ khiến ta nhớ mãi năm tháng vừa qua.
Grừ
Ta… Pain, từ nay sẽ trở thành hiện thân thần thánh của loài người.
Tất cả phải quỳ xuống dưới chân ta…
Traior… Traior… Traior thời nào cũng sẽ có.
Ta phải diệt tất cả Traior trong thế giới cặn bã này.
Có bấy nhiêu tên Traior ta diệt bấy nhiêu.
Grừ…
Tâm nguyện của Pain dù đã hoàn thành nhưng hắn lại càng điên cuồng hơn nữa chứ không hề siêu thoát.
Chẳng có cái gọi là thiên đường, địa ngục hay lục đạo, kiếp sau nào trong cõi vũ trụ này.
Chết là hết hoặc là kéo dài kiếp đau khổ hiện tại trong hình thái khác mà thôi.
Đoàn sóng tinh thần của Pain bay thẳng về khe vực để bổ sung năng lượng.
Sau khi xâm chiếm Louis Rout xong hắn thấy rất mệt mõi.
Ngấu nghiến cái chết thảm của Traior xong hắn liền trở về khe vực suy nghĩ tiếp theo nên tiêu diệt gia tộc của Pok và gia tộc của Gia như thế nào.
Hắn muốn tìm cách dẫn lũ thú biến dị đi trả thù giúp hắn.
Trong khe vực có một loại không khí thoải mái tác động lên đoàn sóng tinh thần của Pain.
Hắn ở lại đó vài hôm liền thấy như mình hồi lại chút sức…
Một năm…
Hai năm…
100 năm…
1000 năm…
Vô số năm trôi qua…
Gia tộc của Pok và Gia cũng đã chìm sâu vào lịch sử.
Cứ mỗi trăm năm Pain lại có đủ sức để chiếm xác người một lần.
Trong dòng sông lịch sử luôn có bóng dáng của hắn tham gia vào.
Các cuộc thánh chiến, đệ nhất thế chiến, đệ nhị thế chiến điều có bàn tay của hắn.
Trong quãng đời của một người bị hắn xâm chiến tinh thần, đoạt xá.
Kẻ bị chiếm này luôn là lãnh tụ của những lực lượng mạnh mẽ.
Thuận theo thời thế gây ra đủ cảnh chết chóc tang thương.
Mục đích cuối cùng chính là muốn đứng trên tất cả.
Làm thần thánh muôn loài.
Trở thành Bá Chủ.
Thánh chiến xa xưa giữa thánh đình và dị giáo.
Pain trong lốt một giáo chủ dị giáo lãnh đạo giáo chúng tấn công giáo đình.
Gây nên thời đại máu tanh, những cuộc thanh trừng lẫn nhau giữa các giáo hội.
Đệ nhất thế chiến, Pain trong lốt một trong những lãnh đạo tối cao phe Liên Minh Trung Tâm, âm mưu ám sát vị thái tử của Áo - Hung châm ngồi cho cuộc đại chiến.
Cuối cùng thất bại.
Kẻ bị xâm chiếm cũng chết trên giường bệnh.
Đệ nhị thế chiến, Pain dưới cái tên Adolf Hitler.
Cuộc đời tên này vốn không quá nổi bật đùng một cái nhanh chóng đi lên cuối cùng trở thành một trùm phát xít khét tiếng.
Dưới chủ nghĩa phát xít, Adolf Hitler thù hận người do thái nên ra tay đàn áp họ.
Nguyên nhân cũng một phần là vì trong quá trình mấy ngàn năm trước từng bị Do Thái giáo cản trở kế hoạch của mình khiến bản thân thua trước thánh đình.
Tranh đấu, âm mưu, hãm hại, chiến tranh, độc tài… Tất cả Pain điều thi triển, ước mơ cả thế giới lọt vào lòng bàn tay hắn chưa bao giờ nguôi.
Trong mấy ngàn năm đó hắn cũng đem lòng yêu thương vài cô gái khác.
Chỉ đáng tiếc, theo quá trình lịch sử diễn tiếp họ điều chết sớm do chiến tranh mà hắn bày đầu.
Pain tuyệt đối sẽ không nhận lấy họ chết vì lỗi của hắn.
Hắn đỗ lỗi cho các phe đối lập, cho kẻ thù, cho dịch bệnh thiên tai.
Tóm lại nếu hắn có thể trở thành chúa tể của nhân loại thì người thân của hắn đã có thể an nhàn hạnh phúc chết già rồi.
Pain mỗi năm một điên cuồng hơn.
Với dị năng tinh thần lực kỳ lạ của hắn.
Khi một thân thể bị chết đi, hắn liền trở về khe vực sâu nghĩ ngơi 100 năm rồi lại ra ngoài xâm nhập một nhân vật khét tiếng khác.
Dị năng đó ngày càng mạnh mẽ.
Đến tận ngày nay, nếu có thể đo lường, sức mạnh tinh thần lực của hắn có thể sánh ngang với hồn tu cấp trên 200.
Ngoài trừ việc thôi miên người khác với cấp độ rất sâu, trong phạm vi toàn địa cầu, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tra xét và tìm kiếm bất kỳ sinh mạng nào có sóng não trong thời gian cực ngắn.
Thậm chí là nghe