Nhiễm Nam ngồi trên thần khí, bay trên bầu trời.
Phía sau cậu ta có một cái bóng đen khổng lồ tồn tại vì ánh trăng sớm chiếu tới từ phía sau.
Ngồi trên cao, gió lạnh khiến tâm thần Nhiễm Nam thoải mái.
Đầu óc cũng tỉnh táo đến lạ lùng.
Trong mắt có hàn quang lóe lên.
‘Từ khi Tà xuất hiện trong cuộc họp liên hiệp quốc bí sờ mật lần đó, dùng bom nhiệt hạch uy hiếp họ, sau đó là thông báo thành lập biệt đội siêu anh hùng cùng đưa ra danh sách thành viên đến nay cũng chỉ chưa tới nửa tháng.
Bản thân mình đã biến đổi nhân hình không ai nhận ra Nhiễm Nam nam nhi trước kia, không cần sợ ảnh hưởng người thân.
Niệm thì là Bất Nhân Hình, Bất Nhân Hình lại trốn trong Thời Không Giới.
Hơn nữa Niệm trước đây lang thang, cũng chẳng có ai là thân nhân gì bị lộ ra nên không phải lo.
Meow Meow thì chỉ có mỗi cha nuôi, mà cha nuôi cô ấy cũng dưỡng già trong Thời Không Giới.
Chỉ thi thoảng mới ra ngoài dạo chơi với gia đình mình ở nước ngoài, hành tung không thể truy vết được.
Không đáng ngại.
Hoa, thân phận cô ấy quá rõ ràng.
Nhưng mà đó là Quách Gia, theo như thông tin mình xem ở Ngũ Đại Quốc Vệ thì Quách Gia là gia tộc tu tiên mạnh nhất trên thế giới.
Bọn mờ mắt nếu dám đụng tới Quách Gia sẽ không yên thân.
Cũng không sao.
Như vậy thì chỉ còn lại Nguyệt Dạ mà thôi.
Lần này ngoài sinh nhật của Dạ, vốn cũng muốn đưa cha mẹ, người thân của Dạ vào Thời Không Giới tránh né.
Tên Lục Hồng Huấn khi thành lập biệt đội vốn đã bảo đảm với mình người nhà Dạ sẽ không sao.
Hắn đã sắp xếp an toàn cho họ nhưng hôm nay mình tới đây có thấy ám vệ nào đâu? Không ai bảo vệ cả.
Tên khốn này dám gạt mình, định lấy họ làm mồi dụ kẻ địch xuất hiện hay sao? Thật là tức chết.
Lần này quyết phá âm mưu của tên chết tiệt này.
Lần sau gặp gã phải hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được’
“Ắc xì… Khịt khịt” Lục Hồng Huấn ở văn phòng tạm thời, đang xem xét tin tức liền bất ngờ nhảy mũi một cái.
Dùng khăn tay quẹt mũi, hắn lẩm bẩm “Ta đã tu linh rồi, thân thể cũng được đề cao, sức đề kháng rất mạnh, sao lại còn nhảy mũi cảm lạnh nhỉ? Hay là có tên ngu ngốc nào chửi rủa mình? Hừm.
Chờ đợi thật nhàm chán.
Bọn người không sợ Tà uy hiếp, muốn có ý đồ với Tà và bom nhiệt hạch sao mãi chưa hành động nhỉ? Thời gian đã trôi qua gần nửa tháng, chúng quan sát xem có bẫy rập hay không mấy ngày rồi chưa đủ sao? Hừ, chỉ cần bọn bây ra tay, chắc chắn có thể truy ra con cá lớn đằng sau.
Lại cho Tà lập uy.
Khiến các ngươi đã rén càng rén hơn, về sau có thể mượn cái uy này thu lợi ít cho quốc gia.
Ta không dùng truy tung bằng thiết bị điện tử gắn trên người cha mẹ Dạ, lại không dùng dị năng để định vị lên người họ, bọn ngươi có quan sát kiểm tra cũng chẳng ích gì đâu.”
Bỏ qua Huấn đang đang tự sướng với mưu trí của mình.
Trở lại với buổi tiệc sinh nhật.
Từ trong chiếc xe sang trọng.
Một người đẹp xinh xắn như minh tinh màn ảnh bước ra.
Trong miệng nàng ta còn nhồm nhoàm một cái bánh ngọt, đôi má phùng lên đáng yêu.
Meow Meow nhìn ra, ngỡ như mình đang bị ảo giác.
Chưa bao giờ cô nghĩ tới là Hoa “loli” của bọn họ lại sẽ mặc sườn xám quý phái a.
Nhìn cũng đẹp và quý tộc ghê.
“Mọi người.
Em tới rồi nè.
Hi hi.
Em có quà cho Dạ đây.” Hoa vừa nhai vừa bước vào trong sân nhà.
Đôi mắt nàng ta láo liền tìm kiếm cái gì đó.
“Hoa, vào trong đi, đợi tý Nhiễm Nam mang bánh kem về, cắt bánh kem rồi chúng ta ăn tiệc” Dạ đang bày biện bàn ghế, thấy Hoa đến liền tươi cười đi ra đón.
“Chị đang tìm cái gì à?” Niệm cũng tham gia câu chuyện.
Cô muốn chủ động hòa nhập hơn.
Nhìn thấy Hoa hai mắt đảo qua đảo lại liền hỏi.
“Tìm chỗ nào trống trống rộng tý lấy quà ra á” Quách Thị Hoa cười cười, tiếp tục nhìn quanh.
Sau đó nàng ta đi tới khoảnh nền nhà bên ngoài, gần một cái cửa sổ.
Mắt sáng lên, hí hửng gọi Dạ.
“Chị để quà ở đây nha”
“Em mua quà gì vậy? Sao lại để dưới đất? Lớn lắm sao?” Meow Meow tò mò thò đầu tới nhìn, hỏi một câu.
“Một món quà ý nghĩ thiết thực dành cho Dạ.
Hi” Quách Thị Hoa nói tới đây liền vung tay lên.
Bao Tay Trữ Vật trên tay nàng ta sáng lên.
Chức năng trữ đồ kích hoạt.
Đồ từ bên trong trào ra một đống.
Nhanh chóng tụ thành cái núi nhỏ, lấn cả ra nền đất trong sân.
“Em…” Meow Meow á khẩu.
“A...” Dạ kinh ngạc nhìn gói quà to tổ chảng của Hoa.
“...” Niệm thì cố nhịn cười.
“Mọi người thấy sao? Đúng là thiết thực đúng không? Mọi người đi quà gì? Làm sao có ý nghĩa thực tế bằng của Hoa này.
Ha ha” Quách Tiểu Thư tự hào, ngón tay chỉ đống… Bánh kẹo, đồ ngọt, trái cây, thậm chí là có mấy hũ muối tôm to tướng.
Một đống chồng lên nhau và nằm trong một cái bọc quà giấy kính.
Ăn hết đám này cả tháng cũng chưa chắc xong.
Người thường ăn xong sẽ mập thêm mấy mòng thịt mỡ.
Da mặt Meow Meow giật giật.
Quà của nàng ta đâu có khoa trương như Hoa chứ.
Nhưng nó cũng rất thực tế nha.
Cô nàng dậm chân, lên tiếng tranh phong “Ai nói em thế, quà của chị còn thiết thực hơn cả em, xài được lâu hơn luôn.
Đó là một chai nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới, cả tỷ đồng một lọ đó, hàng ‘limited’ luôn”
“Xí… Dạ tu tiên đó, người tự thơm rồi, cần gì nước hoa của chị” Hoa nuốt vội cái bánh trong mồm mình rồi chống nạnh, cãi.
“Hứ, chả lẽ Dạ cần ăn mấy cái này sao? Người ta cũng có thể tích cốc, lâu lâu mới cần ăn uống một lần cho đỡ nhớ vị đồ ăn trần gian”
“Dù sao thì cũng có ăn được.
Nước hoa thì không cần dùng”
“Sao không dùng, đồ của em để lâu hư hết”
“Cất vào Bao Tay Trữ Vật mà hư cái gì”
“Hai chị… Hai chị… Đừng cãi nhau nữa ạ” Niệm thấy Meow Meow và Hoa cãi nhau, muốn lên tiếng khuyên nhủ một chút.
“Thế quà của em là cái gì?” Cả hai cô nàng Meow Meow và Hoa chợt ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng nhìn qua Niệm.
“Em… Em…” Niệm giật thót mình.
Mình có nên nói không nhỉ? Liệu hai cô nàng này có thẹn quá thành giận không?
“Niệm, em cứ việc nói đi, chị bảo kê em.
Không ai dám trách em đâu” Meow Meow liếc xéo Hoa một cái.
Cái tính tình chị đại không chịu lép vế từ ngày xưa của nàng ta vốn sau khi quen Nhiễm Nam đã lặng mất, lần nữa trỗi dậy.
“Hứ.
Trừ đồ ăn, bánh kẹo của em là thiết thực.
Có hữu dụng thì có thứ gì thật tế hơn chứ.
Nước hoa dùng cũng không cần, quà của Niệm cũng vậy thôi” Quách Tiểu Thư khoanh tay, hất càm ra dáng.
Thấy mình chưa đủ oai, liền từ trong Bao Tay Trữ Vật lấy ra một cái bánh bông lan nhỏ dài, gặm một cách đắc ý.
“Niệm, quà của em là gì? Nói ra cho Hoa sáng mắt ra” Meow Meow nhìn Hoa khiêu khích một cái, tay lại lắc lắc vai Niệm hối thúc.
“Đừng làm khó Niệm nữa, mở hộp quà của Niệm ra không phải biết hay sao?” Dạ vội lên tiếng gỡ rối.
Nghe Hoa hống hách như vậy, thật ra nàng cũng có cảm giác muốn xem thử quà của Niệm là gì, có thể hạ mã uy của Hoa xuống hay không.
Nguyệt Dạ cầm lấy hộp quà của Niệm, cái hộp không lớn, chỉ to bằng cỡ hộp đựng đồng hồ đeo tay.
Nó được gói lại bằng giấy gói quà nhìn rất tinh tế.
Cảm giác cầm hơi nặng tay.
Không biết bên trong là gì?
Nhanh chóng gỡ lớp giấy gói, mở hộp ra.
Dạ hai mắt sáng rực nhìn thứ bên trong.
Đó là một đôi bông tai cực kỳ đẹp như một viên pha lê màu tím.
Bên trong nó dường như còn có tia sáng xanh mờ ảo.
Nhìn chẳng khác gì một món trang sức dành cho nữ tiên sử dụng.
Dạ say mê cằm nó lên tay rồi nhanh chóng mang lên tai mình.
Cô tu mệnh lực vốn đã khiến cơ thể no đủ sức sống nhiều hơn so với linh tu khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy cô là một nữ nhân mà mình không sở hữu sẽ nuối tiếc suốt đời.
Chính Bản thân cô cũng rất xinh đẹp.
Bây giờ trong phút chốc mang đôi bông tai lên.
Nguyệt Dạ như ngời ngời sáng dưới ánh đèn, kiêu sa như những công chúa trong phim hoạt hình Disney.
“Oa… Đẹp quá.
Đôi bông tai pha lê này em mua ở đâu vậy Niệm” Meow Meow thích thú vô cùng, suýt xoa bước tới cạnh Dạ, mò mẫm đôi bông tai.
“Hứ” Quách Thị Hoa dẩu môi, hứ một tiếng xong tiếp tục nhai bánh bông lan, khóe mắt tranh thủ liếc nhẹ đôi bông tai mấy lần.
Quả thật nói về thực dụng.
Đôi bông tai này bán ra sẽ được khối tiền, mua cả nhà máy sản xuất bánh kẹo hay mua mấy cái vườn trái cây cũng còn được.
Nói về dùng lâu dài, Nguyệt Dạ có thể dùng tới già cũng chưa chắc hư.
Nói về giá trị sử dụng, người con gái nào đeo lên điều sẽ tăng lên bảy phần mười sắc đẹp.
Nhận thấy như vậy làm cho Hoa hơi bực mình.
Sinh nhật thôi mà, cần tặng đồ quý giá như vậy sao?
Niệm nhìn Dạ bỗng nhiên rạng ngời nhờ bông tai mình tặng, cô thấy rất vui.
Sở dĩ tặng quà quý giá là vì cô muốn lấy lòng.
Hơn nữa đối với cô nó cũng chẳng có gì là quý.
Trong tài sản Bất Nhân Hình bọn cô, mấy thứ này tuy hiếm nhưng vẫn có vài cái.
Là tích lũy của tộc mấy ngàn năm nay.
“Dạ.
Cái này là của gia truyền của Bất Nhân Hình.
Không có bán bên ngoài ạ” Niệm thành thật trả lời.
“Oa… Quý giá như vậy… Thật không dám nhận” Dạ sửng sốt, định gỡ đôi bông tai xuống.
Meow Meow ra tay nhanh hơn, cô nhéo eo Dạ một cái âm thầm, miệng cười ha ha “Dạ, Em hay thi game show truyền hình đúng không.
Cứ giữ lấy nó, đi thi thì đeo lên lòe thiên hạ, khiến cho ai ai cũng biết biệt đội siêu anh hùng chúng ta không chỉ giàu về nhân cách mà còn giàu cả tiền bạc luôn.
Em là bộ mặt của chúng ta khi giao tiếp với thường nhân đó nha”
“Ơ… Dạ” Nguyệt Dạ bị đau, lại nghe Meow Meow nói thế liền hơi ngạc nhiên ngơ ngẩn, ý định trả lại quà cũng rút lại một ít.
Đúng lúc này.
Gió lạnh thổi qua.
Cây cối nghiêng mình.
Cổng sắt va đập.
Chiếc xe sang trọng của Hoa bỗng bay lên cao, quăng quật thật mạnh về phía mọi người đang đứng.
Cả bốn cô nàng điều tập trung về phía đôi bông tai nên dường như không kịp phản ứng.
Một tiếng hét vang lên…
---[1]---
Black Hat là biệt danh của gã trong những năm tháng thâm trầm đã qua.
Gã rất thích biệt danh này.
Gã là một dị nhân cao cấp người Ý.
Cái danh Black Hat vừa mang vẻ thần bí, vừa có vẻ gì đó nguy hiểm khiến gã thường hay dùng nó để uy hiếp kẻ địch.
Gã là một dị nhân tự do khá nổi tiếng trong giới dị phạm (dị nhân làm tội phạm).
Gần đây gã đã có bến đậu rồi.
Black Hat biến ảo.
Hắn giống như một cái bóng đen trà trộn vào trong đêm đen.
Khu vực này lại không phải công viên hay khu giải trí gì nên đèn đuốc không quá nhiều và sáng.
Nơi sáng nhất chính là căn nhà đang mở tiệc xa xa theo hướng gã nhìn.
Lần này gã đến đây là đến một cách thầm lặng không cho ai hay biết, là làm theo ý ông chủ kỳ lạ của gã.
Ông ta vốn đã cử một nhóm người tới trước rồi nhưng còn âm thầm cho gã đến sau để dự phòng.
Việc gã không phải là tham gia với đám người đến trước.
Việc cần làm chỉ có một, ra tay với người phe mình nếu không còn cách nào khác.
Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng đối với người giang hồ như gã thì rất là hợp lý và cũng hợp với năng lực không thiên về đấu trực diện như gã.
Tất cả cũng chỉ vì tính bảo mật mà thôi.
Vì nó mà gã cùng đám người đến trước đã đóng chốt ở đây khá lâu, chỉ để theo dõi hai người thường trong căn nhà đó.
Đôi khi đám người đến trước còn đột nhập âm thầm kiểm tra cơ thể hai người đó nữa.
Thậm chí còn quan sát kỹ lưỡng những người tiếp xúc với họ, kiểm tra xem có kẻ nào khác cũng đang trông chừng hai người này hay không.
Phải nói là tổ chức vô cùng cẩn trọng, không muốn một khi bắt người hoặc ra tay sẽ để lại sơ hở cho kẻ địch truy vết và chặn đầu, mất thế chủ động.
Tổ chức còn cẩn thận đến mức, lần hành động này có hai mục đích chính.
Mục đích chính là bắt người trong căn nhà đó làm con tin nhưng nếu kẻ địch xuất hiện thì chuyển sang mục đích thăm dò.
Cũng bởi như vậy mới cần sắp xếp nhiều lớp trong ngoài như hiện tại.
Lần này quả thật kẻ địch đã xuất hiện, cho nên các vòng vây lập tức hành động.
Đôi khi gã cũng không thể hiểu được.
Ông chủ cẩn thận quá như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ông ta còn sợ có kẻ có thể truy theo tín hiệu điện tử điều khiển từ xa phát hiện ra ông ta hay sao? Nên biết mỗi khi gặp mặt thuộc hạ, ông ta đều không để lộ bản thân mình.
Mà cũng đúng, thế giới dị nhân điều gì mà chẳng thể xảy ra, biết đâu có kẻ nào đó có thể truy theo sóng điện từ tìm thấy lão nhỉ?.
Black Hat ẩn nấp ở phía xa xa trên đỉnh một trụ tháp sóng điện thoại.
Cả người như cái bóng ẩn sau những thanh sắt.
Mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nhóm người đến trước, nhìn vào một màn hành động của bọn chúng.
Chỉ thấy có hơn 10 tên chia nhau xuất hiện trước cổng nhà, hai bên hông nhà và sau nhà.
Đó là vòng vây thứ nhất.
Chỉ thấy có 5 tên chia ra ở bốn hướng lấy ngôi nhà làm trung tâm, che giấu thân mình ở xa hơn tầm 500 mét.
Đây là vòng vây thứ hai.
Để ý kỹ hơn nữa.
Có thể thấy còn ẩn hiện hai kẻ khác, nấp trên một tòa nhà hai tầng gần đó khoảng một cây số, cũng đang quan sát phía này.
Đây là vòng vây cuối cùng.
Black Hat biết tại sao không phải tất cả cùng lên một lượt mà lại chia thành nhiều đợt như vậy.
Đây là bởi vì tổ chức cẩn thận trước đối thủ khó nhằn.
Nếu ngay từ đầu cho kẻ mạnh nhất lần này ra tay, nếu thành công thì không nói gì.
Nếu thất bại, đối phương sẽ biết được phe mình đại khái có thực lực cỡ nào, từ đó sẽ càng cẩn thận hơn, lần sau khó mà ra tay thuận lợi.
Tệ hơn nữa là nếu người mạnh nhất này mà bị đối phương bắt lấy, tra khảo.
Thì ai sẽ đứng ra diệt khẩu đây?
Nhưng nếu cho từ kẻ yếu lên trước, khi thất bại kẻ mạnh hơn bên mình sẽ xuất hiện, lại thất bại thì kẻ mạnh hơn nữa sẽ ra tay.
Dùng cách này thăm dò thực lực đối phương.
Khi này quyền chủ động sẽ thuộc bên mình nhiều hơn.
Ví như mấy kẻ yếu ra trận đầu tiên bại trận, dựa vào biểu hiện chiến đấu của đối phương, phe mình cũng có thể đại khái tính ra thực lực và thủ đoạn của địch.
Từ đó sẽ không cần những kẻ mạnh hơn hay mạnh nhất bên mình ra tay nữa, có thể rút về.
Dù sao thì mục đích của hành động lần này có ba.
Một là bắt con tin để sau đó dụ đối phương hiện thân ở địa bàn của mình.
Hai, nếu lần này phát hiện đối phương xuất hiện đầy đủ thì ra tay thăm dò sâu cạn.
Ba là nếu có thể bắt được cả nhóm đối tượng thì không còn gì tốt bằng.
Tùy theo tình hình mà sẽ ưu tiên mục đích nào, bỏ những cái còn lại.
Nếu lần này phải rút lui khi chỉ mới lộ ra đám thủ hạ yếu, như vậy còn có thể khiến địch nhân xem thường phe mình, cũng tạo sơ hở nhận thức cho địch nhân để lần ra tay sau thuận lợi hơn.
Kẻ mạnh hơn ẩn nấp có thể ra tay diệt khẩu người bên mình nếu chẳng may kẻ yếu bị địch bắt lấy rồi nhanh chóng rút lui hoặc tiếp tục thăm dò.
Tóm lại là có quyền chủ động.
Tính ra thì Black Hat hắn không phải là lớp cuối cùng của trò chơi hôm nay sao? Tất cả những cẩn thận này đó là bởi vì đây là đối thủ đầu tiên của chúng, cũng là mục tiêu chính khi tổ chức thành lập ra, mục tiêu đó là… Tà.
Một kẻ tàn nhẫn, cực đoan và máu tanh điên cuồng, sở hữu lượng lớn vũ khí diệt thế.
Không thể không cẩn thận.
Thông qua việc giúp Tà đem bom nhiệt hạch đến thủ đô các nước có thể nhận ra dưới trướng tên tà ác này mơ hồ lộ ra một tổ chức bí ẩn.
Cùng với việc ẩn ẩn phía sau có Ngũ Đại Quốc Vệ của Việt Nam hỗ trợ giúp đối phương kết nối liên lạc với các chính phủ trên thế giới.
Cho nên bất cứ hành động nào được áp dụng điều phải suy tính kỹ càng, không để lại đầu mối nguy hại cho tổ chức.
Một trong mười tên của vòng vây đầu tiên dậm chân một cái.
Hai tay hắn bệ lấy gầm của chiếc xe sang trọng mà Hoa đậu ở ngoài cổng rồi hất mạnh.
Trong tiếng gầm thét của gã, chiếc xe xoay tròn theo trục ngang trên không rồi lao ầm ầm về phía bốn cô gái đang đứng trên thềm nhà.
Mục tiêu trực chỉ bốn nàng Meow Meow, Niệm, Dạ, Hoa.
Cha mẹ của Hoa đang bưng đồ ăn lên bàn tiệc nhìn thấy con gái lâm nguy liền hét lên hoảng sợ.
Mẹ Dạ đang bưng nồi cháo vội đặt nó lên bàn, ánh mắt lo lắng nhìn tới con gái.
Cha Dạ cũng rất lo nhưng ông không lao lên mà vứt chén bát trong tay xuống đất, vội xoay sang kéo bà vợ lùi ngược vào trong, tránh cho bị thương.
Meow Meow khóe miệng chợt mỉm cười kỳ lạ.
Ánh mắt hơi lóe rồi gật đầu với Hoa bên cạnh mình.
Cô truyền âm.
“Nhiễm Nam quả nhiên đoán không sai a.
Lục Hồng Huấn không cho người bảo vệ cha mẹ Dạ là để làm mồi dụ mấy thế lực không nhịn được có ý đồ với Tà.
Không tính đến thời gian Tà