“Nó hả.
Tên nó là Biết Tuốt Robot.
Nhưng anh thích gọi nó là Robot Google hơn.
Nó có thể kết nối vào mạng internet của rất nhiều thế giới khác nhau từ đó nắm lấy mọi thông tin có trên mạng, kể cả có là ở deep web.
Tiếc là ở đây là trái đất nên nó chỉ kết nối được với mạng của loài người thôi.
Ngoài ra nó cũng rất đa tài nữa.
Rất thích hợp với em”
“Ủa? Vậy anh nói thích hợp với dị năng của em là…?”
“Nó nấu ăn rất ngon đó… Hì hì”
“Nấu ăn… A.
Tên nô lệ đáng chết này… Cạnh khóe nói năng lực của bổn cô nương tham ăn, bụng không đáy hả… Đi, đi với ta” Quách Thị Hoa nhảy lên khỏi chổ ngồi, hai tay chống nạnh lên.
Nhiễm Nam hôm nay ăn phải gan beo rồi, chọc tức cô mấy lần luôn.
Phải trị cái tên này một trận.
Cô nàng nắm lấy cánh tay que của Robot Google, tay còn lại năm tay Nhiễm Nam kéo đi.
Hừ hừ.
“Nhiễm Nam, con robot này có nhận chủ gì đó không” Hoa vừa kéo cả hai đi vừa hỏi.
“Không.
Nó như điện thoại thôi, em dùng sóng não linh hồn lực để làm mật khẩu bảo mật là được à.” Nhiễm Nam không biết Hoa định làm gì đành để cô kéo tay, chân bước chạy theo cô nàng.
“Vậy nó có tự bay theo em không?”
“Được chứ”
“Ok.
Vậy Nam Nam cưng, bay theo chế nha” Hoa ra lệnh cho Robot Google.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã đặt tên nó Nam Nam, như đặt tên chó mèo vậy.
Hai người và một con robot chạy đi trong ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên đang ăn uống ở căn tin.
Cả ba biến mất vào sau căn bếp của căn tin sang trọng này.
Nhiều người ngó theo, tò mò muốn biết Quách Đại Quậy định làm gì.
Ai nấy ngó chừng vào chằm chằm, có người còn rình mò tới định thò đầu vào nhìn xem.
“HÙ” cái đầu của Hoa thình lình từ trong căn bếp thò ra, máy tóc rối xõa tung, mặt mày đanh ác.
Làm như là lệ quỷ vậy.
Mấy tên định rinh coi bị hù giật mình té ngữa ra tại chỗ.
“Tôi biết ngay là các người sẽ nhiều chuyện mà.
Đi khỏi đây hết cho bổn cô nương.
Căn tin bửa nay miễn phí, đi hết đi” Ngoài cái đầu tóc rối xõa ra dọa quỷ, từ bên cạnh đầu, ở vách tường còn thò ra một cái tay que cầm một con dao xoay xoay.
Lưỡi dao bén ngót, sáng choang đe dọa.
Mấy người tò mò xanh mặt lên.
Họ không sợ Hoa hù ma hay con dao kia.
Họ sợ là nếu không nghe lời mà còn ở lại chỉ sợ sau đó bà cô này sẽ lợi dụng chức quyền ở Quách Gia chơi chết họ.
Ai nấy vội giải tán hết.
Cả nhân viên, đầu bếp của căn tin cũng bị đuổi đi sạch.
Nơi này phút chốc chỉ còn lại có Quách Tiểu Thư và Nhiễm Nam cùng Nam Nam.
“Nam Nam, làm cho ta 10 món khác nhau, chất lượng nhà hàng sáu sao cho bổn cô nương” Quách Tiểu Thư đầy Nhiễm Nam vào góc bếp, mặt mũi đanh ác, ngón tay bẻ rôm rốp.
Lột quần của Nhiễm Nam ra.
Để lộ ra ngã ba thần tiên da hồng thịt trắng, mùi thơm man mát, cỏ lao phất phơ.
“Không thể.
Chất lượng nguyên liệu nơi này không đủ đẳng cấp.” Giọng robot của Nam Nam vang lên phủ định khả năng nấu món cao cấp cho Hoa tiểu thư.
“Hừ.
Cứ làm thứ ngon nhất có thể cho cô ấy.
Định chọc phá anh hả.
Xem đây” Nhiễm Nam cười lạnh nhìn hai ngón tay của Hoa đang chỉa ra, chuẩn bị dùng sức chọc vào trong âm lộ của mình mà móc.
Ngay giây phút này, Giả Tưởng xuất hiện.
Quách Tiểu Thư ngay lập tức dính chiêu.
Trong mắt cô là ảo giác mà cô mong muốn, tay cô liên tục móc xò Nhiễm Nam khiến cậu ta run rẩy dữ dội, nước bắn tung tóe.
Chỉ là không hiểu sao nàng ta cảm thấy mình móc Nhiễm Nam mà cứ như mình cũng bị móc.
Hạ thể của nàng cũng run rẩy dữ dội, âm thủy thấm khỏi hai lớp quần.
Khoái cảm dâng trào làm ngón tay nàng trong người Nhiễm Nam buông lơi, hai chân khụy xuống, ép vào nhau muốn ngồi bệch xuống đất.
Quách Tiểu Thư chỉ thấy được những gì trong ảo giác.
Thực tại bên ngoài lại khác.
Ở thực tế, Nàng đang bị Nhiễm Nam đẩy ép nửa nằm sắp trên một bàn bếp, quần ngoài quần trong gì của nàng cũng bị Nhiễm Nam cởi ra rồi.
Mông trắng mềm mại đầy đàn hồi chìa ra.
Giữa mông xinh là khe thịt nhỏ nhắn, hồng cánh sen có cỏ lao xoăn xoăn chung quanh.
Hai đùi khép vào nhau khiến khe thịt chèn ép như một nụ hồng chưa nở.
Nhiễm Nam quỳ một giò bên cạnh mông nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng len lỏi vào nụ hoa ấy, chầm chậm chui vào.
Một đốt ngón tay chui vào, hai đốt ngón tay chui vào.
Cuối cùng, cả ba lóng tay của hai ngón giữa bàn tay phải Nhiễm Nam đã biến mất vào bên trong.
Bị âm môn nho nhỏ đó của Hoa nuốt mất, che khuất.
Người Hoa bất chợt rung lên.
Bên cạnh robot Nam Nam như có trí tuệ nhân tạo, có linh tính.
Hai tay que của nó cố lôi kéo cánh tay Nhiễm Nam không cho cậu ta xâm phạm chủ nhân của mình.
“Buông tay… Không được đâm bị thương con Sen”
“Hả?” Nhiễm Nam sửng sốt.
“Con Sen á?”
“Hừ.
Mi lo nấu ăn đi, 10 món, làm xong thì ta tha cho con Sen của mi vì tội định tấn công ta.
Làm nhanh thì con Sen thoát thân nhanh” Nhiễm Nam đanh giọng.
“Nói giữ lời… Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”
“Á à.
Con robot này học nhanh vậy.
Mới đó mà đã biết mấy câu này rồi à?” Nhiễm Nam nói rồi không quan tâm nữa.
Nghĩ nghĩ, ngón tay thứ ba liền cong lên, chọc vào trong khe bướm nõn nà của Hoa, từ hai ngón thần công biến thành ba ngón thần công.
Ba ngón tay tách khẻ hở nhỏ xinh đẹp, hai mảnh thịt mềm mại như bông gòn ôm lấy các ngón tay Nhiễm Nam rồi thít chặt.
Cái ấm áp từ thành thịt bên trong nhanh chóng lan tỏa các đầu ngón tay Nhiễm Nam.
Cảm giác đó khiến trái tim cậu chàng rung động một cái.
“Hoa.
Hôm nay trị em cái tội dám phách láo, còn dám gọi anh là nô lệ nữa không cho biết”
Óc oách.
Nhiễm Nam co ba ngón tay bên trong âm môn Hoa, ngoáy một vòng vang lên tiếng óc oách.
Một cái móc đầu tiên.
Sau đó nhanh chóng móc thêm mấy cái rồi từ từ tăng tốc.
“Ơ… Ơ ơ ơ” Hoa yêu kiều buộc miệng kêu lên.
Người rung theo mỗi cú móc.
Có nước từ từ từ trong khe nhỏ chảy ra, làm ước rặng cỏ dại bên ngoài, bắn ra thành tia, phụt ước đầy mặt Nhiễm Nam.
Hoa chưa tu luyện nhưng chẳng hiểu sao âm thủy của nàng cũng có mùi thơm ngọt ngào không kém gì Meow Meow, Ni hay Dạ.
Của nàng vừa ngọt vừa dịu, như uống vào một ly trà chanh bạc hà pha đường, trong ngọt có thanh, trong thanh có the.
Mát dịu khi chạm vào đầu lưỡi.
Nhiễm Nam liếm mép, móc mạnh hơn nữa để Hoa có thể xuất nhiều nước hơn, để cậu có thể thưởng thức thêm những giọt âm thủy diệu kỳ của nàng ấy.
Bên cạnh vang lên tiếng dầu mỡ bắn xèo xèo.
Nam Nam đang ra sức nấu nướng.
Nó chọn những món chiên xào để ít tốn thời gian nhất.
Bây giờ đã là món thứ ba rồi.
Không ít âm thủy của Hoa còn bắn cả vào chảo thức ăn mà nó đang làm khiến cho món ăn đổi vị, bốc mùi thơm nứt mũi.
Nhiễm Nam vừa móc lọ Hoa vừa hít hà mùi thức ăn, bên tai nghe tiếng rên triều mến của nàng.
Cảm giác lâng lâng dâng lên trong lòng.
Cả người rạo rực theo.
Ba ngón tay của cậu ta ở trong âm hộ của Hoa móc dữ dội hơn.
Cả bờ mông rung của nàng ta tưng tực tưng, âm thủy vốn bắn ra như mưa rồi giờ còn bay ra còn hơn nữa, như một cơn bão dữ dội.
Hoa vốn đã xuất thủy rất nhiều mà bây giờ còn chịu không nổi hơn, hạ thân co thắt dữ dội, hai bắp đùi trắng trẻo ép vào nhau càng khít chặt hơn.
Đợt xuất tiếp theo của Hoa tràn đến.
Tim nàng đập nhanh, điểm thịt nhạy cảm bên trong âm lộ bị kích thích mạnh mẽ.
Tử cung co thắt.
Hoa hét lớn một tiếng.
“Ahn aaa”
m thủy tràn bờ đê, Nhiễm Nam húp vội, ba ngón tay vẫn móc nhưng môi lại chụp lên kẻ hở bướm xinh, nuốt ừng ực từng giọt mật ngọt của Hoa.
Mút mạnh, rồn rột.
Sột sột… Nhiễm Nam mút liên tục, mật ngọt từ Hoa ào ạt khiến cậu không tài nào hút hết được, chảy lênh láng ra mặt sàn gạch.
“Thật sảng khoái” Nhiễm Nam uống ừng ực.
Tinh thần cảm thấy buâng khuân lạ lẫm.
Chóc…
“Ợ” Nhiễm Nam ợ một tiếng, ba ngón tay theo thế ngồi bệch xuống đất mà rút cái chóc ra khỏi âm hộ Hoa.
Nước ướt đẫm bàn tay và cánh tay ku cậu.
Cậu chàng uống âm thủy muốn no rồi nên đành dừng lại.
Không ngờ một cô nàng nhỏ nhắn “lố lì” có chưa tới một mét năm mươi hai như Hoa mà lại có thể xuất nhiều suối nguồn như vậy.
Uống tới mê mệt, no lúc nào không hay.
Hoa ôm mặt bàn bếp, thở hào hển.
Hương hoa như tiên khí trắng mờ từ môi nàng thả ra.
Đấy là mệt vì sung sướng mà biểu hiện thành hơi thở tỏa ra như người ta thở trong trời đông gió lạnh.
Nhiễm Nam ngồi tiêu hóa mớ thiên thủy vừa rồi nên lơ là một chút.
Bổng cậu ta thấy một cái bóng lao từ trước mắt mình đến, đẩy ngã cậu ta ra.
Chính là Hoa với khuôn mặt buồn bực và nanh ác.
“Phì phò… Nô lệ, dám chơi ăn gian nha.
Móc bổn cô nương tới run rẩy hai chân, bây giờ đứng hết muốn nổi rồi nè.
Uống đã chưa.
Giờ tới bản tiểu thư uống của ngươi”
Nói rồi.
Hoa đè Nhiễm Nam ra cái ạch, tay nàng vội lột Ảo Y trên người cậu chàng ra.
Ảo Y đang biến thành đồ bộ, lột một cái là quần áo gì thoát hết.
“Nô lệ, ta sẽ cho nhà người biết cảm giác của bà cô ngươi ngày đó bị chị Meow Meow thọt cả nữa cánh tay vào bên trong chỗ đó của bản cô nương”
“...”
“Ơ a…”
….
---[1]---
Nhiễm Nam và Hoa thi nhau quằn quại một lúc lâu rồi hai người cùng ăn món ngon do Nam Nam nấu.
Dặn dò nàng đi lại cẩn thận, tránh kẻ có lòng đang quan sát Quách Gia theo dõi nàng.
Xong xuôi Nhiễm Nam cũng rời đi.
Ẩn Tinh Vật xuất hiện làm cho cả cái đầu cậu ta mờ ảo không thể nhìn rõ được.
Ảo Y cũng biến đổi thành bộ quần áo khác.
Dùng trò cũ, Nhiễm Nam quăng thảm thần khí Khí Bảy Màu đã bị nhuộm sơn đen rồi trèo lên ngồi.
Cứ thế trốn vào tầng mây bay đi.
Cậu ta muốn tìm chỗ vắng vẻ, chắc chắn không ai để ý để mở cổng Thời Không Giới.
Sau 10 phút.
Trong Thời Không Giới.
Trong này vẫn ư hử nghe được tiếng kìm nén đau đớn của Dạ.
Nhiễm Nam đau lòng thở dài.
Bản thân có thể ngăn lại Dạ nhất thời nhưng nàng ấy quả thật cố chấp, khó mà ngăn mãi được.
Cậu ta ngồi quỳ, cơ thể đè lên vật trước người, trong tay lại có bầu hồ lô rượu.
Lại đến mộ Hồng Nhan, Nhiễm Nam ôm lấy quan tài, thở dài nhìn hai đứa con bên trong.
Chúng nó trắng xám làn da, gương mặt nhăn nhó.
Lòng nhói đau mượn rượu xoa dịu.
“Nam…”
“Em đến rồi”
“Đây là chị Nhan, hai đứa bé Hải Vân và Thiên Hà mà chị Meow Meow nói đến sao? Em nghe nói lâu rồi nhưng đây mới là lần đầu nhìn thấy.” Giọng Niệm rung động muốn khóc.
Nhìn người trong quan tài, thấy hai đứa nhỏ.
Nàng nhớ tới đứa con của mình chỉ vì dị năng bọc phát mà gã chồng khốn nạn nỡ lòng quăng từ lầu cao xuống chết tươi.
Bất giác mi mắt đẹp của làn da vây mượn chãy ra hai dòng lệ vô hình.
“Em…” Nhiễm Nam tuy không thấy được nước mắt của Niệm nhưng có thể thấy được cô đang đau lòng.
Cậu cũng đã nghe nàng kể về quá khứ thê thảm của mình.
Biết nàng đang nhớ tới đứa con.
“Anh có biết tại sao em tin tưởng anh, rồi đi theo mọi người.
Thậm chí là còn muốn ở bên cạnh anh hay không?” giọng nàng khàn khàn mang theo kiềm nén cất lên.
“Anh không biết.
Em kể với anh, em từng thề không bao giờ tin vào đàn ông nữa.
Tại sao khi đó em lại tin anh? Về sau còn muốn bên cạnh anh? Thấy anh có nhiều cô gái như vậy.
Em phải căm ghét anh mới đúng chứ?” Nhiễm Nam chua xót nói.
Cậu không phải chua xót vì nghĩ đến Niệm có ý đồ khác khi tiếp cận mình, cậu chua xót vì cả hai cùng cảnh ngộ mất con.
“Lúc đầu là vì muốn tìm kẻ thù của mình em cắn răn để anh… Để anh giao hợp với em để cứu mạng em.
Lúc đó em muốn tận mắt nhìn thấy kẻ thù giết cha của mình, thậm chí còn có ý nghĩ lợi dụng anh giết tên chuột đó.
Đáng tiếc tới cuối cùng vẫn để tên chuột trốn mất.
Nhưng bù lại kẻ ra lệnh đằng sau, tên chủ mưu bị anh giết tan xác em cũng nguôi ngoai lắm.
Sau đó vì Bất Nhân Hình, em muốn mình đến cạnh anh để nhờ vả anh, tìm một hoàn cảnh sống ổn định hơn cho mọi người, tìm kiếm con đường phát triển tốt hơn cho mọi người.
Nhưng càng tiếp xúc với anh, với chị Meow Meow, với Dạ, Hoa.
Em mới nhận ra anh tuy đa thê nhưng không giống mấy kẻ dâm tiện háo sắc khác.
Bọn họ có vợ chính, có vợ bé 1, vợ bé 2 là vì ham mê sắc đẹp mấy cô đó, chủ yếu là chơi bời thể xác là chính.
Còn anh.
Anh háo sắc nhưng không dâm tiện, anh đa tình nhưng không sở khanh, anh thật lòng yêu thích họ.
Như với Hồng Nhan, nếu là kẻ khác chắc đã bỏ quên nàng từ lâu.
Anh thì lại thường xuyên ngồi bên mộ nàng, uống rượu để cố quên nỗi đau.
Như đối với Meow Meow, Dạ và Hoa, thậm chí là em.
Anh sẵn sàng dùng thân thể mình đỡ đòn thay mọi người.
Nhìn anh vô số lần dùng cơ thể đỡ lấy bi sắt, đá xanh, gạch vỡ, quyết không để mọi người chịu tổn thương.
Em nhìn thấy, cảm giác lúc đó quả thật… Trước đây cũng vậy, lần ở đảo nhật bản tuy em không tham gia nhưng đã được nghe mọi người kể.
Anh đã vì một cô gái mà sẵn sàng bước ra ngoài, đối đầu với nguy hiểm.
Em… Anh có biết ý chí đó của anh rất hấp dẫn những người phụ nữ gặp bất hạnh như em không?” Niệm bước tới bên cạnh Nhiễm Nam, âu yếm nhìn hắn, vuốt ve tấm lưng.
Giọng rưng rưng.
Cô biết, tuy Nhiễm Nam háo sắc nhưng lại thật tâm đối đãi với mọi người, là người mà cô có thể tin tưởng được, đáng cho cô gửi gắm.
Chỉ là khi hai người gặp nhau thì cô đã không phải là người con gái vẹn toàn nữa.
Khiến cho cô có chút tự ti so với các nàng khác.
“Được rồi.
Anh gọi em đến đây có chuyện gì phải không?” Cô gạt dòng lệ vô hình trên làn da xác chết của mình.
Kéo Nhiễm Nam đứng dậy rồi nói.
“Ừ.
Bây