Alace trọng thương Dạ xong thì dụ Hoa dí theo mình.
Hoa đuổi theo đánh nhau với Alace được 10 giây thì cảm thấy không có cơ hội nào thắng được mụ béo hóa đen trước mặt.
Phải dùng kỳ chiêu mới được.
Nhưng đánh tới mức này.
Hai bên đều đã giở hết thủ đoạn, lấy đâu ra chiêu trò gì nữa.
Hoa phân tâm nhị dụng.
Bên ngoài tiếp tục đánh nhau với Alace.
Bên trong thì suy nghĩ lung lắm, tìm xem có chuyển cơ nào không.
Cuối cùng nhớ tới trận đánh lúc trước với Đựu Hão.
Nhưng không thể dùng thủ đoạn lúc đó đối phó Đựu Hão để áp dụng lên người Alace Doggy Girl được.
Bởi vì mụ ta có thể kéo dài tay chân không như gã Đựu Hão kia.
Tình hình sẽ lại như khi trước mụ dùng tay trói miệng mình lại.
Mắt Hoa sáng lên.
Tuy thủ đoạn lúc đó ko thể áp dụng được nhưng nhớ tới bom dí chuyên dụng Hoa liền nhớ tới nguồn gốc của nó.
‘Bom dí chuyên dụng là “chà đồ nhôm” mà có.
Trong những thứ chôm được từ Ẩn Viện, có phiên bản nâng cấp của một thứ có thể giúp mình xoay chuyển tình hình này’
Ở giây thứ 17 “round 2” của Hoa và Alace.
Đại tá Khá đã tìm thấy hai người, núp vào một cụm mây chờ đợi cơ hội, truyền âm thông báo cho Hoa biết.
Hoa đã có cách chiến thắng nhưng cần ông phối hợp vào giây khắc cuối cùng.
Muốn dùng thứ đó giúp mình hạ gục Alace thì cần mụ giảm cảnh giác.
Tốt nhất là khi mụ bắt mình vào tay, để mụ yên tâm là mình thua chắc.
Cho nên mới có màn giả bộ kiệt sức để dụ mụ đến tấn công.
Không thể ngờ mụ lại cẩn thận như vậy.
Không chịu ra tay mà chỉ quan sát từ xa mà thôi.
Thời gian trôi đi sắp hết rồi.
Nếu còn đợi nữa thì từ thua giả sẽ thành thua thật.
Đến khoảng 2 giây cuối cùng, Hoa không thể nào đợi thêm.
“Phải buộc mụ ra tay tấn công mình thịt chạm thịt.
Đại tá, xuất hiện” Hoa quyết đoán truyền âm.
Đại tá Khá liền bay ra khỏi đám mây mình đang trốn.
Một cái cổng dịch chuyển màu đen hiện ra sau lưng Hoa, muốn nuốt nàng vào trong, dịch chuyển đến nơi an toàn.
Alace đang thưởng thức chiến thắng của mình thì giật mình nhìn thấy đại tá Khá xuất hiện từ một đám mây xéo xéo xa xa phía dưới của Hoa.
Một cái cổng đen mỏng hiện ra định mang Hoa đi mất.
Thịt tới miệng đâu có lý nào lại để nó chạy đi như vậy?
Alace không chấp nhận chuyện đó.
Mụ cũng không duy trì sức mạnh của thuốc kích thích được bao lâu nữa đâu.
Không thể nào sau khi đầu tư nhiều như vậy lại về tay trắng được.
Việc gấp phải làm.
Alace không kịp tự hỏi vì sao cổng dịch chuyển kia lại không xuất hiện sát bên Hoa để mang nàng đi cho nhanh mà lại xuất hiện cách nàng tới cả chục mét như thế.
Dù có nghi ngờ thì cũng không thể đứng nhìn để con nhóc trước mặt thoát được.
Cổng dịch chuyển cố tình xuất hiện xa chỉ là để Alace kịp thời gian phản ứng.
Và mụ đã phản ứng kịp.
Rút kinh nghiệm trước đó trong việc cướp đầu Dạ không thành.
Để tránh Hoa lại giống Dạ, thành công trốn đi khi đã bị mình bắt lấy.
Ở giây cuối cùng trước khi Hoa hết tác dụng của thuốc.
Hai tay của mụ Alace kéo dài ra, chộp tới đầu và eo của Hoa, muốn kéo con mồi của ả về phía mình, đồng thời cũng dùng sức muốn vặn đầu Hoa đứt ra.
“Ý?” Cảm xúc từ bàn tay truyền về khiến mụ bị bất ngờ “Không xong, trúng bẫy”
Tay mụ vặn đầu Hoa nhưng vặn rất khó khăn.
Sức chống cự rất mạnh chứng tỏ Hoa chưa hề hết tác dụng của thuốc kích thích dị năng như mụ vẫn tưởng.
Phát hiện ra thì đã muộn.
Hoa đã ra tay.
Bao Tay Trữ Vật từ túi áo được hồn lực dẫn động, linh lực trong kho của chính bao tay gia trì.
Nó tự bay ra, từ bên trong hai thứ mà nàng chôm ở viện nghiên cứu Ẩn Viện xuất hiện.
Là hai cái còng tay điện trường phiên bản nâng cấp về chất liệu.
Đánh tới lúc này thì thật ra quần áo trên người Hoa cũng không có hư hại gì nhiều.
Chủ yếu vẫn là phần vải ở tay chân rách nát mà thôi.
Đây là nhờ đồ mà nàng mặc điều là thứ đặc chế từ Ẩn Viện.
Nhìn thì như vải nhưng làm bằng tơ đặc biệt rất dai và bền.
Có đặc tính co giãn như kim loại pha cao su vậy.
Khá đàn hồi và dễ biến dạng.
Cho nên rất khó rách.
Chiến đấu dữ dội mấy trận nhưng mà chỉ rách vài lỗ thôi.
Phần túi áo đựng đồ ở hông sườn vẫn còn nguyên vẹn.
Bao Tay Trữ Vật cũng cất ở đó.
Hai tay Hoa cực nhanh chụp lấy hai tay Alace, kéo chúng lại gần nhau.
Cách cạch hai tiếng vang lên.
Hai cánh tay bị hai cái còng còng dính lại với nhau.
Từ cổ tay đến ngón tay của hai bàn tay nhanh chóng từ màu đen biến thành màu da người bình thường.
Dị năng ở đoạn tay này xem như chuyển thành trạng thái “Inactive” - vô hiệu.
Không đợi Alace kịp ngạc nhiên, mụ liền chuyển thành sợ hãi.
Miệng Hoa đã hóa to ra đủ nuốt một cái đầu xe tải 10 tấn.
Làm gì đấy, định cắn đứt hai bàn tay đã trở lại bình thường của mụ hay sao? Mụ sẽ cụt tay?
Alace nhìn cánh tay đang kéo dài mấy cây số của mình lo lắng.
Hai bàn tay vội thả ra, định thu tay ngắn lại, thu trở về.
Nào ngờ mụ còn chưa kịp thực hiện hành động đó đã cảm thấy có thứ gì đó lướt xuyên người mình rồi lướt qua cả hai cánh tay kéo dài của mụ với tốc độ rất nhanh.
Tích tắc sau mụ đã chìm vào một không gian u tối, có đầy nước gì đó.
Có chút ánh sáng từ sau lưng hắt vào khiến mụ thấy được dưới chân mình có vật mềm mềm gai gai hồng hào.
“Nơi này là… Miệng của ả!?” Alace sợ hãi.
Hóa ra mục đích của Hoa là muốn nuốt Alace vào bụng.
Còng tay mụ là không muốn mụ thò tay ra ngoài như lần trước.
Không muốn hai tay mụ biến thành dây thép cột miệng và đầu Hoa.
Còng tay mụ xong.
Đại tá Khá liền dùng cổng dịch chuyển, chuyển dời mụ vào thẳng giữa cái miệng há to kia của Hoa.
“Không” Alace xoay người lại muốn chạy ra ngoài.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Miệng Hoa ngậm lại.
Một luồng điện lực cực mạnh từ bên ngoài truyền vào giật Alace tê liệt trong khoảng thời gian cực ngắn.
Một tí ti thời gian cũng quyết định số phận của mụ là phải tiến vào không gian kỳ lạ trong bụng của Hoa.
Ùng ục.
Ùng ục.
Có tiếng ùng ục kỳ lạ vang lên quanh mụ.
Không gian tối đen khiến Alace không biết đường nào với đường nào.
Rồi chợt từ hay bàn tay đã mất khả năng dị năng bắt đầu đầu tiên.
Ở đó có cơn đau dữ dội truyền đến.
Trong cảm giác của mụ, da ở đó tróc ra, thịt rời rạc, xương lỏng lẻo.
Cả hai bàn tay mụ nhanh chóng phân rã ra như bị thứ lực lượng vô hình gì đó ăn mòn.
Tiếp theo toàn thần đang dị năng hóa của mụ bắt đầu ngứa ngáy như vô số thứ gì đang gặm nhấm.
Kể cả được cương hóa bền chắc lên thì cơ thể mụ lúc này cũng bắt đầu bị ăn mòn dần.
Hãi hùng xâm chiếm lý trí mụ.
Hai bàn tay bị rã mất, hai cái còng tay cùng rơi ra mất mà không biết có bị ăn mòn giống như mụ hay không.
Sợ hãi khiến Alace bạo phát ra sức mạnh vượt mức.
Tay chân mụ múa vung về một hướng.
Dồn sức đánh về một hướng hy vọng tìm được đường thoát.
Nhất là ở đợt đánh đầu tiên, mụ đã va chạm phải một vách tường đàn hồi kỳ lạ.
Dùng hết sức mà mụ vẫn không đánh vỡ được.
Ở bên ngoài.
Bụng Hoa như có em bé ở bên trong chổi đạp.
Da bụng bị đánh cho nhô ra như có yêu ma quỷ quái muốn thoát ra.
Quách Tiểu Thư bị đánh đau quá, lăn lộn hỗn loạn.
Khác với Itama hồi trước.
Hắn là hết tác dụng của thuốc rồi mới bị nuốt vào, không đủ sức khiến nàng bị thương từ bên trong.
Bây giờ Alace vẫn còn chưa hết thời gian của thuốc, sức mạnh vẫn còn rất bá đạo.
Mụ đủ sức đánh không gian trong bụng nàng xào xáo.
Nhưng chỉ cần Hoa trụ được một chút thời gian thì cho dù mụ vẫn còn khỏe mạnh nhờ thuốc kích thích cũng không thể chịu nổi sự ăn mòn toàn diện từ mọi hướng như vậy.
Vào lúc này, một giây cuối cùng đã trôi qua 500 mili giây.
Toàn thân Hoa bỗng uể oải lạ thường.
“A” Hoa sợ hãi la lên.
Sao lại thế? Bây giờ hết tác dụng của thuốc sớm nửa giây, mụ Alace ở bên trong vẫn còn mạnh khỏe sẽ đủ sức đánh rách bụng nàng chui ra a.
Cảm giác của Hoa vốn nhận thấy bản thân còn tới 2 giây mới hết tác dụng của thuốc, kiệt lực nhưng không ngờ đó lại là sai lầm.
Cảm giác của cơ thể cũng không thể nào như máy tính tính toán chi li chính xác được.
Bình thường nàng chỉ đánh mấy tên dị phạm linh tinh trong nước thôi.
Thế nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu ở đẳng cấp cao, lại quá tin tưởng vào cảm giác của mình.
Ai ngờ được mới một giây rưỡi trôi qua thì thuốc đã hết tác dụng, sớm hơn dự tính nữa giây.
Hoa có khả năng nuốt vào cũng có khả năng nhả ra.
Có thể điều khiển sức mạnh ở trong bụng để chọn lọc đối tượng tấn công.
Vốn cô nàng định bụng là còn đủ thời gian để nhờ đại tá vào bụng mình dây dưa với mụ Alace kéo tới khi mụ hết sức mới thôi.
Đại tá còn cách Hoa cả một đoạn gần ngàn mét đường thẳng.
Chui vào miệng Hoa là không thể nào kịp.
Tại sao không dây dưa bên ngoài mà nhất thiết phải là trong bụng nàng ư? Hoa chính là muốn thu hẹp phạm vi hoạt động của mụ lại.
Ở bên ngoài rộng lớn như thế, có nhiều chỗ cho mụ tránh né và tấn công thì chắc gì đã cầm chân được mụ khi mình đã kiệt sức chứ.
Trong bụng nàng thì nàng có thể điều khiển dị năng tránh ảnh hưởng đến đại tá.
Cho nên Hoa mới mạo hiểm nuốt mụ vào.
Một mặt dùng dị năng ăn mòn phân giải để tiêu hóa mụ, khiến mụ yếu bớt, một mặt sẽ nhờ đại tá vào trong đó dùng dị năng cổng dịch chuyển để nhây với mụ ta đến khi mụ bị ăn mòn chết thì thôi.
Ở trong bụng Hoa, vấn đề không gian tối đen không thấy đường thì cũng dễ giải quyết.
Hoa đã tu hồn lực, tự cảm nhận nội thị bản thân là không vấn đề.
Có thể truyền âm truyền ảnh linh hồn giả lập mọi thứ đang xảy ra trong bụng cho đại tá Khá quan sát và chiến đấu mà không cần ánh sáng.
Tóm lại nếu ở bên ngoài mụ Alace sẽ có không gian rộng rãi muốn đánh muốn câu giờ gì cũng được.
Rất bất lợi với mọi người.
Phải nhớ là cho dù cả hai bên không dùng đến thuốc thì mụ Alace cũng là dị nhân cấp S++.
Mạnh ngang với khi Hoa ở trạng thái bình thường được Dạ tăng phúc bằng lá bài xanh da trời.
Vả chăng ai biết được mụ có thêm viên thuốc nào nữa hay không chứ? Không phải trước đó mụ kiệt sức, xoay qua xoay lại thì đã mạnh lên trở lại? Nếu mà mụ còn viên thứ ba thứ tư thì đúng là không chịu nổi.
Ở trong bụng, Hoa có thể phá hủy viên thuốc nếu mụ vẫn còn.
Chỉ cần mụ móc ra là Hoa có thể lập tức ép dị năng ăn mòn bám liên tục trên người mụ, áp lên viên thuốc.
Chỉ cần thuốc được lấy ra là bị hòa tan phân giải ngay.
Ở ngoài ngược lại không có cách nào cản Alace nuốt thuốc kịp.
Niệm, Dạ, Meow Meow thì không biết thế nào.
Nhưng nếu mụ Alace không làm gì được cả nhóm lại chơi bẩn dùng người dân làm con tin thì Hoa - một người ngây thơ với tư tưởng chính nghĩa quả thật không thể xem như không thấy.
Nàng không muốn trận chiến đi tới nước đó nên tốt hơn vẫn là xử lý mụ trực tiếp thì hơn.
Mụ Alace đánh hoài không thoát được, bình tĩnh lại một chút rồi tiếp tục đánh tới hướng vừa rồi lần nữa.
Có thể là đánh thêm vài lần nữa là sẽ thoát được thôi.
Hai tay mụ co thun lại tụ lực, rồi bắn ra cực nhanh và mạnh.
Một cú này sẽ đánh rách bụng bao tử Hoa rồi phá bụng nàng thoát ra.
Hoa đã hết lực.
Nàng vô phương cứu vãn tình thế này.
Đại tá nhận được truyền âm cực nhanh hối thúc của Hoa, biết rằng không còn kịp nữa.
Ở phía này Hoa sắp bị mụ Alace đánh nát bụng chui ra.
Ở phía kia Mushroom từ khi khu bóng tối biến mất thì đã luôn theo dõi nhóm Meow Meow.
Khi này đại tá Khá đã rời đi để hỗ trợ Hoa.
Lúc này không đánh lén thì còn đợi khi nào?
Vì đã ẩn nấp rồi nên Niệm cũng không nghĩ tới việc giúp cả nhóm tàng hình bằng dây leo của mình.
Bởi Dạ đang trọng thương cực nặng, muốn chữa trị, dùng thuốc cầm máu này nọ thì phải thấy người mới làm được, tàng hình rồi còn thấy gì đâu mà cứu thương cho nàng ta.
Tóm cái váy lại là cả nhóm không tàng hình.
Bi kịch lần nữa kéo tới chăng?
Với cấp độ S++ của Mushroom Man.
Dạ, Niệm, Meow Meow so sánh là quá yếu.
Demon Monkey chưa hồi phục năng lượng cũng không phải đối thủ của tên người nấm.
Giờ hắn đánh lén thì ai mà đỡ nỗi.
Người nấm là linh dị hệ, chuyên đấu xa.
Nhưng bây giờ lại thấy Mushroom Man bay cách nhóm Meow Meow một cây số, ánh mắt tham lam từ trên cao nhìn tới một con hẻm cụt.
Bọn Meow Meow trốn ở gốc này.
Mushroom chỉ có thể ở khoảng cách gần trong vòng 1 cây số như vầy mới có thể ra tay tấn công được mọi người.
Các góc khác, vị trí khác điều bị các công trình che chắn mất rồi.
Trong trạng thái tàng hình, xuyên thể.
Mushroom vung tay lên chỉ thẳng vào nhóm Meow Meow.
Trong không gian xa xăm, một làn gió phôi phai mang bóng ai xa dần.
Một lượng phấn bụi mịn màng cực nhiều nhưng rất nhỏ khó ai nhận ra từ người Mushroom Man phun ra và phát tán với tốc độ cực nhanh.
Nhiều đến nổi cả khu vực lớn đều ngập tràn nó.
Ngay khi hắn ra tay, khả năng tàng hình và xuyên vật thể của hắn cũng biến mất.
Sau đó từ người hắn ta bắn ra bốn tia nước xanh như cái bóng đi xa dần.
Bụi mịn thì nhóm Meow Meow không phát giác được nhưng những tia nước bắn cực nhanh tới này thì vẫn có một người phát hiện ngay từ đầu.
Dạ cụt tay cụt chân, xương trắng lộ ra, máu me bê bết nhưng đã ngừng chảy.
Nàng nằm trong lòng Meow Meow rên rỉ đau đớn không thôi.
Dù thế nàng vẫn rất tỉnh táo.
Luôn luôn cảnh giác.
Trong cục diện trận đấu.
Nguyệt Dạ luôn luôn quan sát toàn vẹn, tính toán mọi đường.
Ban đầu có 14 tên bao vây đến.
Một tên đuổi theo Lục Hồng Huấn.
13 tên ở lại.
Sau đòn bất ngờ của Meow Meow bằng hàng trăm quả bom hạch nhân mini thì chết bớt 7 tên còn lại 6 tên.
Hoa đánh lén chết một tên, nuốt sống 2 tên, một tên bị Meow Meow giết.
6 chết mất 4 còn 2.
Hai kẻ này chính là mụ béo đang đấu với Quách Thị Hoa và một tên người nấm đến nay vẫn không thấy tung tích đâu.
Nguyệt Dạ luôn cảnh giác tên người nấm lúc nào đó sẽ đánh lén.
Cho nên cô nàng đã chuẩn bị đầy đủ nếu hắn ta ra tay.
“Đại tá.
Hắn ra tay” trong đầu đại tá đang bay trên trời liền vang lên tiếng truyền âm của Dạ.
Trước mặt có Hoa lâm nguy cần cứu.
Sau lưng có nhóm Dạ bị đánh lén cần hỗ trợ.
Thời gian điều cấp bách như nhau.
Đại tá buộc phải lựa chọn cứu ai bỏ ai.
Cứu Hoa thì không kịp cứu Dạ.
Mà cứu Hoa cũng chưa chắc đã kịp.
Cứu Dạ thì không kịp cứu Hoa.
Từ đầu đến giờ quan sát đại tá Khá.
Điều chỉ thấy ông ta cùng một lúc chỉ thi triển một cặp cổng dịch chuyển vào và ra mà thôi.
Muốn cứu chỉ có thể chọn một bên.
Bấy giờ đại tá lại ở gần Hoa, xa Dạ.
Mushroom dựa vào những yếu tố này nên mới tự tin mình sẽ đánh lén thành công.
Cùng một lúc.
Trong bụng Hoa, hai tay cụt của mụ Alace tụ lực đánh ra, kéo dài đập vào thành bao tử.
Ở gần hẻm cụt, bốn