Danro điều khiển hai quả cầu dị năng khổng lồ màu đen đánh về phía Quách Long.
Hắc Giáp trên người cậu ta rung mạnh lên rồi biến thành dạng mảnh vải.
Không phải là bị đánh về nguyên dạng mà là Lục Hồng Huấn cách đó 15 cây số cố tình điều khiển.
Chẳng lẽ anh ta muốn con riêng của vợ chết hay sao?
Dĩ nhiên là không phải.
Khi Lý Nhượng mang theo Quách Long tránh đông tránh tây thì vẫn có những tích tắc cả hai người bị dị năng của Danro đánh trúng rồi sau đó tránh thoát đi thật nhanh.
Hắc Giáp lúc này đã chẳng còn bao nhiêu năng lượng.
Lục Hồng Huấn muốn cứu Quách Long thì phải nhanh và mạnh.
Nhưng bạo phát thì năng lượng trên Hắc Giáp sẽ giảm nhanh.
Chỉ có thể biến nó thành dạng nguyên mẫu để tiết kiệm và giảm bớt khả năng va chạm với dị năng của Danro.
Diện tích va chạm càng ít thì càng đỡ hao tổn năng lượng còn lại.
Hắc Giáp biến thành dạng vải quấn quanh eo Quách Long, dưới sự hồn lực định hướng và điều khiển bằng linh lực, nó kéo cậu ta đi cực nhanh vòng về phía Lục Hồng Huấn.
Xuýt xoát tránh được hai quả cầu dị năng của Danro đánh tới.
Danro bất ngờ một chút nhưng cũng rất nhanh điều khiển hai quả cầu đó đuổi theo sát nút.
Lục Hồng Huấn đang bị luồng gió dị năng của Nhượng kéo xuống mặt đất bên dưới bỗng nhiên dừng lại.
Linh lực trong người còn không nhiều liền bùng lên dữ dội.
Anh ta cũng có thể điều khiển gió, công pháp của anh ta là Lôi Phong Vũ Pháp, hiện tại có thể dùng linh lực điều khiển lôi điện và gió trong trời đất.
Luồng gió của Nhượng về sức thì mạnh hơn anh ta nhưng về chất lượng thì anh ta chất hơn.
Muốn dùng linh lực phong hệ làm loạn phong lực dị năng của Nhượng không khó, nhất là khi này Nhượng đã mệt mỏi nhiều rồi, vết thương sau lưng nàng vẫn còn đang nhói đau từng đợt kia kìa.
Gió của Nhượng bị Lục Hồng Huấn làm cho quấy loạn không thể đẩy anh ta xuống dưới nữa.
Lục Hồng Huấn lợi dụng khoảnh khắc này, dùng linh lực điều hướng luồng gió này của cô nàng, từ đẩy xuống thành đẩy xéo lên.
Mang Huấn cực nhanh phóng thẳng về phía Quách Long.
Lục Hồng Huấn và Quách Long lao thẳng vào nhau.
Vừa chạm, Lục Hồng Huấn liền tranh thủ truyền linh lực vào Hắc Giáp, biến nó trở lại thành bộ giáp kín mít bảo vệ toàn thân Quách Long.
Hai quả cầu dị năng phân giải lực đen đen lúc trước tấn công Lục Hồng Huấn và hai quả đang đuổi theo Quách Long liền đánh tới hai người từ hai hướng như thế gọng kìm.
Lục Hồng Huấn nói về tốc độ di chuyển thì kém rất nhiều so với tốc độ di chuyển của bốn quả cầu dị năng.
Nhưng nói tới tốc độ phép thuật tân công thì cũng cao tới gần 3 phần tư của chúng.
Tốc độ phép thuật này có thể biểu hiện qua tốc độ tia lôi điện di chuyển mà Huấn tạo ra hoặc cũng có thể nhìn ra khi điều khiển Lôi Phong Cầu di chuyển.
Bây giờ Lục Hồng Huấn áp dụng lên Hắc Giáp thì tốc độ này cũng được thể hiện.
Lục Hồng Huấn biến Hắc Giáp trùm lên người Quách Long, tay thì nắm chặt vai cậu con riêng của vợ này.
Hắc Giáp được điều khiển bay xuống dưới cực nhanh kéo theo cả hai theo thế đầu dưới chân trên.
Lục Hồng Huấn đã thực hiện một loạt động tác với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn phải có những khoảnh khắc phải chậm lại ví dụ như thời gian truyền linh lực vào Hắc Giáp, thời gian cưỡng ép chuyển hướng luồng gió của Nhượng đang đẩy anh ta xuống dưới mặt đất.
Vì những khoảnh khắc này mà hai người dù thành công đến gần nhau, thành công bay xuống dưới theo hình chữ Z nhưng những quả cầu dị năng của Danro vẫn kịp liếm qua hai người.
Lục Hồng Huấn đến cứu Quách Long thì dĩ nhiên không tự xoay vòng nữa nên không thể dùng Tốc Phong Dực tự bảo vệ được nữa.
Dị năng phân giải lực liếm qua liền biến hai đoạn chân của gã tan biến phần thịt, chỉ còn trơ ra hai khúc xương từ đùi đến bàn chân.
Máu me phun tung tóe.
Cơn đau phát ra khiến hàm răng phải cắn chặt ken két mới không phát ra tiếng hét.
Quách Long có Hắc Giáp nên không bị gì.
“Hức” Nhượng ẩn trong con hẻm đang dòm lén ra ngoài, nhìn thấy một màn này cũng đau lòng quá đỗi.
Nơi đây là một thị trấn khá sầm uất của nước bạn phía bắc.
Có không ít nhà cao tầng.
Một khi để đám con mồi trốn vào thì sẽ rất dễ mất dấu.
Danro nổi giận gầm lên.
Lại thất bại, thất bại..
Thật tức quá.
Nhượng lẩn mất, Huấn và Long cũng đã lách vào một tòa nhà rộng lớn.
Trốn? Trốn rồi thì tao cũng không bỏ qua đâu.
Hai quả cầu dị năng khổng lồ mấy cây số tấn công Nhượng khi trước.
Bốn quả cầu đuổi theo Long và Huấn vừa nãy.
Tổng cộng 6 quả cầu cấp tốc hợp lại làm một.
Một quả cầu đen khổng lồ treo trên bầu trời thị trấn khiến người dân bên dưới ngước đầu lên chỉ trỏ xí xô xí xào bàn tán.
Thật ra họ đã phát hiện trận chiến trên trời từ trước đó.
Cũng không lâu lắm.
Tuy mô tả thì rất là dài nhưng từ khi Nhượng và Huấn đánh lén Danro tới bây giờ cũng mới trải qua chưa tới 3 phút.
Rất nhiều người trong số họ còn chưa nhận thức được mình nằm trong tầm ảnh hưởng của trận đấu, nằm trong vùng nguy hiểm.
Thậm chí là dị cảnh ở thành phố gần đó còn chưa chạy tới kịp, vẫn còn đang trên đường tới.
Nhận tin báo, tập hợp người cũng tốn không ít thời gian.
Chưa tới 3 phút thì họ không thể nào kịp được.
“....” Danro đứng giữa trời, thâm trầm suy nghĩ có nên ném quả cầu dị năng khổng lồ của mình xuống tàn phá thị trấn bên dưới hay không.
Quả cầu của hắn to gần bằng một phần ba thị trấn này, chỉ cần nó quét qua là sẽ chết vô số người.
Liên minh hắc ám thuê mình kia có Trung Quốc tham gia không? Danro không biết.
Nếu có tham gia, giết những người bên dưới chẳng khác nào đắc tội liên minh hắc ám.
Nếu đánh xuống rất có thể sẽ giết cả Nhượng, Long và Huấn.
Ý muốn bắt người trao đổi lợi ích từ Quách Gia cũng không làm được nữa.
Nên đánh xuống, giết sạch cho hả giận hay không?
Ở dưới thị trấn.
Lục Hồng Huấn điều khiển Hắc Giáp kéo mình và Quách Long trốn vào một khu thương mại.
Sau đó nhanh chóng đi vào tầng hầm.
Phá tường xuyên đất thật nhanh bằng phong hệ thuật phép về hướng nhượng đã trốn trước đó.
Vài giây sau, Huấn mang theo Long từ dưới đất chui lên.
Ba người lúc này mới lần đầu tiên tập hợp chung một chỗ.
Ẩn vào con hẻm khuất.
Lôi Phong Cầu hóa thành một quả cầu bảo vệ cả ba.
Lại đào hầm từ nhà này lẩn nhanh qua nhà kia, cố gắng nhanh nhất để đi khỏi thị trấn mà không để Danro phát hiện.
Nhượng cổng Huấn trên lưng, nước mắt nàng ràn rụa, cất tiếng xin lỗi “Huấn… Anh đừng chết nhé, em xin lỗi.
Hu hu hu.
Tại em không nghe lời, không tin tưởng anh mới ra nông nỗi này.
Em xin lỗi.
Anh đừng bị làm sao nha”
Lục Hồng Huấn nghe mà phiền lòng, yếu ớt nói “Anh không sao.
Đói rồi, lấy thánh dược chữa thương ra cho anh ăn coi”
“Anh…” Lý Nhượng vừa mếu vừa cười.
Quân sư lạnh lùng đây sao? Tình cảnh càng không xong thì càng không coi ra gì, giờ này còn nói chuyện với giọng đùa cợt cho được.
Lý Nhượng dĩ nhiên không thể lấy thánh dược được.
Cô có đâu mà lấy.
Lục Hồng Huấn chỉ nói để xoa dịu căng thẳng mà thôi.
Bao Tay Trữ Vật trong đan điền Lục Hồng Huấn miễn cưỡng bay ra, gã quân sư khó khăn lấy thánh dược cất trong nó ra.
Tay vô lực đến nổi không thể nắm vững thuốc để đưa vào miệng, cả chục viên rơi đầy trong Lôi Phong Cầu.
Quách Long thấy vậy vội nhặt lại đan dược, giúp Lục Hồng Huấn nuốt xuống.
Hắc Giáp lúc này cũng trở lại kiểu bình thường chứ không trùm kín người nữa.
Cậu ta có thể nhìn thấy thương thế khủng khiếp ở chân của cha dượng và cái lưng máu thịt bầy nhầy nham nhở của mẹ mình.
“Ông tại sao lại liều mạng cứu tôi?” Quách Long nghiêm túc hỏi.
“Tôi tiếc cái áo thần trên người cậu a.
Để cậu chết thì nó bị tên kia nhặt mất” Lục Hồng Huấn ngoái đầu lại nói.
“...” Nói dối trắng trợn thật.
Vì một cái áo mà định thí mạng mình sao? Quách Long nhìn lại Hắc Giáp trên người.
Cậu ta có ngu mới tin cái lý do tiếc của vừa rồi của tên cha dượng.
Xem ra ông ta cũng không tệ.
Trước vì mẹ mà đứng ra phía trước, giờ lại vì mình mà liều mạng.
Tốt hơn tên cha ruột kia nhiều.
Nếu là lão Quách Tuân thì chưa biết lão có chịu vì cứu mình mà đưa thân vào nguy hiểm hay không?
Thánh dược nhanh chóng phát huy tác dụng.
Máu ở chân Lục Hồng Huấn đã cầm lại nhưng chưa thấy dấu hiệu tái sinh hay khôi phục gì.
Phải vài tiếng sau mới có chuyển biến tốt hơn được.
Quách Long ở sau.
Nhượng cổng Huấn trên lưng ở trước.
Chú ý vết thương ở hai chân Huấn rồi quan sát dần cả người cha dượng.
Cậu con từ từ cảm thấy không đúng lắm.
Toàn thân Lục Hồng Huấn chỉ có hai chân là trơ xương và máu, những nơi khác điều hoàn hảo.
Nhưng mà lúc gã cha dượng này quay tròn như trái tennis khổng lồ rõ ràng có máu tóe ra mà.
Máu đó ở đâu ra? Người ông ta chỉ có mỗi vết thương lúc liều mạng cứu mình thôi.
Quách Long cố ý bước lên, muốn xem xét mặt trước của Lục Hồng Huấn xem có vết thương nào khác không.
Chú ý thấy cử động của cậu ta, Huấn quay đầu sang nhìn.
“Ông không hề bị thương lúc trước đó? Sao lại có máu tuôn ra?” Quách Long thắc mắc.
“Cậu nói lúc tôi xoay tròn à? Đó là sốt cà trong lon thức ăn nhanh thôi” Lục Hồng Huấn cười trả lời.
Câu trả lời này lập tức khiến Quách Long tức lộn ruột, còn Lý Nhượng nghe thấy thì ngu người ra.
Bao Tay Trữ Vật của Lục Hồng Huấn chứa rất nhiều thứ.
Từ vũ khí giết người, độc dược kích tình cho đến vật dụng linh tinh như máy vi tính, laptop, dụng cụ thay thế công nghệ thông tin, sách vở, bút bi, trái cây, thịt sống và dĩ nhiên không thiếu thức ăn đồ hộp.
Hắn chuẩn bị mọi thứ để có thể dùng trong mọi tình huống.
Dù cho bản thân đã không còn biết đói khát là gì nhưng hắn vẫn chuẩn bị đủ đầy món ngon cùng rượu bia, nước lọc.
Hộp súp cà chua cũng có.
Thi thoảng tu luyện trong Thời Không Giới khô khan quá cũng cần chút giải trí.
Khi đó gã này sẽ vừa ăn vừa nhấm nháp rượu.
Khi trước dùng Tốc Phong Dực tự bảo vệ, dùng xoay tròn không chỉ để Tốc Phong Dực che chắn được 360 độ mọi hướng mà là còn che dấu việc Lục Hồng Huấn không hề bị thương.
Sỡ dĩ giả tạo bị thương chỉ là gã muốn Danro thấy việc tấn công có hy vọng, để tên này tiếp tục chú tâm ra tay về phía mình tạo thời cơ cho Nhượng có thể mang theo Quách Long trốn xuống thị trấn bên dưới.
Quả thật thì một cặp cánh Tốc Phong Dực không thể che chắn hết được.
Nhưng Lục Hồng Huấn đâu chỉ có một cặp cánh.
Nhượng đã tham gia phe Nhiễm Nam, dĩ nhiên nàng cũng được trang bị một số thứ cơ bản.
Giống với Quách Thị Hoa, Nhượng hiện tại chưa thể chuyển tu nên không dùng được Tốc Phong Dực.
Thế là Tốc Phong Dực của nàng được Lục Hồng Huấn bảo quản.
Khi trước xoay tròn như quả tennis trắng, Lục Hồng Huấn đã âm thầm lấy luôn cặp cánh này của Nhượng ra dùng, bổ sung chỗ hở không để dị năng của Danro lọt vào nên không hề bị thương thật.
Vì xoay tròn quá nhanh nên không ai nhận ra Lục Hồng Huấn đã giở trò.
Xoay một lúc, Lục Hồng Huấn liền từ Bao Tay Trữ Vật lấy ra mấy lon nước sốt cà, nhanh chóng hé ra lỗ nhỏ trên cặp cánh, đỗ sốt ra ngoài rồi khép cánh nhanh lại.
Cứ như vậy tạo thành hiện tượng giả bị Danro làm bị thương.
Huấn diễn trò thì hay rồi.
Hại Nhượng vì lo lắng an nguy của gã mà tự tác thông minh, bày chuyện cứu người khiến mọi thứ mém hỏng bét.
Nghĩ tới chỉ vì vậy mà Quách Long hắn cũng xém tiêu đời, ruột hắn lộn lên, chút hảo cảm vì cha dượng cứu mình nhanh chóng bay biến đi mất.
Nhượng thở dài.
Thì ra là vậy.
Chung quy vẫn là mình không nghe lời Lục Hồng Huấn a.
Nếu không bây giờ ảnh đâu cần vì con mình mà bị trọng thương thế này.
Tuy không nguy tới mạng sống nhưng cơn đau đó… Cô nàng nhìn hé ra sau lưng mình, thấy đoạn xương chân đỏ hỏn trơ trọi của Lục Hồng Huấn mà nhói lòng.
“Chuẩn bị phản công thôi” Lục Hồng Huấn lên tiếng.
Gã ta nhìn lên quả cầu dị năng khổng lồ vẫn treo trên trời kia mà có điều suy nghĩ.
Tên đó vì sao vẫn chưa đánh xuống? E ngại điều gì chăng? Có gì mà phải e ngại? Sợ lỡ tay giết chết ba người bọn họ sao? Không thể.
Chỉ cần đem quả cầu dị năng hạ xuống tạo áp lực ép nhóm mình chạy nhanh ra, bại lộ tung tích là hắn có thể tiếp tục ra tay để bắt Nhượng rồi.
Làm gì có chuyên sợ lỡ tay.
Nếu vậy thì hắn ngại cái gì?
Không lẽ sợ giết phải người dân trong trấn? Lục Hồng Huấn không thể nghĩ ra nguyên do gì khác.
Thị trấn này chỉ là nơi bốn người đấu nhau ngẫu nhiên dừng lại.
Chẳng có gì đặc biệt.
Cũng không phải là địa bàn của thế lực dị nhân hay tu giả nào.
Nếu có thì họ phải xuất hiện ngăn cản bốn người đánh nhau từ lâu rồi.
Như vậy vì sao lại e ngại chứ?
Mắt Lục Hồng Huấn sáng dần rực rỡ lên.
Chẳng lẽ đất nước này có tham gia vào trận chiến lần này? Tên kia vì sợ giết người lung tung sẽ chọc giận quốc gia này nên mới chùng tay từ nãy đến giờ? Cứ đợi bắt được Danro thì sẽ có manh mối thôi.
Nhóm Lục Hồng Huấn đã lẻn ra tới rìa thị trấn.
Núp trong một gian nhà vắng người.
Đang là giờ hành chính nên chủ nhà đã đi làm.
Trước mắt cả ba người cửa nhà bật tung ra, từ không khí rung lên một cái.
Meow Meow, Niệm và đại tá Khá cởi bỏ hiệu ứng tàng hình, hiện ra.
Ba người đến tận lúc này mới đến nơi.
Thời gian có lâu hơn dự tính là vì càng tới gần chiến trường, mọi người càng giảm tốc độ thấp lại để Niệm có thể tàng hình cả nhóm.
Hơn nữa cưỡng ép di chuyển quá nhanh.
Meow Meow thì còn đỡ nhưng Niệm chỉa là linh tu cấp 20 thì không chịu nỗi.
Máu miệng, máu mũi đều trào ra dù có ngậm đan dược từ trước.
Cả nhóm phải dừng lại giữa đường, nghĩ ngơi 3 lượt thì mới tới được đây.
“Meow Meow và Niệm không cần tham chiến.
Đại tá Khá, ngài âm thầm theo sau.
Tin rằng với dị năng cổng dịch chuyển của ngài thì tên kia không thể tổn thương ngài được.
Hãy đợi chuẩn thời cơ thì trợ giúp Nhượng.
Quách Long không cần theo.
Tôi và Lý Nhượng sẽ ra ngoài đối đầu trực diện với hắn” Lục Hồng Huấn phân phó.
“Lục Hồng Huấn.
Cậu đã trưởng thành không ít nha” đại tá Khá cảm khái khen một câu.
Nếu là Lục Hồng Huấn khi còn ở trong quân đội, thủ đoạn sẽ không chín chắn như bây giờ.
Nếu là cậu ta lúc đó thì Meow Meow, Niệm, Quách Long điều sẽ bị cậu ta lợi dụng hết chứ sẽ không vì an toàn của mấy người này mà để họ ở ngoài cuộc chiến.
“...” Lục Hồng Huấn cười gượng.
Quách Long là con Nhượng, gã không muốn mang theo tránh Nhượng phân tâm.
Còn Meow Meow với Niệm là thân nhân của Nhiễm Nam.
Lục Hồng Huấn không muốn để họ vì mình mà bị thương rồi lại bị Nhiễm Nam gây khó dễ.
Quân sư và chủ nhóm nên bớt mâu thuẫn thì vẫn hơn.
“Để tôi đi theo” Quách Long bày tỏ nguyện vọng.
“Không được.
Cậu theo chỉ là gánh nặng thôi.
Tôi tịch thu lại áo thần kỳ đây” Lục Hồng Huấn lạnh lùng nói.
Hắc Giáp bay khỏi người Quách Long rồi mặc lên người anh ta.
“HỪ” Long bực mình hừ một tiếng.
Lại nghe thấy Nhượng mở lời khuyên “Con ở lại đi.
Mẹ sẽ không sao đâu”
Lần này cô quyết tâm tin tưởng vào Huấn, sẽ không tự tung tự tác làm trái nữa.
“Sao chúng ta không trốn luôn đi mà còn đánh đấm gì nữa thế?” Niệm thắc mắc nãy giờ, lên tiếng hỏi.
“Sao phải trốn chứ? Bây giờ có thể đánh gục được đối thủ thì trốn làm gì nữa.
Bắt được gã thì sẽ tra ra được thế lực sai khiến gã.
Đối với Tà và quốc gia của chúng ta thì điều này rất quan trọng đó” Lục Hồng Huấn giải thích.
Niệm nghe vậy chỉ bĩu môi.
Cô mặc dù sống ở Việt Nam nhưng cô là người của tộc Bất Nhân Hình.
Quốc gia gì gì đó với cô không có ý nghĩa gì hết.
“Được rồi.
Chúc thành công” Meow Meow vừa nói vừa đưa một viên thuốc nhộng màu đỏ cho Lục Hồng Huấn.
Đây là viên kích thích dị năng lấy từ người Mushroom Man.
Trong tay cô còn có thuốc bột phục hồi sinh cơ, thuốc bột gia tăng tuổi thọ tế bào lấy trên người A to H nữa.
Meow Meow không cần giới thiệu về viên thuốc.
Lục Hồng Huấn cũng biết cô đưa ra là vì sao.
Trên đường tới đây Meow Meow đã nói rõ cả rồi.
Nếu không phải vì viên thuốc này mang tới hy vọng chiến thắng thì có khi đã như Niệm hỏi, Lục Hồng Huấn đã bảo mọi người âm thầm trốn đi.
“Anh bị thương nặng vậy.
Hay là ở lại đi.
Mình em cũng đủ rồi” Nhượng nhìn đôi chân chỉ có xương và máu nham nhở của Huấn, nghẹn ngào nói.
“Không.
Anh phải điều phối chiến đấu.
Nhượng.
Em sử dụng nó.
Đi thôi” Huấn lại biến Lôi Phong Cầu thành quả cầu khá to và bay vào bên trong.
Tiếp theo Lý Nhượng mang theo vẻ đau lòng, nhìn Huấn một cái rồi cũng đi vào.
Quả cầu bạo lực bay mạnh lên, phá hỏng nóc nhà, bay thẳng lên trời.
Đại tá Khá cũng ngay lập tức bước ra từ cửa sau rồi đi vào một cổng dịch chuyển của ông tạo ra, biến mất khỏi nơi này.
Danro phân vân được khoảng 1 phút thì đã có quyết định.
Đó là bỏ qua.
Hắn muốn quay về chặn giết đám Punanthong cướp đầu người.
Quả cầu đen khổng lồ khiến người dân lo lắng thắc mắc cũng tan ra biến mất.
Danro giải tán dị năng dùng để tấn công.
Xoay người định bỏ đi thì chợt quay phắt về bên trái, mắt sáng lên nhìn con mồi tự dưng ngu ngốc phá nóc nhà chạy ra.
Lý Nhượng thò tay ra ngoài Lôi Phong Cầu, vẫy tay tạo một luồng gió mạnh.
Luồng gió quấn quanh Lôi Phong Cầu một vòng liền đẩy nó bay đi cực nhanh.
Phương hướng chính là phía Nam.
Khá là ngược với phía của Danro.
Muốn chạy trốn về nước? Đừng hòng.
Danro cười lớn.
Trốn tiếp ở dưới thị trấn thì có e ngại nên gã bỏ qua không đuổi cùng giết tận.
Nhưng nếu bỏ chạy thì… ha ha ha.
Tốc độ bay hết tốc lực của Nhượng vốn chỉ ngang ngang với Danro.
Dù cho có Lục Hồng Huấn trợ thêm phong lực thì chỉ nhỉnh hơn chút.
So với tốc độ quả cầu dị năng của Danro tấn công thì thấp hơn nhiều.
Cô nàng buộc phải dùng kiểu bay zick zack để giảm khả năng bị đánh trúng.
Danro không tạo ra quả cầu dị năng khổng lồ mấy cây số nữa.
Điều khiển một thứ to lớn như vậy rất hao tổn hơi sức.
Con mồi bay hình chữ Z vậy thì dùng số lượng đáp trả.
20 quả cầu dị năng to như căn phòng ngủ màu đen bán trong suốt xuất hiện.
Từ mọi hướng trái phải sau trên dưới đuổi theo Lôi Phong Cầu.
Nhìn từ xa như là một đàn ong đen đuổi theo một giọt nước tròn vậy.
Rất nhanh đã rượt đuổi được mấy trăm cây số.
Danro đã ngửi thấy mùi vị chiến thắng nức mũi rồi.
Hắn từ tốn đuổi theo cách Nhượng và Huấn 40 cây số.
Dùng những quả cầu dị năng lùa hai người từ từ không chút vội vã.
Bọn mi chỉ cần về tới đất Việt thì ta sẽ ra tay.
Tới lúc đó dù cho có trốn vào thành phố đông dân thì ta cũng không cần e ngại mà giết sạch một thành phố để bứt các ngươi ra.
Ha ha!
Về lãnh thổ Việt Nam.
Cái đích mà cả Lục Hồng Huấn và Danro điều muốn.
Ở Việt Nam, Danro không có e ngại, có thể ra tay thoải mái.
Ở Việt Nam.
Lục Hồng Huấn cũng không sợ dị cảnh hoặc các thế lực khác của Trung Quốc xen ngang vào trận chiến.
Cả hai phe điều mong đợi.
Thực ra thì do Lục Hồng Huấn và Nhượng đều tránh trong Lôi Phong Cầu.
Danro có phần cảnh giác cũng như không thể đánh tan ngay được.
Dù cho dị năng lúc này tổng hợp lại ép lên Lôi Phong Cầu thì cũng giống như lúc trước, nhộn nhạo một thời gian chứ không thể đánh nó về nguyên hình liền được.
Danro lại sợ Lục Hồng Huấn nhốt gã vào Lôi Phong Cầu như lần trước.
Khi trước gã không hiểu vì sao hai kẻ này không nhân lúc gã bị nhốt mà trốn đi, lại ở lại cuồng công hắn.
Nhưng bây giờ hai kẻ này đang chạy thụt mạng, ai biết nhốt mình lại xong thì có bỏ chạy mất hay không? Vì vậy vừa truy đuổi gã vừa để ý.
Chỉ cần Lôi Phong Cầu bay tới nhốt gã thì phải tránh ngay.
Phát hiện Lục Hồng Huấn và Nhượng thẳng một mạch bay về Việt Nam.
Danro yên tâm hơn.
20 quả cầu dị lực liền hợp nhất thành một quả cầu to như căn phòng nhưng đậm đặc hơn bình thường rất nhiều.
Danro đảo mắt muốn lé, điều khiển nó đuổi theo Lôi Phong Cầu có hai con mồi bên trong.
Vì tốc độ quả cầu dị năng cao hơn Lôi Phong Cầu nên thường thường bị nó trùm lên.
“Hừm.
Hắn đã lơ là rồi.
Thời cơ đã đến.” Lục Hồng Huấn truyền âm hét lên.
Lôi Phong Cầu không thể chịu thêm vài lần bị dị năng của Danro trùm lên nữa.
Linh lực của Lục Hồng Huấn đã cạn rồi.
Nếu bị biến về nguyên hình thì khó mà phóng to lên lại để bảo vệ hai người.
Hơn nữa truy đuổi tới lúc này thì Danro đã an tâm là hai người bọn họ chỉ có nước chạy trốn chứ không có sức phản kích.
Là thời cơ đánh một đòn hồi mã thương tốt nhất.
Tốc độ bay của đại tá không bằng một nửa Danro và Nhượng nhưng ông có cổng dịch chuyển để rút ngắn khoảng cách.
Việc theo đuổi cả ba người từ tầng mây cao là không khó.
Lục Hồng Huấn vừa truyền âm thì ông cũng vừa đến một đám mây cách đầu Lục Hồng Huấn 3 ngàn mét về phía trên.
Ông liền hạ khỏi đám mây để lấy tầm nhìn.
Lục Hồng Huấn và Nhượng bỏ chạy cũng rất có kế hoạch.
Hai người bay ở tầng thấp, mây rất thưa và