Sổ Ước Luân Hồi

Chương 328


trước sau



Nhiễm Nam địch quần hùng bên ngoài cổng học viện.

Matcha đã đuổi theo ra vì lo lắng cho cậu chàng từ lâu.

Tiếc là cô nàng không thiện về chiến đấu, thuộc loại dị nhân “văn phòng” yếu mềm.

Cô chỉ có thể đứng ở rìa đảo bay X-Gen để quan sát từ xa.
Lúc này cả đám đông đã di chuyển ra khỏi phạm vi cảnh giới của học viện.

Matcha cảm thấy không ổn tí nào.

Một khi ra ngoài đó, đám dị nhân học viên kia chắc chắn sẽ ra tay không còn kiêng dè gì nữa.

Chỉ sợ Nhiễm Nam sẽ gặp nguy mất.
Phải báo cho các giáo viên, ngăn cản việc này lại.

Nếu không sẽ có người mất mạng.

Dù là Nhiễm Nam hay ai trong đám học viên kia thì hẳn học viện cũng không ủng hộ bị chết.

Tới lúc đó, nếu là Nhiễm Nam chết thì tự nhiên là nàng không muốn thấy.

Còn nếu là các học viên khác chết thì Nhiễm Nam cũng sẽ gặp rắc rối vì học viện vốn bài xích tu sĩ như cậu ta.

Cái nào Matcha cũng không muốn xảy ra hết.
Quay lưng lại, Matcha tung tăng ba chân bốn cẳng chạy vào trong cổng học viện.

Nàng chạy thẳng một mạch với tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay của nàng, nhanh đến độ một số học viên trên đường đi còn ngỡ vừa có cơn gió thoảng qua mặt mình, vô hình trong mắt một số học viên.

Dùng hết sức bình sinh, dùng sức vượt cả giới hạn bản thân để chạy.

Nàng gấp rút đi méc với các giáo viên mà nàng cho là có thể ngăn cản trận chiến.
Đầu tiên là ban giáo vụ, phòng kỷ luật.

Matcha vội báo cáo với lão Super Monkey đang ngồi đếm vàng của Nhiễm Nam một cách sầu não.

Sau đó nàng lại chạy mất hút, chân không dừng vó…
Gã Siêu Thần Hầu - Super Monkey chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi thôi.

Tiếp tục ngồi đó đếm vàng cùng một số cấp dưới.

Ngăn cản Nhiễm Nam và bọn học viên đánh nhau tới chết á? Người khác đi mà lo đi.

Dù sao Nhiễm Nam là do đại nhân Pain mời về.

Không có mình thì sẽ có người khác ra tay.
---[1]---
“Thế nào? Muốn giữ mạng con nhỏ này hay không?” Lôi Ca chấp tay sau đ*it, nhìn xuống Nhiễm Nam.

Hắn ở vị trí cao hơn Nhiễm Nam để chứng tỏ bản thân cao thượng hơn cậu ta một bậc.
“Hối cốn lài gì? Quyết định quan trọng vậy, cho tao mấy tiếng đồng hồ suy nghĩ không được à?” Tiếng Nhiễm Nam từ trong lớp giáp xác vàng óng ánh quát ra.
“...!Thằng này” Lôi Ca giật giật cái mép mỏ, tức không nhẹ.

Tên khốn Nhiễm Nam này… Cho mày thời gian để câu à? Để mày lại mở cái thứ cổng không gian kia sao?
“Cho mày 10 giây suy nghĩ.

Hừ” Lôi Ca thỏa hiệp.

Hắn cũng không muốn ép quá khiến Nhiễm Nam lựa chọn bỏ chạy.

Hắn còn chưa biết Nhiễm Nam có chịu mạo hiểm tính mạng chỉ vì một đứa con gái hay không đâu.
Thực ra Nhiễm Nam cũng không muốn câu giờ làm gì.

Thánh Hóa chỉ duy trì có 5 phút.

Trong vòng 5 phút này.

Nhiễm Nam phải giải quyết tất cả mọi chuyện.

Nếu lại Thánh Hóa lần nữa, tức là trong vòng 50 năm, Nhiễm Nam đã Thánh Hóa 4 lần, khi đó, di chứng tham dục sẽ đạt mức độ không tưởng, chỉ sợ bản thân cậu ta sẽ trở thành một tên cuồng dâm điên loạn không có lý trí, đi hãm hiếp khắp thế giới mất.
Từ lần đầu Thánh Hóa, tính cả thời gian ở trong Thời Không Giới thì đã sắp hết 50 năm rồi.

Khi trước Thánh Hóa lần thứ hai đã kéo dài thời gian này lên.

Bây giờ đang Thánh Hóa lần 3, thời gian giảm sốc đã cộng dồn lên tới hơn 100 năm.
“Một” A Cướp ở phía sau Lôi Ca, vừa cảnh giác The Father vừa đếm.
“Hai”

“Năm”
Nhiễm Nam vốn đã có quyết định.


Nhưng không thể dễ dàng thể hiện ra tránh Lôi Ca nghi ngờ.

Cậu tiếp tục nhăn mày đắn đo, thi thoảng liếc nhìn Niệm ra chiều khó nghĩ.
“Sáu”
“Bảy”
“Tám”
“Chín.

Thế nào? Mày không quan tâm mạng sống cô ả này nữa sao?” Phan Chí Thâm lên tiếng.
“Mườ…”
“Khoan đã” Nhiễm Nam hét lên “Thả nàng ra.

Tao sẽ tự phế”
“Không.

Mày tự phế trước.

Tao sẽ thả sau.

Mày không có lựa chọn khác” Thâm cười gằn.
“Mày…” Phan Chí Thâm vốn đã liệt vào danh sách tất sát.

Nay Nhiễm Nam càng đưa hắn vào danh sách hành hạ sống không bằng chết.
“Quyết định nhanh” Thâm đắc ý.

Hắn ta một tay bóp cổ Niệm, tay còn lại thò xuống dưới hạ thân nàng một cách đê tiện…
“Ít ra bọn mày cũng phải thể hiện là sẽ thả nàng ra chứ.

Hãy đem nàng đến chỗ cổng không gian kia.

Tao tự phế xong thì thả nàng ta ra để nàng thoát vào đó” Nhiễm Nam chưa muốn từ bỏ.

Cậu ta chỉ cần tên Thâm mang Niệm đi ngang gần mình thì sẽ ra tay ngay.
Rắc…
“Ư ư” Niệm tuôn trào lệ khổ, bị bóp cổ nên khóc không ra tiếng, cơn đau khiến toàn thân nàng co giật liên hồi.

Khóe mắt trợn lên nhìn một cái chân xinh đẹp thon dài của mình bị Phan Chí Thâm bẻ gãy rồi giật đứt ra, quăng giữa không trung.

Máu thịt be bét.
“Nhiễm Nam, ai cho mày ra điều kiện.

Mày càng chậm trễ, ả ta càng phải chịu đau đớn.

Mau tự phế đi” Lôi Ca nhăn mày, thúc dục.

Tên Phan Chí Thâm này đúng là tàn nhẫn.

Chỉ sợ sẽ bị tác dụng ngược mất.
“...” Nhiễm Nam không nói gì, chỉ có ánh lửa tóe ra trong mắt mình.
“Sao hả?” Phan Chí Thâm lại thò tay tới cái chân còn lại của Niệm, ý đe dọa cực kỳ rõ ràng.
Nhiễm Nam vung tay lên, cả người toát ra uy áp nặng nề, không ít học viên gần đó cảm thấy bức bối.
Tự đập vào bụng mình, Nhiễm Nam tự phế.
Bùng… Một âm thanh rõ to phát ra trong lòng bụng.

Có thứ gì đó nổ tung ở trong lớp giáp xác vàng của cậu ta.

Uy áp và năng lượng trên người Nhiễm Nam nhanh chóng giảm sút cho đến không thể nhận ra nữa.

Năng lượng hào quang vàng kim cũng ẩn đi mất.

Cậu ta lập tức từ trên trời cao rơi xuống dưới.
“Đỡ hắn” Lôi Ca ra lệnh.
A Trộm lập tức tách ra, bay thẳng xuống chộp vai Nhiễm Nam kéo cậu bay lên.
“Ngươi đã tự phế thật sao? Làm sao bọn ta tin được là không phải giả vờ.” Lôi Ca nhìn chằm chằm lớp giáp xác vàng kim trên người Nhiễm Nam, thâm trầm nói.
“Hừ.

Lớp giáp này là công pháp tu sĩ tạo ra, có thời gian tồn tại, chỉ bị hủy khi nó tự hết năng lượng mà thôi.

Nếu mày muốn kiểm chứng thì… Xem đi” Nhiễm Nam chộp lấy giáp xác, lột ra trong thời gian ngắn như lúc trước từng làm khi rút máu tạo thành rèm máu khổng lồ.
!!?
Ở bụng Nhiễm Nam là một cái lỗ be bét từ bụng trên đến bụng dưới.

Đan điền chắc chắn đã bị hủy, tu vi phế tận.
Nhìn cái vết thương khủng khiếp máu tuôn ồ ồ.

Không có dấu hiệu tự trị thương gì.

Lôi Ca cảm thấy tương lai mình chuyển tu đã nắm trong tay.

Không cần e ngại chết sớm vì dị năng ăn mòn nữa.
Nhiễm Nam giả vờ thọc tay vào trong Ảo Y, lấy ra một bụm linh dược, bóp nát thành phấn rồi rải vào vết thưởng phá mở ở bụng.

Máu lập tức ngừng chảy, nội tạng, cơ bắp nhúc nhích ra chiều khôi phục.

Nhưng chữa bằng linh dược không thể nào nhanh như mệnh lực nên là còn lâu mới lành lặn lại.
Giáp xác sau đó tự động bay giật lùi trở về thân thể Nhiễm Nam, như là chứng minh cho lời nói của Nhiễm Nam vừa rồi.

Nó là một loại công pháp không thể điều khiển như ý, chỉ có thể đợi nó tự biến mất.
“Hao… Nếu hắn lành vết thương thì tu vi có hồi phục hay không?” Lôi Ca lên tiếng hỏi vào không khí.

Nếu là dị nhân, dù có bị thương như vậy đi nữa thì dị năng cũng sẽ không vì thế mà yếu đi.

Hắn cần xác nhận cho rõ ràng.
“Ha ha ha.

Nhiễm Nam, không ngờ mày lại dám vì một đứa con gái lạ mà tự phế tu vi.

Nhất kiến chung tình, tình yêu sét đánh à? Ả ta đối với mày đẹp tới như vậy sao? Tên khốn vô trách nhiệm như mày lại có thể hy sinh vì người khác.

Nếu là vì Hồ Nha thì mày có làm như vậy không? Chó má.

Đan điền bị phá, cho dù có khôi phục, muốn lấy lại tu vi cũng phải tu lại từ đầu.

Lôi Ca, mày có thể yên tâm” Tiếng Hao ẩn giấu tứ phía vang lên.
“Lôi Ca.

Tao đã tự phế rồi.

Mau thả nàng ấy ra” Nhiễm Nam nhìn chằm chằm Phan Chí Thâm mà lên tiếng.

Trong lòng lại nghĩ ‘Chỉ cần Niệm vừa an toàn thì sẽ cho tất cả bọn mày biết thế nào là tu sĩ Mệnh Tu.

Hừ’
“Ha ha.

Thả con ả này ra á? Mày không sợ đám học viên kia nhàu lên xâu xé giành giật nó để mang về nộp nhiệm vụ sao?” Phan Chí Thâm nham hiểm nói.
“Không cần mày quan tâm.

Chỉ cần mày thả cô ấy vào cánh cổng không gian kia là được” Nhiễm Nam nhẫn nhịn nói.
“Lôi Ca.

Con ả này là thành viên biệt đội siêu nhân nữ Miu Miu.

Nhiễm Nam có liên quan.

Là một thế lực tu sĩ.

Nếu ngươi đã bắt Nhiễm Nam tự phế tức là đắc tội với bọn chúng.

Ta cũng bị chúng truy sát.

Để cho an toàn, ta đề nghị bắt hắn khai ra về tổ chức này để tương lai chúng ta tiêu diệt chúng.”
“Còn có chuyện này sao? Cũng phải, đám tu sĩ có bao giờ là đơn lẻ đâu, không là gia tộc thì cũng là môn phái.

Được thôi.

A Cướp, A Trộm, Hutthuoc, Holao.

Chúng ta quay về Lôi đội.

Phan Chí Thâm.

Thả ả ta ra đi.”
“Ha ha ha.

Lôi Ca.

Ta muốn gia nhập Lôi đội liệu có được không? Ngoại trừ cung cấp thông tin về Nhiễm Nam cho ngươi, ta cũng muốn lập thêm công.

Đã là đối địch với thế lực kia, sao lại thả hổ về rừng, để ả này về báo cáo cho thế lực đó cảnh giác chứ.” Phan Chí Thâm thấy mọi chuyện đã hạ màn.

Nhiễm Nam đã bị phế nên muốn bám chân Lôi Ca.

Tìm đồng minh cho mình, đối kháng với thế lực của Ni trong tương lai.
Thế là nghĩ liền làm.

Hắn muốn thế lực kia biết chuyện hôm nay càng trễ càng tốt.
Một tay ôm quanh ngực Niệm, một tay ôm quanh eo nàng.

Để nàng nằm ngang, hai tay giật về hai hướng.
Niệm kinh hoàng nhận ra cơ thể mình giãn ra rồi… Bựt bựt bựt bựt… cơ thịt bị xé rách.

Thế nhưng dù cho là vậy, nàng lại không kêu la thảm thiết như bao người khác.


Cắn chặt hàm răng, nàng quật cường chỉ ư hử trong kẽ răng.
“Nhiễm Nam.

Anh đừng xung động.

Bọn chúng đông đảo như vậy, mạnh như vậy.

Anh đừng xung động.

Mọi chuyện hãy để mai sau.

Em… Vĩnh biệt anh… ” Lời truyền âm cuối cùng của nàng truyền vào đầu Nhiễm Nam như một tia sét đau đớn đánh vào tâm khảm.
Niệm thật sự đã bỏ qua ý nghĩ ban đầu đến với cậu vì tương lai Bất Nhân Hình.

Trước khi chết chỉ nghĩ tới an toàn của cậu chàng, không để lại di ngôn về những dị nhân người thú dưới trướng.
Nàng đã thay đổi, trái tim trở nên chân thành.

Trước lúc chết, trong trí nhớ nàng hiện lên hình ảnh bức thư Nhiễm Nam để lại trong tủ lạnh.

Một cái gì đó hạnh phúc chợt lóe qua trong lòng, mỉm cười ra đi.
“Là em phải không Niệm.

Em tàng hình trà trộn vào học viện à? Làm nhiệm vụ mà Lục Hồng Huấn nói tới sao?
Nhớ cẩn thận nha em.

An toàn làm đầu.

Nhiệm vụ có hỏng cũng không sao.

Tên quân sư đó mà dám trách mắng em, anh thông đ*t hắn cho biết tay.

Anh biết em có gánh nặng về thú tộc Bất Nhân Hình nhưng em biết không? Meow Meow, Nguyệt Dạ, Quách Thị Hoa, bất cứ người con gái nào của anh.

Anh nguyện là mình chịu mọi tổn thương thay nếu có thể.

Em trong lòng anh rất rất quan trọng.

Nếu có chuyện không hay gì xảy ra, anh sẽ đau lòng chết mất.

Anh sẽ bỏ ăn, buồn tới chết theo luôn
Cảm ơn đồ ăn em đem đến nhé.

Hoàn thành xong nhiệm vụ thì sớm rời đi để anh bớt lo.

Đừng tiếp xúc với anh ở trong học viện nữa.

Có thể tên Pain còn đang quan sát anh, em mà tiếp xúc thì dễ bị phát hiện lắm.

Hắn ta hẳn là địa vị rất cao ở học viện.

Lực lượng nắm trong tay sẽ không yếu.

Bị phát hiện và truy bắt thì phiền lắm.

Sợ em sẽ bị tổn thương mất.
Bất Nhân Hình em cứ an tâm.

Anh sẽ không bỏ mặt họ sống khô khan trong Thời Không Giới lâu đâu.

Em phải vui vẻ, anh thích thấy em cười lắm.

Rất là xinh đẹp.

Anh còn nhớ lần đầu gặp em.

Anh đã thấy một ánh sao tuyệt đẹp.

Mắt em trong sáng.

Người thật dễ thương.

Trong lòng anh đã biết, em là bảo bối mà anh sẽ yêu thương.

Vậy nha, làm việc cẩn thận, anh không muốn thấy thiên thần của anh bị chút tổn thương nào đâu.
Mà em chấm điểm xem, văn anh viết hay không? Sến không? Ka ka ka
Anh yêu em lắm lắm Niệm ơi.

Chụt chụt chụt.

Tặng em ngàn nụ hung nà.


Đôi mắt Niệm khép dần, nhìn Nhiễm Nam lần cuối.

Nàng dùng hết chút sức nhỏ nhoi cuối cùng, muốn vươn tay sờ mặt cậu chàng.
‘Chết, em không hối hận.

Vốn muốn điều tra tên Hao kia cho anh, tìm hiểu điểm yếu của hắn.

Chỉ là xui quá, hắn có thể phát hiện dù em đã tàng hình.

Anh phải cẩn thận nhé.

Vĩnh biệt chàng trai của em.’
Ý thức mờ nhanh.

Nàng bị tên độc ác Phan Chí Thâm xé làm hai nửa từ ngang xương sườn.

Nội tạng và máu đỏ văng loạn xạ giữa chừng không.

Chết.
Đám học viên xung quanh ngớ ra.

Xé rách như vậy rồi học viện có còn công nhận đạt nhiệm vụ hay không đây?
Nhói…
Trái tim co thắt kịch liệt, ý nghĩ muôn vàng không chấp nhận.

Nhiễm Nam cảm thấy người mình như muốn rung lên, rung bần bật.

Từng thớ cơ, từng tế bào đang gào thét phẫn nộ.
“Niệm…” Nhiễm Nam ngẩng phắt đầu lên,

mắt trừng trừng đầy sát khí nhìn Phan Chí Thâm.
“Nhìn cái gì? Tên phế nhân.

Ha ha ha.

Đúng là tu sĩ được nuôi dưỡng trong nhà kính là chính.

Thế giới này tàn khốc như vậy đó.

Nên ghi nhớ bài học này đi… Hả”
Bỗng nhiên tầm nhìn của tên Thâm này phóng đại lên, trong mắt hắn, khuôn mặt Nhiễm Nam ngày càng gần.
Chưa nói dứt câu đã thấy trên người Phan Chí Thâm có một lớp ánh sáng hào quang màu vàng kim bám lấy.

Sau đó cả người hắn cấp tốc bay tới trước mặt Nhiễm Nam.
“Mày… Mày” Phan Chí Thâm giãy giụa nhưng không cách nào tự điều khiển thân thể mình được.

Thế này là sao?
Sao là sao? Sao là sao đó! Nhiễm Nam tu là Mệnh Lực, trung tâm năng lượng là Mệnh Tâm ở ngực, bao trọn trái tim vào trong.

Nào có phải là đan điền đâu mà phá bụng là phế tu vi?
Dựa vào kỹ thuật điều khiển năng lượng vi mô Nhiễm Nam rất dễ dàng giả bộ năng lượng bị biến mất, đến nổi không thể tự bay phải nhờ A Trộm giữ hộ.

Thực tế thì tất cả năng lượng đã bị tập trung vào Mệnh Châu, không phát ra ngoài mà thôi.
Vốn muốn chỉ cần tên Thâm mang Niệm đi ngang qua mình, khoảng cách giữa mình và Niệm rút ngắn.

Bất thình lình ra tay cứu nàng thì Lôi Ca sẽ không thể nào cản kịp.

Không nghĩ tới tên khốn kiếp Phan Chí Thâm lại tráo trở, ra tay hạ sát nàng.
Nàng đã bị giết.

Nhiễm Nam còn giả vờ giả vịt để làm gì?
A Trộm nhận thấy trên người Nhiễm Nam uy áp lại bùng phát thì giật mình lùi ra.
“Nhiễm Nam.

Mày…” Lôi Ca cũng ngạc nhiên không kém.

Đây là sao?
“Không thể nào.

Nhiễm Nam, mày phế đan điền rồi, sao còn có thể ra tay” Hao giật mình.
“Hừ.

Hao, thằng nhóc mi còn non và thiếu hiểu biết lắm.

Tao không phải con người nên không bị phế chứ sao.

Hôm nay tao là ác quỷ trong mắt đám học viên bọn bây” Nhiễm Nam lên tiếng.

Cậu ta muốn giận cá chém thớt rồi.

Bởi vì lúc này đây một đám học viên đã sáng mắt lên, nhàu tới muốn cướp lấy xác Niệm đem về thử nộp nhiệm vụ.
“Bọn mày đúng là muốn chết” Chỉ nghe Nhiễm Nam gầm thét.

Sổ Ước từ trong người bay ra, chộp vào tay phải rồi ném đi cực mạnh, cực nhanh.


Một vật nhỏ xíu cũng được đính kèm theo.

Chính là thần khí Khí Bảy Màu trong dạng hình kim.

Nó nhỏ không phải để ẩn giấu mà là để có tốc độ bay nhanh hơn, ít bị lực cản từ không khí.
Tao vốn không muốn lấy mạng chúng bây nhưng ai cho tao nương tay đây? Tao muốn lương thiện, sao cứ phải ép tao? Là bọn mày muốn chết.

Không ai cứu được chúng mày hết.
Khí Bảy Màu bay trước.

Sổ Ước theo sau.

Cả hai cùng lao tới điểm tập trung là xác Niệm, nơi mà đám học viên đang tụ tới.
Cùng lúc, trên tay trái Nhiễm Nam là một quả cầu năng lượng màu vàng óng ánh bất ổn định có dạng tròn như quả banh.

Chính là Bom Mệnh Năng, Pháp tấn công có sát thương lớn nhất mà Nhiễm Nam hiện tại sở hữu.

Nó cũng lập tức được Nhiễm Nam vừa ném vừa điều khiển bay theo sau Sổ Ước.
Cả ba thứ vút đi cực nhanh.

Khoảng cách có mấy trăm mét, nhoáng cái là tới.

Thậm chỉ đám học viên, kể cả mấy tên cấp 4S còn chưa kịp chạm tay vào xác của Niệm.
Mỗi quả Bom Mệnh Năng sẽ tiêu hao đi 99 phần trăm mệnh lực.

Để nó đạt sát thương lớn nhất, Nhiễm Nam cần vận dụng chung với Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến 2, tiêu hao thêm 55 phần trăm mệnh lực nữa.

Tổng là 154 phần trăm mệnh lực.
Trên người Nhiễm Nam trước đó chỉ còn hơn 55 phần trăm mệnh lực.

Vì vậy cái Pin Xác thứ 4 được cậu chàng lấy ra, cho nó lơ lưng sau lưng mình và hấp thụ mệnh lực từ trong Mệnh Châu của nó.
Mệnh lực được hấp thu và chuyển hóa thành Thánh Lực.

Vừa tràn đầy liền lập tức hao hụt còn có một phần trăm trong người.

Nhiễm Nam lại phải lấy ra cái pin xác thứ 5 để hấp thu bổ sung.

Cậu chỉ còn một cái pin xác cuối cùng cất trong Bao Tay Trữ Vật, trong Mệnh Tâm.
Sổ Ước chạm vào đầu Niệm, một tia màu trắng bị hút ra từ mảnh sọ của nàng, nhập vào trong nó.
Kim thần khi hóa lớn, chợp lấy hai phần xác Niệm kéo ra xa hơn một cây số rưỡi.
Bom Mệnh Năng bằng Thánh lực bay tới… Bùm…
Cùng lúc này Nhiễm Nam cũng lập tức bay lùi lại, tránh khỏi phạm vi vụ nổ.

Phan Chí Thâm bị điều khiển lôi theo.

Lôi Ca và những kẻ sau lưng phản ứng cũng cực nhanh, lùi theo Nhiễm Nam.
Lấy vị trí Niệm trước đó làm trung tâm.

Một vũ nổ to hơn một cây số rưỡi phát ra.

Không có khói lửa nhưng vô số tia sáng bị bẻ cong và trường lực vô hình quét qua làm cả khu vực trở nên kỳ lạ.

Giống như không gian bị cưỡng bức ra những gợn sóng.

Càn quét, phá hoại mọi thứ trong phạm vi này.
Steel, Hammer, Hill, 8 tên học viên trung cấp có thực lực từ 3S đến 3S+, 4 tên học viên sơ cấp khác đang lao tới cướp xác Niệm bị trùm trong phạm vi vụ nổ.

Chúng bây giờ… Biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại những hạt bụi mịn màu đỏ lất phất bay.
Tất cả bọn chúng bị miểu sát trong một đòn, không kịp trăn trối.
Bom Mệnh Năng kết hợp với Thánh Lực và Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến 2 đạt tới sáng thương gần 896 Tinh điểm.

Ngay cả dị nhân cấp 5S hay ngoại hạng cũng không thể nào sống nổi nếu trúng phải.

Chớ nói chi ba tên cầm đầu Toxic Team và đám kia còn chưa tới cấp 5S.

Không chết không được.
Phan Chí Thâm nhìn thấy cảnh đó thì nuốt ực một cái trong cuống họng, đờ đẫn ra.

Thật kinh khủng.

Nháy mắt một cái, học viện đã mất đi một đám học viên đầy tiềm năng a.
Xác Niệm được thần khí mang khỏi phạm vi vụ nổ từ trước, đánh một vòng bay trở lại trong tay Nhiễm Nam.

Cậu chàng cũng thu hồi Sổ Ước vào Mệnh Tâm.
“Niệm…” Nhiễm Nam âu yếm nhìn khuôn mặt hãi hùng trước khi chết của nàng, vuốt mắt nàng khép lại.

Trên người Nhiễm Nam, hào quang thánh lực màu vàng kim dũng động như giông tố trước khi bùng phát.
“Em đợi anh một chút…Em vì anh mà mạo hiểm theo đuôi Hao.

Anh nhất định sẽ cứu em sống lại ” Nhiễm Nam hai mắt lạnh dần theo cơn đau lòng, thu xác Niệm vào Bao Tay Trữ Vật.
Phan Chí Thâm cõi lòng lạnh lẽo, bị Nhiễm Nam dùng Thánh Lực điều khiển cơ thể, lần nữa kéo tới trước mặt mình.
“Dư nghiệt Đông Nam Hội.

Nếu mày trốn kỷ ở học viện thì có thể sống tiếp.

Nhưng mày ngu ngốc chạy ra gây rối.

Tao sẽ cho mày nếm mùi sống không bằng chết.

Trả mối thù của Hồng Nhan ngày xưa và Niệm ngày nay.


“Trốn… Trốn… Trốn kỹ? Há, trốn đi đâu.

Mày đã đến tận học viện để truy vết tao.

Trốn được sao?” Phan Chí Thâm lắp bắp nói.

Hắn vẫn nghĩ rằng Nhiễm Nam xuất hiện ở đây là truy tìm cá lọt lưới như hắn.

Cho nên ngay từ đầu hắn mới dẫn dụ kẻ mạnh nhất ở đây là Lôi Ca xung đột với Nhiễm Nam bằng cách cung cấp thông tin của cậu ta.
Sau lưng Nhiễm Nam một vầng mặt trời sáng chóa màu xanh điện năng, những cái vòi ngoằn nghèo hiện ra xé rách không gian.

Từ xa nhìn tới, Nhiễm Nam như thần thánh có vầng hào quang sáng ngời.
Lôi Ca đã biến thân thành lôi cầu khổng lồ, tập kích Nhiễm Nam.

Hắn vẫn không muốn bỏ qua việc nắm giữ các phương pháp tu luyện từ cậu ta.
Tại sao lại chấp nhất như vậy? Tại vì Lôi Ca thấy được sự thần kỳ trong tu luyện của Nhiễm Nam.

Khác hoàn toàn với đám tu sĩ trên trái đất.

Bọn kia cơ thể yếu ớt, phục hồi nào có mạnh như Nhiễm Nam? Bọn kia bị phế đan điền mà vẫn không mất tu vi như Nhiễm Nam được sao?
Chỉ cần hắn cũng tu như Nhiễm Nam, hắn sẽ không chỉ sống thọ mà còn trở nên bất tử, khó chết như cậu ta.

Lúc này Nhiễm Nam đang phân tâm, không ra tay bắt lại còn đợi khi nào? Cơ hội này không dễ có đâu.
A Trộm, A Cướp, Hutthuoc, Holao thấy đội trưởng động, bọn chúng cũng động theo.

Nhưng khác với Lôi Ca, chúng không tụ lại tấn công Nhiễm Nam mà là tách xa ra mấy cây số tránh Nhiễm Nam chơi trò chọi bom cho chết chùm như vừa rồi.
Bọn chúng muốn sử dụng thủ đoạn tấn công từ xa để hỗ trợ Lôi Ca.
The Father vừa hồi thần từ vụ nổ Bom Mệnh Năng thấy vậy, vội điều khiển đám nhân bản Nhiễm Nam Fake chia ra lao lên, đối đầu với từng tên.
Phía sau lưng Nhiễm Nam lập tức xôn xao lộn xộn.
Đòn sát thủ, điện lực được nâng lên hơn tỷ volt, một cây giáo bằng sét trắng xanh từ trong lôi cầu hóa thân của Lôi Ca, ầm ầm lao vào đầu Nhiễm Nam với tốc độ không tưởng.

Từ xa nhìn tới.

Mọi thứ không thể nhìn được rõ ràng trong thứ ánh sáng gắt như vậy.
Thời gian như ngừng trôi.

Giáo sét khổng lồ đập thẳng lên giáp xác vàng kim, vị trí đầu Nhiễm Nam.

Một bộ phận giáo sét tách ra, biến thành điện xà, nuốt trọn cơ thể Nhiễm Nam vào trong.

Cậu ta như biến mất trong mắt người nhìn, không kịp làm ra phản ứng gì.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện