Thời điểm trở lại Y gia, Giang bá vẫn như bao lần đứng chờ trước cổng lớn. Lam Băng dừng xe lại, Thủy Nhạc cởi dây an toàn chuẩn bị nói tạm biệt với nàng, nàng cũng mở cửa xuống xe.
"Chào Giang bá!"
"Lam Băng tiểu thư, phiền con đưa Nhạc Nhạc tiểu thư về, cảm ơn!"
"Giang bá khách khí, Y gia gia có khỏe không?"
"Lão gia sức khỏe cường tráng! Tiểu thư Lam Băng đã đến đây không bằng vào ngồi một chút, mấy hôm trước lão gia vừa nhắc đến Trầm lão tiên sinh."
"Vậy con làm phiền rồi."
Thủy Nhạc đứng cạnh cửa xe, cảm thấy thế giới này có chút phức tạp, đến khi Giang bá gọi một tiếng Nhạc Nhạc tiểu thư, mới ngốc ngốc hỏi: "Mọi người quen biết?!"
Lam Băng cười không nói, Giang bá ôn hòa nói: "Ông ngoại của Lam Băng tiểu thư Trầm lão tiên sinh là bạn cũ của lão gia, trước đây Lam Băng tiểu thư từng đến Y gia làm khách nhiều lần." Nói xong phân phó người hầu đậu xe vào bãi, một già hai trẻ chậm rãi đi vào nhà lớn.
Thủy Nhạc có chút đăm chiêu trên dưới đánh giá Lam Băng vài lần, muốn nói lại thôi. Lam Băng bình tỉnh để Thủy Nhạc quan sát, ung chờ cô ấy nói ra lời kinh người.
"Lam, lúc chị đến đây, em vẫn còn là đứa bé phải không?"
Lam Băng hỗn độn trong gió: "Em chê chị già?!"
"Ha ha ~ không có không có, chị vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp..." Thủy Nhạc nói xong đi đến cạnh Giang bá, ôm cánh tay ông: "Đúng không Giang bá?"
Giang bá tràn đầy dung túng cười, nghiêm túc trả lời: "Lam Băng tiểu thư quả thật là thiên nhân chi tư, nhân trung chi phượng!"
Thủy Nhạc trốn trong lòng Giang bá nhìn Lam Băng cười to, hai mắt đều cười đến híp lại. Lam Băng bất đắc dĩ: "Giang bá cũng chọc con ~" Nói xong tựa tiếu phi tiếu nhìn Thủy Nhạc, trong mắt ý tứ uy hiếp rõ ràng. Thủy Nhạc quyết định thành thật một chút.
Đi vào nhà lớn, lão gia đã đứng ở đó chờ, Y Ân đứng ngay bên cạnh. Xem ra lão gia và Trầm lão tiên sinh giao tình không cạn, ngay cả Lam Băng cũng đặc biệt được coi trọng.
Thủy Nhạc gọi một tiếng ông nội, Lam Băng và Y Ân nhìn nhau gật đầu chào, đến trước mặt lão gia, cung kính hành lễ: "Y gia gia, Lam Băng thay ông ngoại gửi lời hỏi thăm ông."
Lão gia thực vui mừng: "Lam nha đầu lớn lên tao nhã xinh đẹp như vậy, Trầm lão thật có phúc!"
"Y gia gia quá khen ~"
"Giang bá đã chuẩn bị cơm chiều, con không bận gì thì ở lại cùng mọi người dùng cơm đi, ông cũng hỏi thăm một chút chuyện của Trầm lão gần đây."
"Vậy con cung kính không bằng tuân mệnh ~"
Thừa dịp lão gia và Lam Băng trò chuyện, Thủy Nhạc thực tự giác chạy đến bên người Y Ân kiểm điểm hành vi không nhận điện thoại tồi tệ của mình. Y Ân ngạo kiều không nói lời nào, Thủy Nhạc cúi đầu khom lưng ăn nói khép nép hết sức có thể, rốt cuộc đổi lấy một câu cảnh cáo hung tợn: "Còn có lần sau thử xem anh làm thế nào thu thập em!"
Trong bữa cơm, Lam Băng cùng lão gia trò chuyện thật vui, Thủy Nhạc và Y Ân liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy trên người đối phương cảm giác khi nghe các lão tiền bối trò chuyện với nhau. Một bữa cơm đi qua, Thủy Nhạc yên lặng tổng kết được ba thông tin về Lam Băng: Thứ nhất, cha mẹ Lam Băng vẫn còn ở nước ngoài làm công việc giáo dục hoặc nghiên cứu khoa học gì đó, nàng từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, sau khi làm đạo diễn mới về nước; Thứ hai, Lam Băng dường như là một người rất lợi hại, lần đầu tiên Thủy Nhạc cảm nhận được sự chênh lệch giữa 7 năm, lúc này nàng giống như trở thành một người khác, cả người đều tràn ngập học thức cùng trí tuệ; Thứ ba, Lam Băng chị ấy, thật sự là rất lợi hại!
Thủy Nhạc đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu cô và Lam Băng không phải nhờ duyên phận đóng phim mà quen biết, mà là do ông ngoại cô ấy Trầm lão tiên sinh mang theo cô ấy đến Y gia làm khách, sau đó các nàng ở phòng khách giới thiệu lẫn nhau, vậy chẳng phải cô phải gọi Lam Băng là... "Dì?!"
Thủy Nhạc bị tưởng tượng của mình làm sợ tới mức không muốn không muốn, quay đầu mặt hoảng sợ nhìn Y Ân. Y Ân mạc danh kỳ diệu, bị Thủy Nhạc nhìn đến nổi da gà, thốt ra: "Làm gì a?" Nếu anh biết trong lòng Thủy Nhạc đang nghĩ cái gì, nhất định sẽ hận không thể ngay tại chỗ thu thập cô ấy, thuận tiện sửa lại vai vế hai người là đồng bối, cùng lắm gọi là "Chị"... Đáng tiếc ánh mắt sắc như dao của lão gia đã quét tới đây, Y Ân có miệng khó trả lời.
Thủy Nhạc tự biết mình trí tượng tưởng phong phú làm phiền Y Ân, đang chuẩn bị nói gì đó bổ cứu, Giang bá đi vào gọi một tiếng "Lão gia", sau đó chuyển hướng Thủy Nhạc, thật cẩn thận mà hỏi: "Nhạc Nhạc tiểu thư, Văn Nhân Khiêm tiên sinh tới thăm, đang ở phòng khách."
Thủy Nhạc nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng hôm nay đã nói rõ ràng như vậy, Văn Nhân Khiêm cũng không giống loại người dây dưa không rõ. Y Ân trầm mặc, đứng lên hùng hổ muốn đi ra ngoài. Thủy Nhạc đưa tay giữ chặt anh, không đồng ý gọi ra tên anh, dưới đáy lòng thở dài một hơi, Y Ân gia hỏa này, vì chuyện của cô cái gì cũng không quan tâm, sau đó trong một giây liền quyết định.
Thủy Nhạc quay đầu nhìn lão gia, thỉnh cầu hỏi: "Ông nội, con có thể tự mình xử lý không?" Lão gia dùng ánh mắt cơ trí lại kiên định của mình nhìn Thủy Nhạc hồi lâu, sau đó mới nặng nề lên tiếng: "Được."
Văn Nhân Khiêm, cái tên này hôm nay Lam Băng đã nghe đến hai lần, cho dù nàng rất muốn biết tất cả về Thủy Nhạc, nhưng cũng biết lúc này mình nên chủ động rời đi, vì thế buộc mình đứng lên cùng lão gia cáo biệt: "Y gia gia đã có khách..."
Thủy Nhạc đánh gãy lời nàng: "Không quan hệ. Giang bá, phiền bá pha cho con bình trà, chúng ta cùng nhau gặp mặt vị Văn Nhân tiên sinh này một lần đi." Nói xong đi qua đỡ lấy tay lão gia, ý bảo Lam Băng và Y Ân theo sau, dẫn đầu đi ra phòng khách.
Giang bá ở sau cúi người cung kính đáp một tiếng: "Vâng, Nhạc Nhạc tiểu thư!"
Hiển nhiên đối với hành vi mạo muội đến Y gia của mình, Văn Nhân Khiêm cảm thấy thập phần áy náy, chân thành giải thích nói: "Hôm nay buổi sáng lúc con và Thủy Nhạc gặp mặt, thái độ của cháu ấy đã rất rõ ràng, con cũng truyền đạt với người nhà, Văn Nhân gia không có tư cách cưỡng cầu điều gì. Nhưng cho dù thế nào, Thủy Nhạc vẫn là con gái của em con Văn Nhân Tĩnh, và dù Thủy Nhạc có cần hay không, con hẳn là nên đại biểu Văn Nhân gia cảm tạ Y lão gia đã có công dưỡng dục Thủy Nhạc nhiều năm như vậy, cảm ơn ngài!"
"Văn Nhân gia quá khách khí rồi, tôi vẫn luôn xem Thủy Nhạc như cháu gái ruột của mình, nuôi dưỡng cháu gái của mình, làm sao lại để người khác mang ơn."
Lão gia ngữ khí bình thản lại tự mang uy nghiêm, hơn nữa câu nào cũng có lý, Văn Nhân Khiêm làm vãn bối chỉ có thể gật đầu đồng ý. Tâm trạng Y Ân tốt hơn phân nửa, hận không thể đoạt lấy ấm trà trong tay Giang bá tự mình rót cho Văn Nhân Khiêm một ly trà.
Văn Nhân khiêm trầm ngâm trong chốc lát, lại lần nữa mở miệng: "Cha con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhiều năm như vậy vẫn áy náy trong lòng, thật vất vả tìm được con gái của em con, lại cầu không được, canh cánh trong lòng. Có một yêu cầu quá đáng, không biết Y lão gia và Thủy Nhạc có thể thành toàn hay không?"
Thủy khoái thản nhiên nói: "Văn Nhân tiên sinh có chuyện nói thẳng."
"Em gái con chết ở tha hương." Nói đến đây, Văn Nhân Khiêm lơ đãng nhớ tới câu nói kia của Thủy Nhạc "không người nhặt xác", thiếu chút nữa liền nói không nên lời: "Cha con hy vọng lúc ông ấy còn sống có thể đem mộ phần của em ấy về Văn Nhân gia an táng, cho em ấy một nơi an nghĩ đàng hoàng."
Thủy Nhạc cầm chén trà trong tay ném lên bàn, phát ra một tiếng vang gay gắt, cô không nói lời