Bóng đêm thâm trầm, lửa trại sớm tàn Trong hoàn cảnh tử vong cận kề, giữa trời đất chỉ còn tiếng gió gào thét. Cho nên, nàng không dám khóc thành tiếng.
Bọn họ vừa thoát khỏi một trận thảm họa. Bọn họ mất đi rất nhiều bạn bè và người thân, hy vọng ngày càng ít, bọn họ mệt đến không chịu nổi. Cho dù lòng nàng nóng như lửa đốt, cho dù trong trận thảm họa kia mất đi, là những người thân cuối cùng của nàng. Nhưng giờ phút này, nàng là thủ lĩnh của họ. Dân tộc của nàng đang nằm bên cạnh nàng, bọn họ còn dựa vào nàng dẫn dắt ra mãnh đất man hoang này, nàng là tia hi vọng cuối cùng của họ. Cho nên, nàng không dám khóc thành tiếng.
Nàng dùng toàn lực đem thanh âm khóa vào chỗ sâu trong yết hầu, dùng lực đến toàn thân run rẩy. Nàng há miệng, tựa như thủy triều hò hét, nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn tràn ra hốc mắt, từng giọt tuôn qua khóe miệng, trong bóng đêm phiếm ra ánh bạc, tan vào đất khô cằn cõi...
Tuần Ao ngồi sau máy quay, vẻ mặt nghiêm túc, rốt cục nặng nề hô một tiếng: "Cut".
Diệp Hiểu Đồng từ vừa bắt đầu đã ở bên cạnh, cùng thần tượng nhà mình rơi nước mắt, nghe một tiếng cut liền nhanh chân chạy về phía Thủy Nhạc đang nằm, bị Tuần Ao ngăn lại: "Diệp tử." Ông nói, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Diệp Hiểu Đồng không khỏi dừng bước.
Thủy Nhạc đã sớm nghe đạo diễn kêu ngừng, một tiếng kia của Tuần Ao kêu rất kiên định vang dội. Cô đột nhiên từ cảm giác mất mát không thể thừa nhận rút ra, lại không cách nào ngừng nghẹn ngào run rẩy. Qua hồi lâu, cô mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhắm mắt dùng sức lao đi nước mắt còn đọng lại, còn có nước mắt chưa kịp khô trên mặt. Sau đó đem đầu chôn giữa hai cánh tay yên lặng trong chốc lát, chậm rãi đứng lên, cũng không để ý đến bất kỳ ai, trầm mặc rời khỏi hiện trường.
Diệp Hiểu Đồng luống cuống tay chân, không biết mình nên theo sau hay là lưu lại giúp Thủy Nhạc giải thích, lại nghe Tuần Ao lớn tiếng nói với mọi người: "Kết thúc công việc!"
Diệp Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn ông: "Nhưng mà chỉ quay có một cảnh?"
"Qua." Tuần Ao vừa dứt lời, toàn bộ đoàn phim đều sôi trào. Phải biết, chỉ quay một lần liền qua loại chuyện này, trong cuộc đời của đạo diễn Tuần Ao chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ông luôn theo đuổi hoàn mỹ đến độ soi mói, cho nên cảnh đêm lần này, đoàn làm phim đã tự giác đêm nay sẽ ăn gió nằm sương giữa sa mạc, không ngờ hạnh phúc lại đến đột nhiên như vậy.
Diệp Hiểu Đồng đuổi theo bóng lưng Thủy Nhạc, sau đó dẫm lên dấu chân để lại trên cát yên lặng đi tới, thẳng đến Thủy Nhạc dừng lại dưới ngọn đèn cuối cùng, xa xa có thể nghe được tiếng đoàn phim bận rộn thu dọn đồ dùng.
Diệp Hiểu Đồng đi theo Thủy Nhạc gia nhập đoàn phim đã gần nửa năm. Quay phim thực vất vả, nhất là những lần quay ngoại cảnh, cơ hồ có thể dùng trèo đèo lội suối để hình dung, so với quay phim cho Lam Băng phải vất vả hơn nhiều. Nhạc Nhạc chưa từng lộ ra chút mệt mỏi nào. Nhưng giờ phút này, Diệp Hiểu Đồng cảm thấy bóng lưng trước mắt có chút mệt mỏi.
Nếu chị mình có ở đây thì tốt rồi... Diệp Hiểu Đồng nhịn không được nghỉ.
Người đi theo bên cạnh Thủy Nhạc hiện giờ hẳn là Y Ân, nhưng khi đó Tả Tiệp cũng vừa nhận vai nam chính trong bộ điện ảnh đầu tiên, lại vừa trải qua một trận phong ba giải ước, Thủy Nhạc kiên quyết cho rằng Y Ân hẳn nên ở lại bên cạnh cậu ta, còn cô chỉ cần một trợ lý.
Vì thế, Lam Băng đã xách cổ Diệp Hiểu Đồng đến trước mặt Y Ân, nói với anh: "Gia hỏa này làm việc độ tin câỵ so với độ hoa si của nó với Thủy Nhạc là như nhau!"
Diệp Hiểu Đồng thực may mắn lúc đó Y Ân đồng ý. Rất ít người có thể cảm nhận được, cùng người mà bản thân sùng bái cộng sự, toàn tâm toàn ý vì thành công của người đó trả giả từng giọt mồ hôi là một chuyện hạnh phúc cỡ nào. Rất nhiều người không thể hiểu được cảm giác hâm mộ thần tượng, bọn họ không biết, thích được một người đáng giá, mặc kệ cách người đó bao xa, ở cạnh người đó bao lâu, những gì bản thân học được từ họ, đáng giá gấp nhiều lần những thứ được dạy bảo ân cần.
Đương nhiên, chuyện tình cảm của thần tượng vĩnh viễn là một vết cắt trong lòng fan, bất luận là hâm mộ hay chúc phúc, hoặc là vừa hâm mộ vừa chúc phúc, bạn biết, từ nay về sau, có một người, có được người bạn thích, tất cả của họ.
Nhưng chuyện này trong mắt Diệp Hiểu Đồng không quá giống nhau. Đầu tiên, cô ấy là nữ, thần tượng của cô cũng là nữ. Diệp Hiểu Đồng cảm thấy hai người các nàng đều không phải Les – đây là lý do vì sao mặc dù biết chị mình là một T mạnh mẽ nhưng lại chưa từng phát hiện ra chút manh mối nào. Tiếp theo, trước đó đã nói, người yêu của thần tượng nhà cô, là chị họ của cô. Cuối cùng, chị cô yêu đơn phương người ta – đây là suy nghĩ trong lòng Diệp Hiểu Đồng.
Diệp Hiểu Đồng nhớ rõ, lúc chuẩn bị đến đây, Lam Băng đã nói rất nhiều lần những điểm phải chú ý khi làm việc, sau đó yên lặng nhìn cô hồi lâu, mới nói ra thỉnh cầu cuối cùng. Lần đầu tiên, Diệp Hiểu Đồng nghe được từ miệng người chị họ thập toàn thập mỹ không gì không làm được của mình một thỉnh cầu nghiêm túc như thế. Nàng nói, Diệp tử, giúp chị chăm sóc em ấy. Cũng là lần đầu tiên, Diệp Hiểu Đồng không cảm thấy những dặn dò đó là dư thừa, ngược lại, như là tiếp nhận một sứ mệnh to lớn trên vai. Cô cũng nghiêm túc hứa hẹn, em hứa.
Cho nên giờ phút này, Diệp Hiểu Đồng cảm thấy bản thân đã không cẩn thẩn phụ đi một sứ mệnh.
Cùng đoàn phim trở lại khách sạn, Thủy Nhạc tắm rửa xong lau khô tóc liền nghe tiếng di động vang lên, thời gian vừa vặn. Cầm lấy di động liếc mắt xem tên người gọi đến, Thủy Nhạc nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Đồng đang tỏ vẻ nghiêm túc bên