"Không phải anh đặt vé máy bay 2 giờ sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy có phải anh nên xuất phát không?"
"Đúng vậy."
"...vậy sao anh còn chưa đi?"
"Thủy Nhạc Nhạc, em không nhìn ra anh có chuyện muốn nói với em à?"
"Nga, vậy nói đi."
"..."
"Được rồi." Thủy Nhạc buông kịch bản trong tay, ngẩng đầu, nghiêm túc chân thành nhìn Y Ân, "Anh nói đi, em đang nghe đây."
Y Ân đứng đó, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để anh cảm thấy lúc trước anh tiếp nhận Tả Tiệp là một sai lầm." Y Ân cũng không nhìn vào mắt Thủy Nhạc, mà là nhìn chằm chằm vào vết thương nhợt nhạt trên mặt cô, tự trách trong mắt khiến Thủy Nhạc không nhịn được đau lòng.
Thủy Nhạc đứng lên đi đến trước mặt Y Ân, nâng hai tay lên ôm má anh nhẹ nhàng lắc lắc, ngẩng đầu trịnh trọng nói: "Y Ân, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ở nước ngoài quay phim một mình là quyết định của em, anh dung túng em là vì không ai có thể hiểu rõ năng lực của em hơn anh, anh biết rõ em có thể. Chút khổ cực này đối với một diễn viên mà nói không đáng kể chút nào, anh anh minh thần võ như vậy, cũng không nên vì quan tâm quá mà mù mắt a~"
Y Ân bị câu cuối cùng tức đến trợn trắng mắt, đang muốn phản đối, Thủy Nhạc lại nói tiếp: "Hơn nữa chuyện của Tả Tiệp, là chúng ta cùng nhau quyết định, em vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này mình không hề làm sai, anh xem cậu ta hiện giờ lợi hại biết bao nhiêu a!" Nói câu cuối cùng vẻ mặt đầy kiêu ngạo và sùng bái, giống hệt bộ dáng hâm mộ thần tượng của Diệp Hiểu Đồng.
"Đúng đúng, em có mắt nhìn người nhất!" Y Ân cười phụ họa, lời muốn nói lại biến mất vô tung, thôi vậy, chờ em ấy về nước lại nói sau...
"Giờ thì yên tâm rồi?" Thủy Nhạc buông tay, đắc ý hỏi.
"Ừ, nhưng mà anh yên tâm cũng không phải vì em có năng lực gì, mà là Lam Băng đã nói sẽ ở lại chăm sóc em ~" Y Ân nhún vai, làm bộ không quan trọng.
"Cút đi ~ "
"Lam Băng... "
"Cút!"
"..." Y Ân xoay người mở cửa phòng, liền bắt gặp bảo bảo nào đó đang ôm hộp cơm vào lòng đứng đối diện chớp chớp mắt ra vẻ tò mò. Anh nhìn thoáng qua, không chút do dự rời đi.
Diệp Hiểu Đồng dõi theo bóng lưng anh hồi lâu, đợi đến khi sắp biến mất ở cuối hành lang, mới rướn cổ hô một câu: "Y Ân thúc thúc bái bai ~" làm cho thần tượng nhà cô cười ha ha.
Y Ân bóp trán, Thủy Nhạc Nhạc, em thật sự là cười quá lớn tiếng...
Diệp Hiểu Đồng đi vào phòng đóng cửa lại, liền nhìn thấy thần tượng nhà mình dựa vào sô pha cười tủm tỉm tán thưởng nhìn mình, đang muốn đắc ý vênh vang một chút, lại liếc thấy kịch bản đang mở ra nằm ở một bên, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nhạc Nhạc, chị em nói chị không được xem kịch bản nữa!"
Thủy Nhạc nhướng mày, tiếp tục cười tủm tỉm: "Cho nên?"
Diệp Hiểu Đồng trở nên cảnh giác: "Cho nên... chị đoán thử xem em mang cơm trưa gì đến cho chị đây?" Nói xong còn trừng lớn cặp mắt trong veo, làm ra bộ dáng thiên chân khả ái.
Thủy Nhạc giơ tay, nhéo nhéo hai má Diệp Hiểu Đồng: "Chậc chậc, diễn rất đạt nha. Em nên xin Tuần Ao chạy một chân quần chúng trong phim."
Diệp Hiểu Đồng liền trở nên ngạo kiều: "Bổn tiểu thư cũng không phải loại người tùy tiện, phim của đạo diễn nào cũng chịu quay đâu!"
"Nói như vậy đạo diễn Lam Băng có chỗ hơn người?" Thủy Nhạc hứng thú bừng bừng hỏi tiếp.
Diệp Hiểu Đồng hưng phấn: "Đâu chỉ là có chỗ hơn người, chị của em quả thực là kinh tài tuyệt diễm độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị a!"
Nửa giờ sau đó, Diệp Hiểu Đồng nước miếng tung bay đem những sự tích huy hoàng từ nhỏ đến lớn của Lam Băng - phải nói là những chuyện từ nhỏ đến lớn cô ấy nhìn thấy - ba hoa chích chòe miêu tả một phen, Thủy Nhạc vừa nghe chuyện xưa vừa ăn cơm, cảm thấy ngon miệng trước nay chưa từng có.
Mà giờ phút này, Lam Băng đang ở phim trường của Tuần Ao nghe vị đạo diễn nào đó sống động như thật tường thuật lại sự tích quay phim quang vinh của Thủy Nhạc.
"Lam, ánh mắt của cháu quả nhiên rất đáng tin cậy! Biểu hiện của Thủy Nhạc quả thực vượt xa sức tưởng tượng của chú, vậy mà con bé lại làm ca sĩ! Thật khó tin!" Tuần Ao khó nén hưng phấn, hào phóng khoa tay múa chân trước mặt Lam Băng: "Còn nữa ở tuổi này, mà đã có thể chịu khổ như vậy, lại rất kiên cường, khó được! May mắn lần này không thật sự bị thương."
Lam Băng lẳng lặng nghe ông hết lời tán thưởng, cười như không cười, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, mãi đến khi ông ấy đã phát biểu toàn bộ cảm tưởng trong lòng, rốt cuộc nghĩ đến một vấn đề: "Không phải cháu cũng đang quay phim sao? Sao lại chạy tới đây, chú không biết tình cảm của hai đứa tốt đến vậy a?"
Lam Băng thản nhiên nói: "Chuyện chú không biết còn nhiều."
"..." Tuần Ao bị ế một cái, bất mãn nói: "Vậy cháu định ở đây bao lâu? Phim của cháu quay xong rồi?"
"Vẫn chưa đâu. Một tuần."
"Một tuần?!"
"Không phải chú cho Nhạc Nhạc nghỉ một tuần sao."
"Nhạc Nhạc nghỉ thì liên quan gì..." Tuần Ao đột nhiên hút một ngụm khí lạnh, trừng to mắt, đảo quanh vào vòng, giãy giụa nói: "Không phải như chú nghĩ như vậy...?"
Lam Băng dịu dàng cười, nói: "Sau này chú còn dám đồng ý yêu cầu vô lý như vậy nữa, cháu không ngại giúp chú tìm thêm một nữ chính khác."
Lão ngoan đồng hớt hãi xua tay: "Đừng mà! Đừng mà! Sẽ không, thật đó! Đây là ngoại cảnh cuối cùng rồi, chú cam đoan! Sau này chỉ quay trong phim trường, phim trường có máy điều hòa và máy điều hoà, thoải mái trăm phần trăm!"
Lam Băng căn bản không thèm nghe Chu Tinh giải thích, ánh mắt dừng ở nơi nào đó, u u mở miệng: "Chú chưa từng nói với cháu cũng mời cô ấy đóng phim."
"Ai?" Tuần Ao không rõ, theo ánh mắt nàng nhìn qua, đối tượng được nhắc đến cũng đang đi về hướng hai người.
"Lam?! Sao em cũng ở trong này?" Carol một đường đi tới, khoảng cách chỉ vài chục bước chân, lại phong tư yểu điệu hệt như đi trên thảm đỏ, hơn phân nửa nhân viên trong đoàn làm phim đều dõi mắt theo mãi khi cô ấy đến trước mặt Lam Băng. Trong mắt Carol thuần túy tràn đầy kinh hỉ, cũng không thèm nhìn Tuần Ao, chăm chú nhìn vào mắt Lam Băng.
Lam Băng chỉ là ngẩng đầu, hơi cười nhìn cô ấy, không có ý đáp lại.
"Carol nổi tiếng như vậy, chú mời không nổi a! Cô ấy đồng ý làm khách mời vài phút, đã là cho chú mặt mũi lắm rồi ~" Tuần Ao tự giác tiếp nhận đề tài, thuận tiện giải thích với Lam Băng:"Carol vừa đến phim trường hôm nay."
Carol như là đã quen với sự lãnh đạm của Lam Băng, không mấy lưu tâm, tự mình đi đến, ưu nhã ngồi vào cạnh Lam Băng, dường như oán trách nói với Tuần Ao: "Rõ ràng là anh có phim mới cũng không mời em, còn ở trước mặt Lam nói xấu em, anh càng già càng..." Nói tới đây ngừng một lát, sau đó dùng tiếng Trung nói ra một câu thành ngữ: "Già mà không nên nết!"
Chu Tinh bị cô ấy chửi tức đến nở nụ cười, chỉ vào cô ấy lại không nói được lời nào.
Lam Băng buồn cười: "Xem ra chị nên tìm một giáo viên tiếng Trung giỏi hơn."
"Đương nhiên, chị học tiếng Trung là có thể đến Trung Quốc tìm em rồi?" Carol nói xong, chờ mong nhìn Lam Băng.
Lam Băng không lảng tránh ánh mắt của cô ấy, vẫn là cười nói: "Tin em đi, toàn bộ người Trung Quốc đề có thể nói tiếng Anh."
Tuần Ao yên lặng oán thầm, tất nhiên rồi, hello cũng được xem là tiếng Anh...
Carol có chút thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục đề tài này, Lam không thích người khác dây dưa không dứt: "Lam, lần này