Thời điểm nhận được thiệp mời từ lễ đấu giá, Lam Băng có chút bất ngờ. Đương nhiên, không phải bất ngờ vì thời gian của lễ đấu giá - thời gian của buổi đấu giá trùng hợp rơi vào ngày cuối cùng của buổi triển lãm "Dồi giàu mà bần cùng" của Thủy tiểu thư. Chuyện này thì người trong giới hội họa đều biết, mặc dù Lam Băng không phải người trong giới, nhưng ai bảo bạn gái của nàng là người trong đó đây?
Cũng không phải ngạc nhiên vì được mời – cùng người yêu xuất hiện trong những trường hợp quan trọng, không có gì ngạc nhiên. Lại càng không phải vì thời gian mà bất ngờ - cách ngày kết thúc lễ đấu giá còn đến ba ngày đâu. Mà bất ngờ bởi vì chính thư mời.
Đây là một bức thư mời được chế tác vô cùng tinh mỹ gần như tuyệt đối, nội dung ngắn gọn lời mời thành ý tất cả đều được viết bằng bút lông, chữ viết xinh đẹp, thậm chí còn xưng hô nàng là "đạo diễn Lam Băng tôn kính". Nhưng, lạc khoản không phải tên Thủy Nhạc. Đây thoạt nhìn là một bức thư mời hết sức trang trọng từ hội đấu giá đến một vị đạo diễn nổi danh nào đó, chỉ thế không hơn.
Lam Băng cũng không định hỏi nhiều, chỉ tự mình sắp xếp thời gian. Đối với chuyện này Thủy Nhạc cũng không hề nhắc tới, nàng chỉ cần đến đó là được, nói không chừng đến đó sẽ gặp được Thủy Nhạc, lúc ấy mọi người xung quanh sẽ khách khí gọi em ấy "Thủy tiểu thư"... Nàng thực chờ mong.
Một buổi đấu giá nghệ thuật chuyên nghiệp, so với những buổi đấu giá từ thiện trong giới giải trí hoàn toàn khác nhau. Trước lễ không có biểu diễn ca múa linh đình, trong lễ không có ký giả quay phim, sau lễ cũng không có ăn uống giao lưu. Lam Băng tuy không phải lần đầu tiên tham dự, nhưng là lần đầu tiên thành kính đến tham dự. Đương nhiên, nàng cũng không mua tranh, bởi vì nàng không cần mua tranh để đổi lấy vé mời, mà là vị khách đặc biệt được sư huynh của Thủy tiểu thư mời vào... Giờ phút này, vị sư huynh trong truyền thuyết kia đang đứng bên cạnh nàng.
Sư huynh, có chút... nghiêm trang. Nghiêm trang, giống như phu tử thời cổ, nhưng kỳ thật so với Lam Băng không nhiểu ít tuổi. Có lẽ lớn hơn một chút, ân, thực trẻ tuổi. Thời điểm nhìn thấy anh ta, không biết thế nào Lam Băng lại nhớ đến lần trước nhất thời xúc động nhắc với Thủy Nhạc phải chính thức gặp mặt sư huynh cảm ơn vì đã chăm sóc bạn gái mình, vì thế thành thực nói: "Thủy Nhạc luôn nói với em sư huynh rất lợi hại, hôm nay rốt cuộc gặp được anh. Em ấy cũng thật may mắn, cảm ơn sư huynh vẫn luôn giúp đỡ em ấy!"
Không nghĩ tới sư huynh lại nói: "Phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vì em, mọi người sẽ không có cơ hội thưởng thức nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy." Nói xong cũng không cần Lam Băng đáp lại, dẫn nàng vào hội trường.
Lam Băng mơ hồ có thể hiểu được ý anh ta, lại cảm thấy không hoàn toàn như ý mình đã nghĩ, mang theo một chút nghi hoặc, mãi đến khi hội đấu giá sắp chấm dứt.
Lễ đấu giá tiến hành rất thuận lợi, bức tranh cuối cùng "Mưa gió sắp đến" vẩy mực nước từ trên núi chảy xuống, lấy một ngàn hai trăm vạn thành giao như dấu chấm tròn hoàn mỹ kết thúc buổi đấu giá. Đây là bức họa có giá trị cao nhất của Thủy tiểu thư cho đến thời điểm hiện giờ, cũng là tác phẩm duy nhất có giá trị vượt một trăm ngàn vạn. Lam Băng cảm thấy cùng chung tự hào, vì bức "Mưa gió sắp đến" này, nàng cùng cô xối một trận mưa rừng giàn giụa.
Ngày đó quay phim trên đỉnh núi. Bọn họ ở cũng không phải đỉnh núi cao nhất trong rặng núi này, nhưng là nơi có tầm nhìn trống trải nhất. Từ vách núi nhìn ra xa, có thể thu vào tầm mắt tất cả đồi núi cùng thung lũng bốn phương.
Mưa trên núi, luôn khó mà phòng. Mây đen cùng gió lạnh đột nhiên xuất hiện, không khí dần xơ xác tiêu điều. Đoàn phim bắt đầu cuống quýt thu dọn. Lam Băng cũng cùng đoàn phim bận rộn, thời điểm dọn gần xong, mắt thấy mưa to sắp đến, nàng đưa mắt tìm một vòng trong đám người lại không nhìn thấy Thủy Nhạc. Lúc này có người vỗ vỗ vai nàng, thợ quay phim vô cùng lo lắng chỉ chỉ về phía vách núi: "Từ vừa bắt đầu liền đứng ở đó, chưa từng nhúc nhích."
Lam Băng đột nhiên quay đầu nhìn về phía vách núi, Thủy Nhạc đang yên lặng đứng trên vách núi cách vài thước xa, đưa lưng về phía mọi người, không rõ mặt. Gió càng lúc càng lớn, mái tóc dài lay động trong gió, tay áo tung bay, phảng phất di thế độc lập.
Buông đồ vật trong tay, Lam Băng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi về phía Thủy Nhạc. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng đi đến cách một bước xa liền dừng lại, cũng không gọi cô quay lại, cứ như vậy yên lặng đứng sau lưng, tầm tay có thể chạm đến thân thể cô.
Thủy Nhạc tựa hồ không hề phát giác, thể giới im lặng đến chỉ còn tiếng gió phần phật.
Mưa bắt đầu rơi, đầu tiên là từng giọt từng giọt to như hạt đậu, lặng im nện trên người, dần dần rõ ràng đến có thể nghe thấy âm thanh chúng gõ lá cây, tảng đá, càng ngày càng dày đặc. Mặt đất bị nước che phủ nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Không biết ai từ nơi trú mưa chạy lại, đưa cho Lam Băng một cây dù lớn, lại vội vàng xoay người trở về. Lam Băng ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, mở ô ra, đi đến bên cạnh Thủy Nhạc, đem ô bao phủ lên hai người. Mưa to như trút nước.
Mưa không ngừng rơi trên ô che dọc theo hình cung bên ngoài rơi xuống, từng viên từng viên sâu thành chuỗi hạt, bên trong màn mưa, thế giới riêng thành một bối cảnh.
Lam Băng rốt cục thấy rõ biểu hiện trên mặt Thủy Nhạc, không buồn không vui, như là chăm chú ngắm nhìn rừng núi phía xa, lại phảng phất xuyên thấu qua màn mưa dày đặc, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Chờ đến khi nước trên mặt đất ướt gấu quần Lam Băng, mưa bụi tung tóe văng vào trong thấm ướt bả vai nàng, Thủy Nhạc mới bất ngờ xoay người, liền đụng vào ánh nhìn chăm chú của nàng.
Thủy Nhạc hơi ngạc nhiên, lát sau lại tự nhiên mà vậy kéo lấy cánh tay cầm dù của Lam Băng, thân mật ghé sát vào nàng, nói: "Em muốn vẽ tranh!"
"Cảm ơn sự có mặt của mọi người, cùng với sự yêu mến với các tác phẩm của Thủy tiểu thư!" Không biết lúc nào sư huynh đã đến trước đài đấu giá: "Đồng thời tỏ vẻ xin lỗi, vì Thủy tiểu thư không thể đến hiện trường, thật sự phi thường ngượng ngùng!"
Lam Băng lấy lại tinh thần, nghe được phía sau có người vui đùa: "Chúng tôi đã quen rồi. Thủy tiểu thư không xuất hiện cũng tốt, nhỡ đâu là một vị hán tử thô kệch, không chừng chúng tôi sẽ không thể chấp nhận ~ " làm mọi người cười vang.
"Tất nhiên là không." Sư huynh nghiêm trang phản bác, sau đó nhanh chóng dời đi đề tài: "Tin tưởng tất cả mọi người đều chú ý, trong các tác phẩm hệ liệt chủ đề "Dồi dào mà bần cùng" của buổi bán đấu giá hôm nay, thiếu một bức tranh." Vừa dứt lời, trên màn hình liền xuất hiện bức tranh Lam Băng cầu mà không được kia. Mọi người đang ngồi bắt đầu châu đầu ghé tai.
Lam Băng không tự giác ưỡn thẳng eo, nàng thực muốn biết, Thủy Nhạc muốn tặng bức họa này cho ai. Nàng thừa nhận, nàng từng có một chút như vậy, canh cánh trong lòng.
"Tin tưởng hôm nay không ít người