Nhà của Thủy Nhạc, kỳ thật không có gì, rất lớn, sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa phi thường có mỹ cảm. Vừa vào cửa hương vị tối giản tân thời liền đập vào mắt, mỗi một chi tiết đều tràn ngập cảm quan thiết kế, dù là một chiếc ly thủy tinh uống nước bình thường, chỉ cần tùy tiện đặt xuống, cũng ẩn ẩn sinh ra một loại khí tức nghệ thuật.
Một căn phòng được thiết kế như vậy, nếu đặt ở phòng triển lãm, nhất định sẽ thu được vô số tán dương ao ước, nhưng khi chân chính là một căn nhà, không khỏi làm người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách. Nhưng mà Lam Băng cũng không cảm thấy như vậy, bởi vì ga trải giường treo trên ghế, gối ôm rơi dưới sàn, bên cạnh còn bày bừa mấy bức tranh vừa vẽ, còn có một cái đuôi-tròn tròn-bằng bông-cực đại-không-biết-tên-đang quỳ rạp trên đất đưa mông ra ngoài cửa... Trời ạ!
"Ha ha ha ha ~ " Y Ân đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy con gấu đáng thương này bị chủ nó bày thành tư thế như vậy, nhưng vẫn không nhịn được cùng Lam Băng cười ra tiếng. Thực ra đây là món quà mà Y Ân tặng Thủy Nhạc, nhưng xin thề với trời thời điểm anh tặng căn bản không nghĩ tới nó còn có thể bị chơi thành như vậy...
Thủy Nhạc che mặt, hoàn toàn không dám nhìn mặt Lam Băng. Cô chỉ là cảm thấy lúc về nhà vừa mở cửa ra có thể nhìn thấy những thứ dễ thương, nhất định tâm trạng sẽ tốt hơn, cho nên thỉnh thoảng trước khi rời nhà sẽ đùa nghịch một chút, không ngờ vừa vặn bị Lam Băng nhìn thấy! Chính cô cũng không nhớ rõ hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã làm cái gì a, bằng không sao có thể đồng ý để Lam Băng đến làm khách?!
Sự cố xảy ra thật bất ngờ, Thủy Nhạc duy nhất có thể nghĩ đến để cứu vãn tình hình chính là nhanh chóng cởi giày chạy tới ôm lấy mỗ gấu mở cửa phòng nhanh chóng ném nó vào sau đó xoay người làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cả quá trình lưu loát sinh động như nước chảy mây bay! Lam Băng đã cười đến cong eo, cô ấy sao có thể, đáng yêu vậy chứ?
Nhưng lập tức Lam Băng liền cười không nổi. Bởi vì rốt cuộc nàng hiểu được vì sao vừa rồi nàng nói muốn đến nhà làm khách, phản ứng của hai người kia lại kỳ quái như vậy.
Đầu tiên, không có dép đi trong nhà cho khách. Trên kệ để giày quả thực có hai đôi, nhưng rõ ràng một đôi là bình thường Thủy Nhạc hay mang, một đôi khác, là của Y Ân. Thủy Nhạc cười gượng, từ trên kệ lấy xuống đôi dép cho nữ đặt trước mặt Lam Băng ý bảo nàng mang. Y Ân kề tai Lam Băng, dùng âm thanh ba người đều có thể nghe được nói: "Đôi còn lại là anh tự mua rồi đem đến..."
Lam Băng lại quan sát toàn bộ phòng khách lần nữa. Một loạt giá sách chỉnh tề, một phòng bếp kiểu bán mở, một cái ban công nhỏ, một cái bàn và ghế dựa. Bình thường trong phòng khách sẽ có sô pha và bàn trà, bình thường trong nhà bếp sẽ có bàn ghế ăn cơm, bình thường ngoài ban công có... toàn bộ đều không có, thậm chí Lam Băng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì đầy đủ hoặc là có đôi ở đây! Chủ nhân nơi này căn bản chưa bao giờ có ý định tiếp khách...
Tiếp thu đến ánh mắt tạm thời được xem là khiếp sợ của Lam Băng, Thủy Nhạc chỉ có thể tiếp tục cười gượng. Y Ân xem đủ trò vui, mới nói với Lam Băng: "Được rồi đạo diễn, 'tham quan' nhà của người nào đó xong rồi, chúng ta vẫn nên lên lầu để anh chiêu đãi em đàng hoàn đi. Còn tiếp tục ở đây không chừng nước em cũng không được uống, bởi vì không-có-ly-uống-nước ~" Thủy Nhạc giận mà không dám nói gì, cũng không thể đánh anh ta trước mặt Lam Băng chứ?
Không nghĩ tới Lam Băng lại nói: "Nếu đã nói là tham quan, vậy em phải xem cẩn thận một chút, tham quan xong lại lên ~ "
Y Ân không có ý kiến: "Ok, ngài cứ tham quan trước, tiểu nhân lên lầu chuẩn bị ~ "
"Anh đi dọn dẹp trước chứ gì? Cút ~ " Thủy Nhạc một chân đá Y Ân ra khỏi cửa, liền đóng sầm cửa lại trước mặt anh.
Lam Băng cười không nói, thay giày đi vào: "Có nơi nào không được xem không?"
"Không có, ngài tùy ý!" Thủy Nhạc xoay người làm động tác mời vào, Lam Băng phối hợp gật đầu mỉm cười, sau đó đi đến giá sách trước mặt.
Sách trên giá chủ yếu chia làm bốn loại: Âm nhạc, hội họa, thơ ca, và những lĩnh vực khác. Nhìn ra được không phải chỉ để trang trí, rõ ràng có dấu vết thường xuyên lật xem. Phòng bếp bài trí đơn giản sạch sẽ, dụng cụ đầy đủ, ách, là đầy đủ cho một người ăn.
Lam Băng đi đến căn phòng đầu tiên, cửa phòng mở ra, là một phòng thu âm đơn giản, mỗ gấu đang nằm chỏng vó trên sàn nhà... Lam Băng trêu tức nhìn Thủy Nhạc, Thủy Nhạc lần thứ ba trong ngày cười gượng, nghĩ rằng không bằng vừa rồi cứ để nó nằm bên ngoài.
Phòng thứ hai đóng cửa, Thủy Nhạc vừa mở ra, Lam Băng đã ngửi được mùi nước màu nhàn nhạt, đi vào, cả phòng đều thơm mùi họa. Trên tường treo rất nhiều tác phẩm đã hoàn thành, tranh phác họa hoặc màu nước, hơn nữa phần lớn là tranh phong cảnh hoặc tĩnh vật, cực ít vẽ người. Giữa phòng treo một bức họa vẫn chưa vẽ xong, đã vẽ được hơn phân nửa, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được là cái gì.
Thủy Nhạc chú ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Lam Băng, nhún vai một cái nói: "Nhất thời nổi hứng, vẽ được một nửa, sau đó chính mình cũng không biết đang vẽ cái gì... liền hủy bỏ." Nói xong còn tỏ vẻ tiếc nuối.
Lam Băng mỉm cười: "Những thứ trừu tượng như linh cảm gì đó, quả thực tùy hứng. Em biết vẽ cả quốc họa?" Đằng sau giá vẽ đặt một chiếc bàn dài, bên trên đặt giấy và bút mực, cuộn giấy bên cạnh đang mở ra một nửa, rõ ràng là một bức tranh sơn thủy thanh tuyền chấm phá.
"Nga, em ban đầu chính là học quốc họa."
Chuyện này với Lam Băng quả thật là một kinh hỉ ngoài ý muốn, khó trách những bức tranh màu nước trên tường lại phiêu dật như vậy, vì thế giấu không được vẻ mong chờ hỏi: "Cho nên khẳng định em cũng am hiểu vẽ chân dung?" Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
"Cũng tạm đi. Em cảm thấy vẽ chân dung khá phiền phức, cho nên rất ít... chị cũng biết." Thủy Nhạc có chút ngượng ngùng.
"Ha ha, chị biết. Một vấn đề cuối cùng, em đã mở triển lãm tranh chưa? Giống như triển lãm cá nhân của hoạ sĩ vậy?" Trong mắt Lam Băng, những thứ này đều được xem là tập tranh họa tác, trình độ phi thường cao.
"Triển lãm cá nhân? Như thế nào có thể? Em còn chưa lợi hại được như vậy đâu ~ chỉ là thỉnh thoảng sẽ tham dự