Nghe
vậy, ánh mắt của Vân Thiên Mộng bắn thẳng về phía tiểu thái giám nhưng
nàng thấy vẻ mặt của hắn vẫn y như cũ, cũng không vì nàng bất thình lình nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén mà trở nên luống cuống. Vân Thiên Mộng từ từ thu hồi lại tầm mắt của mình, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh
nhạt rồi mở miệng nói với Khúc Phi Khanh: "Biểu tỷ, nhờ tỷ chăm sóc cho
An Nhi một lúc, muội đi một lát sẽ trở lại ngay."
Nét mặt của ba người Cốc lão thái quân đều hiện lên vẻ lo lắng nhìn Vân
Thiên Mộng. Khúc Phi Khanh kéo Vân Thiên Mộng qua một bên, cách xa tên
tiểu thái giám kia rồi nhỏ giọng khẽ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tên tiểu thái giám này là người của cung nào?"
Lúc nãy, Vân Thiên Mộng chỉ được nhìn lướt qua miếng ngọc bài trong tay
của tên tiểu thái giám cho nên đám người Cốc lão thái quân đều không
biết người tới mời Vân Thiên Mộng chính là người đứng đầu Dung Hoa Cung!
Còn về phần Vân Thiên Mộng, nàng chỉ nở một nụ cười nhạt để cho khuôn
mặt lo lắng của ba người kia có thể yên tâm mà nở nụ cười rồi lạnh nhạt
nói: "Bà ngoại yên tâm, chỉ là nương nương mời Mộng Nhi qua uống chén
trà mà thôi, một lát nữa Mộng nhi sẽ quay trở lại. Vả lại chỉ ít phút
nữa là cung yến sắp bắt đầu nên cũng không nán lại được lâu."
Dứt lời, Vân Thiên Mộng đi tới trước mặt của Hạ Hầu An, dắt nàng tới
trước mặt của Khúc Phi Khanh ôn hòa nói: "An Nhi, đây là biểu tỷ Khúc
Phi Khanh, muội hãy đi cùng với biểu tỷ tiến cung trước, một lát nữa ta
sẽ quay lại."
Nói xong, Vân Thiên Mộng vỗ vỗ tay của Hạ Hầu An rồi nhanh chóng theo
tiểu thái giám ngồi vào trong nhuyễn kiệu thông hành trong cung, tiểu
thái giám khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người Cốc lão thái quân, sau
đó sai người nâng nhuyễn kiệu lên, đi về phía thâm cung.
Vân Thiên Mộng ngồi ở trong kiệu tính toán đến những chuyện kế tiếp có
thể xảy ra. Ngày thường Dung quý phi với nàng, một người ở trong cung
một người ở ngoài cung, mà bản thân nàng cũng không phải là người trong
hoàng thất, nếu như Dung quý phi đường đột mời nàng tiến cung thì với
tài lực của Dung gia cộng thêm binh lực của Sở gia, e rằng sẽ khiến
người khác phải nghi ngờ, đến lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ khiến hai
nhà gặp họa sát thân!
Mà dù gì thì Dung Vân Hạc cũng là nam tử, mặc dù hai người là chị em
ruột nhưng chung quy nam nữ hữu biệt, cộng thêm trong cung đều là nữ
nhân, Dung Vân Hạc cũng sẽ gặp phiền phức nếu hàng ngày ra vào hoàng
cung, còn Dung quý phi thì lại càng không thể nào rời khỏi cung được.
Về phần những nữ nhân khác của Dung gia, e rằng Dung quý phi cũng không
muốn cho các nàng biết quá nhiều chuyện nên không chừng nàng ta đã tính
toán đợi đến lễ Nguyên Tiêu hôm nay mới gọi nàng tiến cung.
Không thể không nói rằng Dung quý phi thật sự là một nữ nhân cẩn thận dè dặt, nhưng nữ nhân nào đang ở trong vị trí của nàng ta mới có thể cẩn
thận từng li từng tí như vậy!
Mỗi bước đi của nàng ta đều ảnh hưởng đến toàn bộ Dung gia, hơi lơ là một chút là có thể khiến cho Dung gia gặp phải tai ương.
Cũng như Dung Hiền Thái phi chuyên tâm lễ Phật nhiều năm cũng là bởi vì
trong cung tranh đấu quá mức, không cẩn thận sẽ mắc phải mưu lế của
người khác, chẳng thà chủ động rút khỏi những tranh đấu trong cung, lấy
lui làm tiến quanh năm trông coi nơi ở nhỏ bé của mình. Kết quả bà ấy
mới là một trong những người Thái phi còn sống sót trong cung.
Không thể không nói đây cũng là một loại thông minh, chỉ là cuộc sống
như thế nếu như tái diễn lại trên người của một nữ nhân phong hoa tuyệt
đại như Dung quý phi thì thật sự là khiến người ta phải tiếc hận!
"Phu nhân, đã đến Dung Hoa Cung rồi!"
"Phu nhân, đã đến Dung Hoa Cung rồi!" Sau một hồi lắc lư trên kiệu, cỗ
kiệu cuối cùng cũng dừng lại, âm thanh lúc nãy vang lên từ bên ngoài
chính là của thanh âm của thái giám.
Vân Thiên Mộng vén màn kiệu nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định là đã
tới Dung Hoa Cung của Dung quý phi thì mới đi ra khỏi nhuyễn kiệu!
"Ra mắt Sở phu nhân! "Cửa cung từ lâu đã có cung nữ đợi sẵn ở đó, nhìn
cách ăn mặc của cung nữ này và những tiểu cung nữ thông thường có một
chút khác biệt thì Vân Thiên Mộng liền biết đây nhất định là tâm phúc
của Dung quý phi, liền gật đầu với nàng ta một cái, rồi theo nàng ta
bước vào trong cung điện nguy nga lộng lẫy!
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Mộng bước vào Dung Hoa Cung, nàng chỉ cảm
thấy bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy so với hình tượng thanh lệ
tuyệt tục của Dung quý phi thật sự là không xứng cho lắm. Dường như Ngọc Càn đế muốn phơi bày ra cho người đời thấy rằng hắn rất yêu thương và
cưng chìu Dung quý phi nhưng khi nhìn đến mặt trái phía sau nó thì lại
ẩn giấu bao nhiêu đau thương, bố trí như thế e rằng là Ngọc Kiền đế luôn luôn muốn nhắc nhở Dung quý phi rằng phải chú ý bản thân nàng ta xuất
thân từ đâu.
Âm thầm lắc đầu, Vân Thiên Mộng theo tiểu cung nữ đi tới phòng khách của thiên điện Dung Hoa Cung thì thấy Dung quý phi ngồi ngay ngắn ở trên
ghế quý phi, vẻ mặt nghiêm túc thêu tú phẩm trong tay!
"Nô tì tham kiến quý phi nương nương!" Vân Thiên Mộng bước nhanh tới
giữa phòng khách, khẽ nâng làn váy động tác ưu nhã từ từ quỳ xuống chào
hỏi Dung quý phi, âm thanh trong trẻo vừa rồi của nàng không ảnh hưởng
tới nét mặt chuyên chú của Dung quý phi nhưng lại vừa vặn nhắc nhở đối
phương rằng nàng đã đến!
Dung quý phi nghe được âm thanh của Vân Thiên Mộng thì từ từ ngẩng đầu
lên, lộ ra dung nhan khuynh thành, sau đó nàng ta khẽ cười nhẹ rồi lập
tức cầm tú phẩm trong tay giao cho cung nữ thiếp thân vừa mới trở về bên cạnh, sau đó đứng lên nhẹ giọng nói: "Sở phu nhân, xin đứng lên!"
"Tạ ơn nương nương." Nghe được giọng nói dịu dàng của Dung quý phi, Vân
Thiên Mộng lễ phép chu toàn đứng lên. Đứng lên rồi nàng lại phát hiện là cung yến đã sắp bắt đầu nhưng Dung quý phi vẫn chưa thay trang phục.
Những trường hợp như ngày hôm này, hoàng hậu cùng quý phi nhất định phải có mặt tham dự yến tiệc, thời gian chẳng còn lại bao nhiêu mà Dung quý
phi vẫn còn mặc cung trang cũ, son phấn trên mặt cũng không có, tóc dài
chỉ tùy ý vén ở sau ót, tuy rằng xinh đẹp kỳ ảo nhưng lại thiếu vẻ trang nghiêm của hoàng gia!
"Hôm nay nương nương gọi nô tì đến không biết là có chuyện gì quan trọng chăng?" Nhìn thoáng qua trang phục của Dung quý phi, ngay sau đó Vân
Thiên Mộng lập tức rũ đôi mắt xuống, không có bất kỳ phê bình nào về
trang phục của người trước mặt.
Dù sao thì đến hôm nay xung quanh nàng còn rất nhiều vấn đề chưa giải
quyết, nàng không có hứng thú sẽ tham dự vào màn tranh đấu trong cung,
ít nhất là hiện tại nàng không có loại hứng thú này. Miễn là Ngọc Càn đế không gây bất cứ hành vi bất lợi nào tới Sở Phi Dương thì tự nhiên nàng cũng sẽ không liều lĩnh nhúng tay vào chuyện trong cung, đỡ phải rước
họa vào thân!
Sở dĩ nàng lên tiếng nhắc nhở Dung quý phi, thứ nhất là bởi vì liên quan đến Dung Vân Hạc, thứ hai là vì cậu của nàng có thể loại bỏ được độc tố trên người cũng may là nhờ có Dung gia, cho nên Vân Thiên Mộng hiển
nhiên sẽ không quên phần ân tình này!
"Chẳng qua là trong lúc rãnh rỗi nên mời phu nhân qua đây ngồi một lát,
phu nhân sẽ không trách Bổn cung tự ý mời ngươi đến đây chứ?!" Vẻ mặt
Dung quý phi vẫn ung dung, chỉ là cung nữ thiếp thân bỗng mang cung
trang phải mặc để tham dự cung yến đến, ánh mắt hiện lên một chút bất
đắc dĩ, ngay sau đó vẻ mặt không chút thay đổi gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi về phía Vân Thiên Mộng, chậm rãi mở miệng: "Chuyện lần trước ở ngự hoa viên thiên điện còn phải tạ ơn phu nhân đã nhắc nhở, nếu không
ngày sau Bổn cung cũng không thể sống yên ổn."
Mặc dù Vân Thiên Mộng rũ nửa đôi mắt xuống nhưng nàng cũng có thể bắt
gặp được dư quang trong ánh mắt của Dung quý phi khi nhìn đến bộ cung
trang màu toàn thân đỏ màu kia, nét mặt nàng hiện lên chút bất đắc dĩ,
trong lòng xóa sạch nghi hoặc hôm nay.
Ngay sau khi Dung quý phi quý phi dứt lời thì nàng lập tức mở miệng nói: "Nương nương không cần để tâm, chẳng qua là chỉ là một cái nhấc tay mà
thôi. Nhưng để cho nương nương đứng ở Thiên Trích Mai trong trời lạnh
lâu như vậy, có lẽ nhất định là cung nhân quên báo cho nương nương biết
rằng trước cửa Hinh Khẩu trong Dung Hoa Cung cũng có mai vàng nở rộ.”
Những lời nói sau cùng Vân Thiên Mộng nói cực kỳ nhỏ, tuy rằng lúc này
trong phòng khách chỉ có Dung quý phi và tâm phúc của nàng ta, nhưng mà
trong cung từ trước đến nay tai vách mạch rừng cho nên cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm.
Nghe Vân Thiên Mộng nhắc nhở, vẻ mặt Dung quý phi lập tức biến sắc, nàng quả thật là đã quên mất chi tiết này!
Cô cô chỉ báo cho nàng biết là không nên tham dự vào những tranh đấu
trong cung nhưng không phải là nàng rút lui không tranh đấu thì người
khác sẽ bỏ qua cho nàng!
Hôm đó nếu không có Vân Thiên Mộng kịp thời nhắc nhở thì e rằng nàng đã bị người khác tóm được cái đuôi rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dung quý phi hơi run rẩy, đưa ánh mắt dò xét
nhìn về phía Vân Thiên Mộng, nàng chỉ cảm thấy cô gái trước mặt nở nụ
cười nhạt nhưng lại toát lên vẻ xinh đẹp, ánh mắt hiện lên một phần thận trọng và cơ trí, dung mạo mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành
nhưng trên người lại toát ra sự tự tin và đây cũng là điểm hấp dẫn người khác nhất, chẳng trách Vân Hạc lại chung tình với nàng ta như vậy!
Mà ánh mắt của Vân Hạc từ trước đến nay rất tinh anh, sự phòng bị của
Dung quý phi đối với Vân Thiên Mộng cũng bớt đi một chút, nàng cẩn thận
mở miệng nói: "Khoảng thời gian trước đây khi Sở Tướng phụng chỉ đưa Hòa Thuận công chúa đi hòa thân, trên đường đi vẫn thuận lợi chứ?!"
Được Vân Thiên Mộng nhắc nhở nên bây giờ Dung quý phi cũng càng trở nên
cẩn thận hơn, lời nói chỉ nhắc đến Hải Điềm, những người còn lại đều
không hề đề cập đến.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng hơi ngước mắt lên, thấy vẻ mặt Dung quý phi
thản nhiên giống như chỉ là tán gẫu về việc sinh hoạt thường ngày, nàng
cũng hiểu được ý của nàng ta nên mỉm cười, thông minh trả lời: "Tất cả
đều suôn sẻ. Phu quân tự mình đưa Hòa Thuận công chúa vào biên cảnh Bắc
Tề và cùng sứ giả Bắc Tề từ biệt trong hòa bình, có lẽ hai nước chúng ta sẽ thịnh vượng và an khang mãi mãi!
Dung quý phi nghiêm túc nghe Vân Thiên Mộng trả
lời, nỗi lòng của nàng nửa tháng qua cũng dần được bỏ xuống!
"Nương nương, sắp đến giờ rồi!" Lúc này, một cung nữ từ bên ngoài tiến
vào Dung Hoa Cung, cung kính nhắc nhở Dung quý phi, chỉ là cặp kia lanh
lợi kia lại nhìn lướt qua Vân Thiên Mộng rồi lập tức cúi đầu xuống!
Dung quý phi và Vân Thiên Mộng đều chú ý tới cung nữ mờ ám này, chỉ thấy Dung quý phi cười nói: "Hôm nay thực sự là làm lỡ mất thời gian của phu nhân. Nếu như ta biết Khúc tiểu thư cũng đã tiến cung thì Bổn cung nhất định đã mời Khúc tiểu thư đến đây để xin chỉ dạy vể việc thêu thùa rồi. Bổn cung đã vì hình dáng của hoa văn này làm cho đau đầu cả lên, lúc
nào cũng thêu không ra hình dáng của nó."
Vân Thiên Mộng nghe vậy liền cười nói: "Kỹ thuật của nương nương đã hết
sức tinh xảo rồi, có lẽ biểu tỷ khi nhìn thấy nhất định cũng sẽ lấy làm
ngưỡng mộ. Nô tì xin được cáo lui trước!"
Thấy Vân Thiên Mộng hiểu được ý của mình, Dung quý phi gật đầu rồi lập
tức hướng về phía cung nữ đang canh giữ ở phòng khách mở miệng nói:
"Thay Bổn cung tiễn Sở phu nhân!"
"Vâng, nương nương!" Cung nữ khiêm tốn trả lời, sau đó vén màn cửa đưa Vân Thiên Mộng rời khỏi thiên điện điện!
"Tiểu thư, có cần nô tỳ tìm lý do đuổi nàng ta ra khỏi Dung Hoa Cung
không?" Lúc này, cung nữ thiếp thân của Dung quý phi từ phòng trong đi
ra, cẩn thận đỡ Dung quý phi đi vào phòng trong sau tấm bình phong, giúp nàng thay cung trang rồi nhanh chóng dìu nàng đến trước bàn trang điểm, thay nàng tháo đồ trang sức đơn giản trên đầu xuống, khéo léo búi thành những lọn tóc phức tạp.
"Không cần, trước tiên cứ quan sát nàng ta một thời gian, xem nàng ta là người như thế nào!" Nàng lấy ra một cây trâm Triển Sí giao cho cung nữ
phía sau, Dung quý phi nhàn nhạt mở miệng!
Buổi nói chuyện ngày hôm nay với Vân Thiên Mộng đã giúp nàng rất nhiều,
mặc dù tâm tư của nàng chỉ như nước nhưng không thể để cho bản thân chết một cách oan uổng được.
Lễ Nguyên Tiêu hôm nay, cung yến được tổ chức bên trong điện, đám người
Cốc lão thái quân được phép tiến vào cung điện, từ lâu trong điện đã tụ
tập không ít danh môn khuê tú và phu nhân thế gia vọng tộc, mọi người
cười nói rộn rã, ngược lại cũng tỏ ra hoà thuận vui vẻ ấm áp!
Trang phục của Hạ Hầu An mặc chính là trang phục của Hạ Hầu tộc nên ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bộ trang phục làm chết tâm bao
nhiêu tiểu thư đài các. Khi nhìn thấy Hạ Hầu An xuất hiện trong lúc mọi
người đang bộc lộ hết tài năng của mình, cả đám nhìn về phía nàng, trong ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy địch ý!
Còn Khúc Phi Khanh lại lôi kéo Hạ Hầu An không chịu ngồi yên, không để ý tới những ánh mắt ghen tị mang nàng tới chỗ ngồi bên cạnh mình, mở
miệng cười nói: "Chớ để ý đến những người đó, bọn họ chẳng qua là ghen
tị với người xinh đẹp hơn mình mà thôi."
Mặc dù Hạ Hầu An hoạt bát đáng yêu lại vừa là công chúa của họ Hạ Hầu
tộc, làm sao có thể là gối thêu hoa? Khi nàng xuất hiện ở cừa đại điện
thì liền nhận ra được mọi người đang dùng ánh mắt chống lại nàng, đặc
biệt là các vị tiểu thư chưa lập gia đình này, từng người một đều lộ ra
ánh mắt chán ghét. Những điều này cũng đã làm cho Hạ Hầu An vô cùng chán ghét những yến hội nhàm chán như thế này, nếu sớm biết sẽ như thế thì
giữa đường nàng đã xuống xe, tự mình đi dạo nhất định sẽ thoải mái hơn
nhiều.
Mà lúc này, ngoài Hạ Hầu An cũng có một người đang khó chịu như nàng.
Người này mặc cẩm y, cặp mắt quan sát những chuyện xảy ra ở trong cung
điện, hắn thấy nàng ngồi trong một góc, không cùng các vị thiên kim tiểu thư bên cạnh hàn huyên, cũng không cùng người bên ngoài gật đầu chào
hỏi. Nhìn đám thiên kim tiểu thư giả vờ hỏi thăm nhau cũng không quan
tâm mà chỉ lặng lẽ liếc mắt, ngay sau đó chống cánh tay lên mặt bàn bàn
tay bàn tay đỡ má phấn, ánh mắt lơ đãng buồn ngủ.
"Hôm nay lại xuất hiện hai vị khách chưa từng gặp qua!" Một nữ nhân đưa
ngón tay chỉ chỉ vào hai người ở hai hướng khác nhau, thấp giọng nói với vài vị tiểu thư bên cạnh.
"Ta biết người mặc dị phục kia chính là công chúa Hạ Hầu An của họ Hạ
Hầu tộc nhưng người kia thì không biết là ai và cũng chưa từng gặp qua.
Vả lại nhìn bộ dáng của nàng rất giống với nha đầu sơn dã, người đâu mà
lại thô lỗ thiếu lễ phép như thế. Rốt cuộc là ai cho phép người như nàng ta tiến cung chứ? Thực sự là hạ thấp thân phận của chúng ta mà!" Đám
người nhìn theo hướng chỉ tay của nữ nhân kia thì thấy Hạ Hầu An hờ hững ngồi yên một chỗ sắp gục xuống bàn ngủ.
"Bất kể nàng là ai, ngồi một xó ở đó thì chắc chắn cũng không phải là
gia đình quyền thế gì. Ngược lại thì mặt mũi của công chúa họ Hạ Hầu tộc này và Dung quý phi cũng nôm na như nhau, chỉ có điều người may mắn
nhất là Khúc tiểu thư, nàng ta có em rể là Sở Tướng, bây giờ lại có thêm một vị biểu muội là công chúa, tin chắc rằng năm nay Khúc tiểu thư nhất định có thể được gả cho một vị lang quân như ý!" Một vị thiên kim tiểu
thư nét mặt hơi lộ ra vẻ ghen ghét từ từ mở miệng, ánh mắt giễu cợt đó
trong tích tắc lại chuyển hướng sang Khúc Cảnh Thanh, trong mắt toàn là
chế nhạo!
Khúc tiểu thư mà nàng ta nhắc tới chính là Khúc Cảnh Thanh, chỉ tiếc là
hôm nay Khúc Viêm đã dựa vào Thần Vương. Mặc dù Vân Thiên Mộng gả cho Sở Phi Dương, Khúc Viêm cũng không thể lấy được một chút lợi ích gì từ Vân Thiên Mộng. Những lời chế giễu như thế khiến cho sắc mặt của Khúc Cảnh
Thanh trầm xuống, lập tức cười lạnh phản bác: "Ít nhất thì ta cũng họ
Khúc, còn hơn những người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh,
tuy nhiên lại lớn lối hơn nhiều!"
Nói xong, Khúc Cảnh Thanh không bao giờ để mắt đến đám khuê tú kia nữa mà đi thằng đến chỗ ngồi của mình.
Chỉ là khi đi ngang qua mặt Khúc Phi Khanh thì Khúc Cảnh Thanh lại bước
đi chậm lại, rồi bỗng nhiên đứng trước bàn ăn của Khúc Phi Khanh và Hạ
Hầu An cười lạnh nói: "Muội muội thực sự là hiểu sâu sắc lòng người, hôm nay ngay cả công chúa cũng bám lấy, hẳn là năm nay muội muội nhất định
sẽ tìm được một lang quân tốt."
Nghe được lời của Khúc Cảnh Thanh, Khúc Phi Khanh đang nói đùa cùng Hạ
Hầu An hơi ngẩng đầu lên, thấy trong mắt đối phương hàm chứa vẻ ghen
ghét thì lại hờ hững cười nói: "Đây là tỷ tỷ đang ghen tị khi muội muội
gặp vận tốt hơn sao? Chỉ tiếc muội không phải là tỷ, cả ngày trong lòng
đều thầm tính toán tìm một lang quân như ý thuộc dòng dõi quý tộc trong
Kinh đô này, mong rằng tỷ tỷ chớ có đem lạc thú của mình áp đặt trên
người người khác!"
"Ngươi!" Bị chỉ ra suy nghĩ trong lòng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt Khúc Cảnh Thanh lập tức trở nên tức giận, bộ dáng thẹn quá thành giận tuy
rằng cũng xinh đẹp nhưng đáy mắt hung ác cũng bóp méo cái đẹp mỹ lệ trời sinh, điều này làm cho sắc mặt của Khúc Cảnh Thanh trở nên vô cùng dữ
tợn, bị vạch trần trò hề trước mặt mọi người.
"Phi tỷ tỷ, đây là nữ nhi của biểu cậu tỷ sao? Người như thế làm sao có
thể so sánh cùng tỷ, chẳng phải là thân phận của tỷ lớn hơn nàng ta
sao?" Hạ Hầu tộc tuy từng tiến vào kinh đô để tham dự đại hôn của Hạ Hầu Doanh vào hai mươi ba năm trước nhưng cũng không có nghĩa là Hạ Hầu tộc không quan tâm những chuyện ở kinh đô!
Hạ Hầu An thân là công chúa của Hạ Hầu tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ về
những chuyện này, dĩ nhiên là đối với những chuyện xảy ra ở kinh đô nắm
rõ như lòng bàn tay, nhìn thứ nữ Khúc Cảnh Thanh tuỳ tiện như vậy thì
lập tức mở miệng châm chọc nói!
"An nhi có điều không biết, con ruồi này thật sự là rất đáng ghét, thân
phận của các nàng vốn cũng không có gì đáng nói thì làm sao để ý tới thể diện chứ!"
"Thật là làm cho người khác ngán ngẩm, món ngon rõ ràng là đang bày ở
trước mặt vậy mà một con ruồi từ đâu đột nhiên bay tới, hại mọi người
không thể hạ đũa được, khiến người ta nhìn chỉ toàn cảm thấy buồn nôn!
Phi tỷ tỷ, muội ra bên ngoài hít thở không khí một lát, đợi con ruồi kia bay đi chỗ khác muội sẽ trở lại!" Dứt lời, Hạ Hầu An nhanh chóng đứng
dậy, ngầm trừng mắt với Khúc Cảnh Thanh một cái rồi mỉm cười nhìn Khúc
Phi Khanh, nói xong thì liền lập tức rời khỏi điện.