Vân Thiên Mộng dẫn Mộ Xuân đi vào phòng trước, vốn Liễu di nương đang ngồi
tại chỗ, thấy nàng tới, lập tức cùng Vân Yên đứng lên, trên mặt cười nhẹ hướng Vân Thiên Mộng hành lễ, cung kính nói:
"Bái kiến phu nhân!"
Nghe cách hai người xưng hô, Vân Thiên Mộng cười khẽ, tùy ý nói: "Di nương
cùng Tam muội muội ngồi đi! Đều là người trong nhà, giữ lễ tiết như vậy
làm gì?"
Nói xong, Vân Thiên Mộng đi đến thủ tọa, nhẹ nhàng ngồi
xuống, ánh mắt không khỏi đảo qua Liễu Di nương rồi nhìn về phía Vân
Yên, chỉ cảm thấy hôm nay Vân Yên khí sắc vô cùng tốt, chắc hẳn không
còn bị mẹ con Vân Nhược Tuyết khi dễ nên thời gian này của nàng tại Vân
Tướng Phủ trôi qua hẳn là hết sức thư thái đi!
"Tạ phu nhân!" Cho dù Vân Thiên Mộng khách khí như thế, nhưng Liễu Di nương nào dám đem đó làm phúc khí!
Vân Thiên Mộng đã từng chỉ bằng sức mình đơn độc vặn ngã bọn người Tô
Thanh, làm cho Vân Huyền Chi vốn sống chết mặc nàng nay lại vài phần
kính trọng.
Hôm nay nàng gả cho Sở Phi Dương, đã thành Sở Tướng
phu nhân, trong tay nắm giữ quyền thế mà lúc trước cái danh Vân Tướng
Phủ Đại Tiểu Thư không thể nào đánh đồng. Đối mặt với một Vân Thiên Mộng như vậy, trong nội tâm Liễu Di nương chỉ càng thêm cẩn thận từng li
từng tí, đâu dám tại trước mặt Vân Thiên Mộng đấu trí.
Chỉ thấy
Liễu Di nương cùng Vân Yên chờ Vân Thiên Mộng an tọa rồi, lúc này mới
cẩn thận lần lượt ngồi theo băng ghế xuôi xuống dưới một cách chậm rãi, ổn định tâm tình, đem điều vừa nghĩ đến lúc nãy ở ngoài cửa rà soát lại lần nữa trong đầu, Liễu Di nương mới mở miệng cười: "Phu nhân hôm nay
thần sắc hồng nhuận phơn phớt, có khi không lâu nữa Sở Tướng liền có
một nam một nữ mà bế bồng!"
Vân Thiên Mộng uống tách trà trong
tay, ánh mắt liếc qua Liễu Hàm Ngọc, buông chén trà rồi cười nhàn nhạt,
nói: "Đa tạ Di nương quan tâm! Những ngày gần đây bổn phủ sự tình khá
nhiều, cũng không có trở lại vấn an Di nương cùng Tam Muội muội, mong
Vân Tướng Phủ hết thảy đều mạnh khỏe đi."
"Đều tốt! Tạ phu nhân
quan tâm! Hôm nay đến đây, thứ nhất là chúng ta đã lâu không nhìn thấy
Phu nhân, Tướng gia cũng rất nhớ người, nô tì liền lớn mật mang theo Tam Tiểu Thư đến nhà! Thứ hai lại là có một tin tức muốn bẩm báo Phu
nhân!" Liễu Hàm Ngọc nhìn trong phòng chỉ có tâm phúc của Vân Thiên Mộng là Mộ Xuân đứng hầu hạ, liền can đảm mở miệng.
Nhìn Liễu Hàm Ngọc lúc nói chuyện mang theo vài phần vui vẻ, Vân Thiên Mộng cũng không
muốn làm nàng mất hứng, liền gật đầu ý bảo nàng tiếp tục câu chuyện.
"Mùng mười ngày ấy, nha dịch áp giải tù nhân đến Tướng Phủ báo tang, nói Tứ
tiểu thư đã chết trên đường áp giải!" Liễu Hàm Ngọc hạ giọng nói, chỉ là thần sắc lại trầm tĩnh, không thấy bao nhiêu đau thương ở trong.
Đột nhiên nghe được tin tức này, đồng tử Vân Thiên Mộng có chút co lại, hai đầu lông mày lập tức tản mát ra một vòng nghiêm túc và chi khí trang
trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Hàm Ngọc, nghiêm giọng hỏi: "Việc này là thật chứ?"
Gặp Vân Thiên Mộng nghiêm túc hỏi thăm việc này
như vậy, Liễu Hàm Ngọc lập tức gật đầu xác nhận nói: "Nô tì đã đều hỏi
thăm rõ ràng, Tứ tiểu thư đúng là chịu khổ không nổi, đã chết trên
đường! Thi thể cũng bị người ta tùy ý vứt ở bên đường!"
Nghe Liễu Hàm Ngọc liên tục xác nhận, Vân Thiên Mộng hơi gật đầu.
Vân Dịch Dịch vốn là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đều chưa
phải chịu khổ, hôm nay đem nàng đương là Đại Tiểu Thư lưu đày biên
cương, thân thể của nàng làm sao chịu nổi! Chỉ là, hết thảy cũng không
có gì quá đáng, là nàng gieo gió gặt bão. Nếu không phải Vân Dịch Dịch
cứ lăm le thứ vốn không thuộc về nàng, nếu không phải nàng để đạt mục
đích của mình mà không từ thủ đoạn, hôm nay nàng cũng sẽ không rơi vào
kết cục như vậy.
"Đã phái người đi Tô Thành báo tang chưa?" Sau
khi Vân Huyền Mặc bị lưu đày, huynh đệ Vân Dịch Hoành liền dẫn Mẫu thân
cùng tổ mẫu rời khỏi Vân Tướng Phủ, trở lại Vân gia ở Tô Thành! Bởi vậy, xảy ra chuyện như thế, cũng nên phái người tiến đến báo một tiếng đi!
Nghe xong, sắc mặt Liễu Hàm Ngọc có chút không giải thích được, chỉ thấy
nàng nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về hướng Vân Thiên Mộng phía trước,
thấp giọng nói: "Mùng mười ngày ấy cũng đã phái người đến Tô Thành,
nhưng bọn nô tài trở về lại nói Vân gia ở Tô Thành sớm đã đổi chủ, hàng
xóm láng giềng đều không biết bọn hắn chuyển đi nơi nào!"
Nói đến
thực là kỳ quái, Tô Thành là tổ trạch của Vân gia, vậy mà không biết
huynh đệ Vân Dịch Hoành cùng Vân Dịch Kiệt này nghĩ như nào, lại đem bán đi tổ trạch cho người khác, giờ lại không biết tung tích. Mặc dù bị
tước đoạt tư cách đi thi và làm quan thì cũng không cần tự giận mình như vậy chứ?
Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc trần thuật, trong đôi
mắt sắc sảo lại hiện lên một vẻ lo âu, Vân Dịch Kiệt chỉ là thứ Hoa Hoa
Công Tử, nhưng Vân Dịch Hoành thì không.
Hôm nay, Vân Huyền Mặc
bị lưu đày, Lão thái thái già yếu, Lý thị chỉ là một phu nhân, trong nhà chỉ còn có Vân Dịch Hoành làm chủ, Vân Thiên Mộng tuyệt đối sẽ không
tin Vân Dịch Hành là dạng người dễ xúc động. Lúc trước, khi ly khai Vân
Tướng Phủ, trong lòng của hắn chắc chắn đã mang hận rất lớn, vậy mà hôm
nay ngay cả tổ trạch cũng bán đi, sợ là hắn đã nghĩ kỹ đường lui.
Chỉ là nhanh như vậy đã xử lý tốt hết thảy, lại còn có thể khiến người ta
không phát giác, Vân Dịch Hoành quả nhiên là kẻ tâm tư kín đáo.
"Phụ thân cũng biết việc này?" Mình là con gái đã xuất giá, xen vào chuyện nhà mẹ đẻ, chỉ sợ người ngoài sẽ được dịp chỉ trích.
Mà chuyện này, có thể làm chủ được cũng chỉ có Vân Huyền Chi!
Lại chỉ thấy Liễu Hàm Ngọc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tướng gia hẳn
là giận rồi! Cho dù cùng Nhị lão gia quan hệ không thân, nhưng dù sao
cũng là Vân gia tổ trạch, hắn không biết rõ tại sao lại bị con cháu của
mình bán đi, trong nội tâm chắn chắn là tức giận! Chỉ là, khoảng cách
của Kinh Đô và Tô Thành không ngắn, cộng thêm Tướng gia ngày thường công việc bề bộn, chẳng thể quan tâm thêm những chuyện này.”
Khẽ gật đầu, trong nội tâm Vân Thiên Mộng đương nhiên hiểu được.
Huynh đệ Vân Huyền Chi cùng Vân Huyền Mặc vốn đã có ngăn cách, lại thêm nửa
năm phát sinh đủ loại chuyện, e là đã trở mặt thành thù.
Chỉ sợ trong lòng Vân Huyền Chi hận không thể cả đời không phải gặp lại Vân Huyền Mặc cũng có thể.
Cho dù bán đi tổ trạch làm cho hắn tức giận, nhưng nghĩ đến việc không cần
gặp lại người nhà Vân Huyền Mặc, trong lòng Vân Huyền Chi chắc cũng đã
thở ra một hơi nhẹ nhõm đi.
"Ôi trời! Nhìn xem ta đã nói mấy thứ
linh tinh gì đâu! Vốn là háo hức đến thăm Phu nhân, lại làm cho phu nhân bận tâm chuyện khó chịu!" Trong lòng Vân Thiên Mộng chắc chắn, Liễu Hàm Ngọc nhờ chuyến thăm này mà ném
đi được tâm tình nặng trĩu trong lòng,
giờ tỏa ra một vòng nhẹ nhõm.
Ánh mắt nàng có chút chuyển hướng
đến Vân Yên đang ngồi bên cạnh, lập tức thận trọng mở miệng: "Sáng sớm
ngày hôm nay, trong phủ nhận được thiệp mời từ Hàn phủ, chỉ là chẳng
biết tại sao Hàn phủ lại tổ chức tiệc ở Đoan Vương phủ? Không biết Phu
nhân có biết nguyên nhân hay không?"
Hôm nay Vân Yên là tiểu thư
duy nhất của Vân tướng phu chưa xuất giá, mặc dù nàng là thứ nữ, mặc dù
Liễu Hàm Ngọc không phải nữ nhân Vân Huyền Chi yêu chiều, nhưng lúc này
Vân Yên lại được Vân Huyền Chi sủng ái, thoải mái cho phép Vân Yên tham
gia những yến hội như vậy.
Chỉ có điều, thân là mẫu thân, Liễu
Hàm Ngọc đương nhiên lo lắng hơn so với Vân Huyền Chi, thêm nữa, Vân Yên không như Vân Thiên Mộng thân phận cao quý, không có nhà bà ngoại quyền lực làm làm hậu thuẫn, cứ tiến vào Đoan Vương phủ tôn ti sâm nghiêm như vậy, Liễu Hàm Ngọc có chút lo lắng Vân Yên sẽ bị người ta khi dễ, liền
dẫn con gái đến đây hỏi ý Vân Thiên Mộng một chút.
Vân Thiên Mộng
khẽ nâng con mắt, chứng kiến Liễu Hàm Ngọc đáy mắt không che giấu nổi
bôi lo lắng, khóe môi hơi kéo lên, chậm rãi mở miệng: "Tam muội muội nay cũng đã 16 tuổi rồi, Phụ Thân hẳn cũng hy vọng Tam muội muội lộ diện
nhiều hơn.”
Vân Thiên Mộng cũng không lập tức trả lời vấn đề của
Liễu Hàm Ngọc, dù sao tâm sự trong lòng Liễu Hàm Ngọc cũng không khó
hiểu, chỉ là chờ đến khi Liễu Hàm Ngọc bối rối không yên, Vân Thiên Mộng mới mở miệng nói "Nếu Di nương lo lắng, vậy thì để cho Tam Muội muội
theo ta đi tới Đoan Vương phủ, không biết ý Di nương như thế nào?"
Nghe được Vân Thiên Mộng nói như thế, trên mặt Liễu Hàm Ngọc hiện rõ vui vẻ, lập tức đứng dậy hướng phía Vân Thiên Mộng cúi người nói cám ơn: "Đa tạ Phu nhân!"
Có Vân Thiên Mộng, dù trong nội tâm người ngoài xem thường Vân Yên, cũng không dám trắng trợn khi dễ nữ nhi của nàng!
Mà Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt một tiếng, lập tức liếc nhìn Mộ Xuân, chỉ
thấy Mộ Xuân cười khẽ, đi về hướng Vân Yên, đồng thời theo tay áo lấy ra một hộp gấm màu xanh ngọc, mở miệng: "Tam Tiểu Thư, đây là Đại Tiểu Thư đặc biệt vì Tam Tiểu Thư mà chọn, bích ngọc lăng hoa song hợp trường
trâm!"
Nói xong, Mộ Xuân cầm trong tay hộp gấm giao cho Vân Yên, xong xuôi lập tức liền lui về bên người Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Yên cùng Liễu Hàm Ngọc vạn sự không thể ngờ Vân Thiên Mộng hôm nay
còn nghĩ đến các nàng, trong mắt không khỏi xuất hiện một tầng cảm động.
Vân Yên nhìn hộp gấm độc nhất vô nhị của Phú Quý Đường này trên tay, bàn
tay như bạch ngọc nhẹ nhàng mở nắp, cẩn thận cầm lên ngọc bích lăng hoa
song hợp trường trâm đang nằm bên trong, vừa yêu thích không thôi, vừa
không biết làm thế nào để biểu đạt lòng biết ơn đối với Vân Thiên Mộng,
chỉ có thể cung kính cúi người: "Yên Nhi tạ ơn đại tỷ nhớ đến!"
Thấy chỉ một tiểu lễ vật đã có thể làm cho hai mẹ con này cảm kích như vậy,
Vân Thiên Mộng cười nhẹ mở miệng: "Muội thích thì tốt rồi. Dạ tiệc ngày
ấy ta sẽ đến Tướng Phủ đón muội, mấy ngày tới muội nên nghỉ ngơi cho
khỏe."
Cho dù Vân Yên cũng đã từng đi theo mình dự họp qua một ít yến hội, nhưng thân là thứ nữ, nàng ta là hoàn toàn không có khả năng
được mời tham gia Cung yến và Vương phủ yến hội, lúc này đây nếu không
phải là Hàn phủ giữ mặt mũi cho Vân Huyền Chi, chỉ sợ cũng sẽ không gửi
đi thiếp mời.
Liễu Hàm Ngọc cùng Vân Yên nghe Vân Thiên Mộng dặn dò, nhao nhao đứng dậy thấp giọng đáp ứng: "Vâng!"
"Trời cũng không còn sớm, ta không thể giữ Di nương cùng Tam muội muội thêm
rồi." Thấy Liễu Hàm Ngọc không còn việc gì khác, Vân Thiên Mộng lạnh
nhạt mở miệng, lập tức liếc nhìn Mộ Xuân, cho nàng tiễn các nàng rời
khỏi.
Trở lại Mộng Hinh Tiểu Trúc, vốn định chờ Sở Phi Dương trở
về cùng thảo luận chuyện hiệu cầm đồ, lại không nghĩ rằng đợi một mạch
đến tận nửa đêm, đúng lúc ấy, Sở Phi Dương mới khoác trên vai vẻ lạnh
lẽo bước vào nội thất.
Để quyển sách trên tay xuống, Vân Thiên
Mộng đứng dậy đón lấy hắn, cởi xuống áo choàng trên người, nhìn Sở Phi
Dương hai đầu lông mày một tia ngưng trọng, liền lên tiếng hỏi: "Trong
triều xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Phi Dương đi đến giá gỗ trước,
hai tay chậm rãi ngâm vào trong làn nước ấm áp, tẩy đi mệt mỏi, xong
xuôi, cầm khăn sạch trên kệ sách lau khô tay, lúc này mới kéo Vân Thiên
Mộng ngồi vào lòng, chậm rãi mở miệng: "Những ngày gần đây nội bộ Nam
Tầm Quốc không được yên ổn cho lắm."
"Nam Tầm Quốc? Xảy ra chuyện gì?" Gần đây trải qua nhiều chuyện, đối với Vân Thiên Mộng mà nói, cái
tên Nam Tần Quốc này đã chẳng còn xa lạ gì, nhưng hiểu, thì lại không rõ cho lắm.
Chỉ biết Nam Tầm Quốc quốc thổ diện tích nhỏ hẹp, thừa thãi gạo thơm, mà con đường duy nhất đến Tây Sở thì phải qua U Châu.
Ngay sau khi Sở Vương đưa tấu thoái vị, Nam Tầm Quốc liền bắt đầu không yên
ổn, điều này nói lên cái gì? Thật ra khiến người có chút tò mò.