Liễu hàm ngọc cũng không phải tay không mà vào, theo sau còn có Vân Yên
cùng bốn nha hoàng nữa, mỗi người trên tay đều bưng theo đồ, xem chừng
là đến để thăm bệnh.
Cả đám người nhẹ nhàng tiến đến, thấy Vân Thiên Mộng đang ngồi trước bàn, Liễu Hàm Ngọc kéo Vân Yên vội vàng hành lễ :
“Xin thỉnh an Đại tiểu thư”
Sắc mặt Vân Thiên Mộng vẫn không đổi, chỉ là khóe miệng khẽ cong lên, cười nhẹ nói :
“Người một nhà, dì nương cùng tam muội khách khí rồi, mau ngồi đi”
Một câu khách khí này, thế nào cũng cho thấy ưu thế của tiểu thư con vợ cả. Vừa kéo gần lại quan hệ giữa di nương thứ muội và mình, tăng cường tình cảm thân thiết giữa hai bên, vừa nhắc khéo cho đối phương hiểu rõ, từ
xưa đến nay giữa chính và thứ luôn có khác biệt, không thể vì trưởng tỷ
cho chút mặt mũi đã không biết thân phận mà được đằng chân lân đằng đầu.
Vân Yên vừa nghe Vân Thiên Mộng ám chỉ như vậy, hai gò má hơi ửng hồng, mắt cụp xuống liếc nhìn Liễu di nương ảo não .
Nếu không phải Liễu di nương cố ý bảo mình thêu tấm khăn kia đưa cho lão
thái thái cũng chưa hề nhận lễ vật đó, chỉ là một chiếc khăn tay mà muốn lấy lòng người, Liễu di nương kia quả thật suy nghĩ quá thiển cận rồi.
Tự nàng chỉ muốn nhắc nhở Liễu di nương ghi nhớ thân phận của mình, đừng
có tưởng bây giờ giữ vai trò quản lý Tướng phủ liền cho là mình có giá.
Đối với một người mà nhà mẹ đẻ không có bối cảnh thế lực gì như Liễu di
nương mà nói, nàng chỉ có chọn được đúng chủ tử mới có thể có được cuộc
yên ổn.
Nhưng chủ tử này, nhất nhất không chấp nhận kẻ một dạ hai lòng.
Liễu di nương thấy Vân Thiên không dấu vết cảnh cáo, trong lòng không khỏi
ớn lạnh, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, may mà mình đối với Vân Thiên
Mộng là một lòng một dạ, bằng không lấy thủ đoạn tâm cơ của Đại tiểu
thư, bản thân mình vẫn thực sự nghĩ mà đổ mồ hôi hột.
Nghĩ như
vậy trong mắt Liễu di nương mới biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, cung kính cúi đầu hành lễ với Vân Thiên Mộng rồi mới ngồi xuống bên mép ghế, sốt sắng hỏi:
“Vừa rồi Đại tiểu thư bị thương không nhẹ, không biết đại phu chẩn đoán thế nào?”
Vân Thiên Mộng im lặng thu hết vẻ mặt của mẹ con Liễu Hàm Ngọc vào trong
mắt, thấy hai người có vẻ bình thản ổn định mới cười nói:
“Chỉ là vết thương ngoài da, mấy ngày nữa sẽ khỏi, Di nương không cần lo lắng!”
Vân Yên nghe được lời cả nàng, đôi mi thanh tú không khỏi hơi nhíu lại rồi
giãn ra, nàng mặc dù không ở tại hiện trường, nhưng nghe mẫu thân nói
lại thương tích của đại tỷ, chính mình không khỏi bồn chồn lo lắng.
Dù sao, có cô nương nào mà không muốn xinh đẹp, nhất là đại tỷ lại là thân phận tôn quý, tương lai được gả cho hoàng thất cũng chưa chắc không có
khả năng, một người con gái xuất chúng như vậy nếu trên người để lại vết sẹo, chỉ sợ là điều đáng tiếc nhất đời rồi.
Ánh mắt Vân Yên đầy lo lắng, nghiêm túc nói:
“Tỷ tỷ, vẫn nên lấy cẩn thận làm đầu! Nữ nhân da thịt vốn mềm mại yếu ớt,
trăm vạn không thể coi thường, nếu như để vết sẹo, chẳng phải sẽ khiến
người đau lòng lắm sao? Hơn nữa, tỷ tỷ xinh đẹp thiên tiên, không thể
làm hư hại đến dung nhan mỹ miều này được.”
Thấy Vân Yên thật tình quan tâm đến mình, Vân Thiên Mộng càng cười càng tỏ ra thực lòng, gật đầu, chậm rãi nói:
“Đại phu nói chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ không để lại di chứng, tấm lòng của
di nương và muội muội tax in nhận, cũng sẽ chú ý cẩn thận.”
Liễu di nương thấy Vân Thiên Mộng cuối cùng cũng nghe mình và Vân Yên nói, liền khẽ quay đầu, chỉ hàng nha đầu phía sau nói:
“Đại tiểu thư, đây đều là những thứ bồi bổ thân thể, tiểu thư nhớ chú ý dùng.”
Vân Thiên Mộng liếc cặp mắt về phía Mộ Xuân thì thấy nàng ta dẫn mấy nha đầu ra buồng lò sưởi…
Chỉ còn lại bốn người Vân Thiên Mộng, Liễu di nương, Vân Yên, vú Mễ, nhưng
Liễu di nương từ đầu đến cuối trong mắt lộ ra ý cười, không đợi Vân
Thiên Mộng hỏi đến, liền gấp gáp nói:
“Đại tiểu thư không biết
đấy thôi, lão gia nghe nói tiểu thư bị thương, giận tới mưc sắc mặc đều
đổi thành màu đen trong mắt nhìn về phía Tô di nương và Nhị tiểu thư có
vẻ rất thất vọng và tàn nhẫn.”
Bị mẹ con Tô Thanh ức hiếp đã lâu
lắm rồi, nay chỉ cần mẹ con họ bị quở mắng trách phạt, Liễu Hàm Ngọc như trút được mười phần tức giận, khóe miệng đang cong lên thế nào cũng
không kéo xuống được, hận là không thể để tất cả người trong thiên hạ
cùng chia vui với nàng.
Vân Thiên Mộng mặc dù cũng rất hả dạ khi
thấy mẹ con Tô Thanh Vân Nhược Tuyết bị phạt, chẳng qua bản lĩnh thâm
tàng bất lộ này Liễu Hàm Ngọc cũng không thể so sánh được, chỉ thấy nàng khẽ nhích đôi mi thanh tú, làm như đối với việc mà Liễu di nương mới
vừa bẩm báo cũng có chút giật mình, giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ:
“Phụ thân mười phần yêu thương Tuyết muội như vậy, mà Tô di nương vài chục
năm qua đều được phụ thân sủng ái, làm sao lại nỡ quở trách họ?”
Liễu Hàm Ngọc vừa nghe Vân Thiên Mộng hỏi ngược lại, trong mắt biểu lộ không đồng tình, sợ Vân Thiên Mộng không tin lời mình nói liền mở miệng ngay:
“Người là Đại tiểu thư của tướng phủ! Nhị tiểu thư mặc dù được sủng ái, nhưng
dù sao cũng chỉ là phận thứ, sao có thể so với con vợ cả được? Chưa kể,
vừa nghe tiểu thư bị thương, lão gia rất lo lắng, lập tức sai người phạt nhị tiểu thư, rồi sai vú Nhuế là người bên cạnh lão thái thái cùng nhị
tiểu thư đến từ đường mà ở! Nhị tiểu thư vừa nghe thấy thế thì giận dữ,
lu loa với Tướng gia là nàng bị hãm hại! Tô di nương cũng không phục, ỷ
vào ngày xưa được lão gia thương yêu, ôm lấy nhị tiểu thư, không cho đám người vú Nhuế kéo nhị tiểu thư đi! Còn nói…”
Vân Thiên Mộng
nghiêm túc nghe Liễu Hàm Ngọc nói, trong mắt có chút gợn song, nhưng
đang lúc nhộn nhạo lại làm cho người ta mơ hồ không hiểu được ý tứ sâu
xa nhất.
Liễu Hàm Ngọc nói được phân nữa, cẩn thận quan sát thái
độ của Vân Thiên Mộng, thấy nàng vẫn là bộ dáng thản nhiên như trước,
không vui không giận thì lại nói tiếp:
“Tô di nương còn nói tất
cả chuyện này đều có kẻ sắp đặt, đưa nhị tiểu thư vào tròng. Lão gia hỏi đứng sau chuyện này là ai? Nhị tiểu thư liền không them đếm xỉa đến bộ
dạng của mình mà rống tên của Đại tiểu thư ra! Lão thái thái vừa nghe,
nhịn không được chỉ vào mặt nhị tiểu thư mắng, nói nàng đang ở từ đường
ăn vụng đã đành, bây giờ lại còn không phân trắng đen, vu tội cho đại
tỷ, nhất định là có người bên cạnh xúi giục nàng! Lời này đều lọt vào
tai lão gia, chưa kể còn làm liên lụy đến những nha đầu bà tử ở bên cạnh nhị tiểu thư, chỉ cần là người hầu hạ nhị tiểu thư, mỗi người đều phải
chịu đánh mười roi, nói như vậy nhị tiểu thư chẳng phải sẽ chẳng có ai
hầu hạ trong thời gian dài? Tô di nương cũng bị lão gia giáo huấn trước
mặt mọi người hồi lâu, phạt nàng chép kinh phật cho lão Thái Thái một
trăm lần.”
Nghe Liễu Hàm Ngọc nói, Vân Thiên Mộng trong lòng vô
cùng kinh ngạc, nghĩ mãi không ra vì sao Vân Huyền Chi lại có thể hạ thủ nhẫn tâm như thế với Vân Nhược Tuyết – đứa con gái mà hắn yêu thương từ nhỏ, chỉ có thể nghĩ, người này là một kẻ bạc bẽo vô tình.
Song
kì thực, Vân Huyền Chi làm ra chuyện vì mình trút giận khác thường như
thế, sợ rằng không phải vì hiện giờ Lão thái thái đã đứng về phía mình,
mà là vì gần đến thọ yến rồi.
Cốc lão thái quân trên danh nghĩa
cũng là bà ngoại của Ngọc Càn Đế, ngày đại thọ hôm ấy quần thần nhất
định đến chúc mừng, không chừng cả Ngọc Càn Đế và Thái Hậu cũng sẽ đích
thân tới.
Đến lúc đó, nếu như Cốc lão thái quân phát hiện trên
người mình bị thương, làm hỏng nhã hứng của người, chỉ sợ xui xẻo chỉ có thể là tướng phủ gánh chịu.
Chưa kể đến con đường thăng quan
tiến chức của Vân Huyền Chi bị cản trở, nếu như người ngoài biết được
tất cả chuyện này đều do hắn cưng chiều tiểu thiếp mà ra, Vân Nhược
Tuyết ắt gặp họa sát thân.
Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi, cho mình một trái táo ngọt, làm cho mình ngậm miệng, không chỉ bảo vệ được
mạng nhỏ của Vân Nhược Tuyết, lại có thể bảo vệ được con đường thăng
quan của hắn.
Không thể không nói, Vân Huyền Chi mặc dù chuyện ở
nhà thường luôn mơ mơ hồ hồ, không phân rõ đen trắng, phải trái đúng
sai, nhưng một khi đã chạm đến lợi ích thiết thân của hắn, thì trong
nháy mắt hắn sẽ biến thành chính trị gia không hơn không kém, thủ đoạn
mưu quyền đoạt lợi, đoán biết lòng người khiến người ta theo không kịp.
Liễu Hàm Ngọc đang đắc ý phán xét kết cục của mẹ con Tô Thanh, thấy Vân
Thiên Mộng chẳng có phản ứng gì, biểu tình không có chút hả hê nào, cũng thu lại vui mừng khoa trương, dần ổn định lại cảm xúc, nghiêm mặt nói:
“Lão thái thái nói, tiểu thư bị thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi cho tốt,
từ giờ cho tới ngày thọ yến miễn cho tiểu thư phải tới thỉnh an. Còn sai nô tỳ mang cho người món đồ tốt.”
Nói xong, Liễu Hàm Ngọc lấy từ ống tay áo ra một chiếc bình sứ thanh hoa nhỏ, có nút bằng gỗ ở trên,
khéo léo tinh xảo, khiến cho người ta thoạt nhìn đã thấy thích.
Liễu di nương xoa xoa hai bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bình sứ, mở nút mộc ra, một mùi hương thơm ngát từ trong bình tỏa ra khắp nơi, không bao lâu
sau, cả gian buồn đã tràn ngập mùi hương khiến cho người ta tinh thần
sảng khoái, ngay cả Vân Yên cũng hiếu kì nhìn chằm chằm vào bình sứ trên tay Liễu Hàm Ngọc, đồng thời ra sứt hít đầy hương thơm đó vào.
Liễu di nương dáng vẻ tươi cười nhìn Vân Thiên Mộng giải thích :
“Đại tiểu thư, đây là Ngưng Chi cao có tác dụng hoạt huyết, tan máu bầm, mỗi ngày chỉ cần bôi vào vết sẹo một lượng nhỏ bằng hạt đậu, nửa tháng sau
da thịt sẽ lành lặn lại như ban đầu!”
Nói rồi đem bình sứ đưa cho Vân Thiên Mộng.
Vân thiên mộng cười nhẹ đón lấy bình sứ, tay trái khẽ chạm vào miệng bình,
rồi đưa lên mũi ngửi, vừa rồi chỉ ngửi thoáng qua, bây giờ ngửi được mùi hương đậm hơn lại càng thấy tinh khiết, mùi của hoa tươi, lại kèm theo
một chút mùi của thảo dược, hai mùi hương ấy hòa quyện với nhau thật
khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Nhưng chẳng qua, cao này chỉ có mùi thơm, chỉ dựa vào mùi thơm ấy mà trị lành thương sao,
vậy nên, Vân Thiên Mộng vẫn còn chút hoài nghi:
“Có thật là thần kỳ như vậy không?”
Thấy Vân Thiên Mộng nghi ngờ, Liễu Hàm Ngọc không hề tỏ ra khó chịu, trái lại còn cười mà giải thích:
“Cái này là đương nhiên! Lão thái thái cũng là vì yêu thương người đấy thôi, đồ quý báu như vậy cũng đem tới đây rồi! Nghe nói, đây là ngự phẩm của
Tiên hoàng ban cho trước kia khi phu nhân xuất giá đó!”
Vân Thiên Mộng nghe Liễu di nương tấm tắc Lão thái thái tốt với mình như vậy,
thản nhiên cười, nhưng trong lòng thì lạnh như băng.
Xem ra lão
thái thái này trước kia cũng vơ vét được không ít đồ đạc của Khúc Nhược
Ly, ngay cả thánh vật ngự ban quý như vậy cũng ở trên tay của bà ta.
Bây giờ lại bày đặt đem tặng cho ta, sợ là cũng có cùng tính toán giống như Vân Huyền Chi.
Chẳng qua, trong tính toán của Lão thái thái còn nhiều thêm tiền đồ của huynh mụi ba người Vân Dịch Hành mà thôi.
Thực là mẹ nào con nấy, hai người tính tình chẳng khác gì nhau!
Âm thầm thở sâu, mắt Vân Thiên Mộng thoáng hiện chút cảm kích, chỉ là sắc mặt hơi mệt mỏi, yếu ớt, lại hết sức xúc động nói:
“Bà nội hậu đãi Mộng nhi như vậy thực là phúc phận của Mộng nhi! Vú Mễ, mau đỡ ta đứng lên, ta muốn tự mình đến phòng lão thái thái khấu đầu tạ
ơn.”
Nói rồi hai tay chống lên bàn, lảo đảo đứng lên…
Liễu di nương, Vân Yên bị Vân Thiên dọa cho hốt hoảng, vội lao đến, hai nguwòi một tả một hữu đỡ lấy nàng, khuyên giải:
“Đại tiểu thư thức khỏe không tốt, ngàn vạn lần không nên đi lại nhiều! Nô
tỳ sẽ thay tiểu thư trước mặt lão thái thái tạ ơn người!”
Vân Yên cũng lo lắng khi thấy Vân Thiên Mộng sắc mặt tái nhợt, kiên quyết nói:
“Tỷ tỷ, tỷ không được khỏe, nghe lời di nương đi! Bà nội chắc chắn sẽ hiểu
rõ tấm lòng của tỷ tỷ, bây giờ quan trọng nhất là phải tịnh dưỡng cho
khỏe đã, như vậy mới có thể hầu hạ bà nội được!”
Vân Thiên Mộng
bị mọi người khuên can như vậy, vẻ mặt kiên quyết lại có chút khó xử,
suy nghĩ lại những lời Liễu di nương cùng với Vân Yên nói, mới lại cố
gượng gật đầu, vẫn không yên lòng nói:
“Vậy làm phiền di nương với muội muội rồi.”
Hai người thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nghe lời mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Vân Thiên Mộng có vẻ mệt mỏi liền tự giác lui ra ngoài.
Hai
người họ vừa đi thì nét suy yếu trên khuôn mặt Vân Thiên Mộng lập tức
biến mất, nàng ngồi yên trước cửa sổ, bắt đầu đưa bình sứ thanh hoa lên
thưởng thức, ánh mắt xa xôi nhìn mây trắng trên trời, không biết nghĩ
gì, sắc mặt lúc mờ lúc ảo.
Vú Mễ thấy vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng, dù sao đồ đạc của Phu nhân lại bị đám lang sói trong tướng phủ
này chiếm đoạt, tiểu thư chỉ là một nữ nhi yếu đuối lại phải sinh tồn
giữa đàn sài lang hổ báo này, thực sự khiến người ta đau lòng.
Đem áo choàng đến khẽ khoác len người Vân Thiên Mộng, vú Mễ nhẹ giọng nhắc nhở:
“Tiểu thư, người đang bị thương, cẩn thận rồi lại nhiễm phong hàn mất.”
Vân Thiên Mộng quay đầu lại, vẻ mông lung trong mắt không còn nữa, thay vào đó là đôi mắt đầy tinh anh khôn khéo, nàng đặt bình sứ vào trong tay vú Mễ, dặn dò:
“Đem đưa cho vú Hạ, bảo nàng ấy xem đây là thật hay
là giả! Bảo cả Ánh Thu kiểm tra xem, thuốc thoa bên trong này có thể
dùng được hay không?”
Vú Mễ nghe vậy, trong lòng cả kinh, hai mắt trân trân nhìn Vân Thiên Mộng, lại thấy ánh mắt nàng vô cùng nghiêm túc thì thận trọng gật đầu, cẩn thận đem bình sứ cất vào ống ty áo.
Thấy vú Mễ đã hiểu ý mình, Vân Thiên Mộng cười khẽ, nhưng rồi lại lập tức nói:
“Vú hãy lấy viên trân trâu ở trong chiếc hộp gỗ tử đàn ra, đem đến tiệm cầm đồ Ngọc Gia cầm ở đấy, bên đó sẽ xuất ra một khoảng ngân lượng phù hợp
cho vú.”
Nghe vậy, vú Mễ một lần nữa ngạc nhiên, trong lòng thế nào cũng vẫn luyến tiếc món đồ phu nhân để lại, bèn ngăn lại nói:
“Tiểu thư, trăm vạn lần không thể được! Đây là vật mà phu nhân để lại cho
người, vú Hạ để đưa được đến cho người đã chịu bao nhiêu khổ sở, người
không thể đem nó đi cầm được!”
Nói đoạn, suýt chút nữa thì vú Mễ quỳ sụp xuống!
Một bàn tay trắng nõn đỡ lấy cánh tay vú Mễ, ngăn cản bà quỳ xuống, vú Mễ
ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, thấy trong mắt Vân Thiên Mộng lộ vẽ bình tĩnh đáng sợ, ánh mắt sâu không thấy đáy lóe lên vẻ lạnh lung, kiên quyết
người run rẩy, bên tai còng vang lên tiếng cảnh cáo không được xen vào
quyết định của Vân Thiên Mộng:
“Vú à, đồ là vật chết, còng người
lại là sống! Chúng ta muốn thuận lời mà sống ở tướng phủ này, thu phục
nhân tâm là bước đầu tiên! Tuy nói là Liễu di nương toàn tâm toàn ý theo ta, nhưng ta cũng muốn cho nàng ta chút ít lợi ích; mặc dù nói bà nội
vì kiêng dè phủ Hộ Quốc Công mà ưu ái ta, nhưng ta vẫn muốn thu phục
người bên cạnh nàng, Càng là nhân vật nhỏ lại thường là mấu chốt của mọi việc. Huống hồ, Ngọc gia là hiệu cầm đồ được hoàng gia ngư ban danh
hiệu, có hoàng thất đảm bảo, chúng ta không phải chịu thiệt đâu, sau này đồ vẫn có thể chuộc lại được! Mà tiệm cầm đồ đối với lai lịch của người cầm cũng sẽ giữ bí mật, người ngoài không thể nào biết được thân phận
của chúng ta, như vậy phụ thân và bà nội cũng không thể biết được chúng
ta có trong tay vật này. Ta nghĩ, nếu mẫu thân biết được việc ta làm,
cũng sẽ ủng hộ ta!”
Vú Mễ nghe Vân Thiên Mộng phân tích, dần dần thuận theo, cuối cùng lại gấp gáp nói: “Tiểu thư, lão nô xin đi làm ngay!”
Vân Thiên Mộng thấy nàng sau khi nghĩ thông suốt lại tỏ ra nóng ruột như vậy, trong lòng rất buồn cười, giữ nàng lại:
“Bây giờ tiệm Ngọc gia đóng cửa rồi, ngày mai hãy đi! Đợi lấy được tiền rồi, xuất ra hai nghìn lượng đổi thành bạc vụn, chia thành mười phần, còn
lại đổi thành hai loại ngân phiếu một trăm lượng và năm mươi lượng.”
Vú Mễ chăm chú nghe, ghi nhớ kỹ càng những việc cần chú ý rồi mới cẩn thận gật đầu.
Bữa tối, Vân Thiên Mộng vì trên người bị thương nên dùng cơm một mình ở
Khởi La Viên, bên lão thái thái cũng sai người mang sang không ít đồ ăn.
Chỉ là không ngờ tại Khởi La Viên có một ngày, đích thân Vân Huyền Chi bước chân vào khuê phòng của Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng đang được vú Mễ hầu hạ dùng bữa thì Vân Huyền Chi bước đến,
liền định đứng lên hành lễ thì bị Vân Huyền Chi ngăn lại.
Vân
Huyền Chi chăm chú nhìn sắc mặt của con gái, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào, giờ đây trắng bệt, Vân Huyền Chi nhất thời nổi giận tái
mặt, lại dịu dàng nói với Vân Thiên Mộng: “Hôm nay khiến cho Mộng nhi
chịu oan ức rồi.”
Vân Thiên Mộng nghe những lời quan tâm của hắn, trong lòng có chút không được thoải mái, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại:
“Không oan ạ. Con cũng có lỗi, phụ thân không nên trách phạt Nhược Tuyết muội muội quá mức!”
Thấy Vân Thiên Mộng tỏ ra hiểu chuyện như vậy, Vân Huyền Chi mừng thầm trong bụng, rồi lại cố tỏ vẻ nặng nề, hừ một tiếng, trầm giọng nói:
“Con làm sai chỗ nào? Rõ rang chính là Nhược Tuyết có lỗi, con không cần
phải bao che cho nó! Hôm nay nếu không phải bà nội của con cho ta biết,
chỉ sợ ta vẫn còn bị con nha đầu ấy lừa gạt, rồi lại khiến Mộng nhi của
ta chịu ủy khuất!”
Vân Thiên Mộng thấy Vân Huyền Chi một mực muốn đóng vai một người cha hiền từ, đành phải đè nén cảm giác buồn nôn
xuống, tiếp tục đóng vai một cô con gái ngoan:“Phụ thân sao lại nói như
vậy, Nhược Tuyết là muội muội, Mộng nhi là tỷ tỷ đương nhiên phải che
chở cho nàng! Huống hồ hôm này sau khi bị thương bà nội vừa đem đồ ăn
đến, lại còn phái Liễu di nương đến thăm hỏi bệnh tình, thật khiến Mộng
nhi cảm động vô cùng! Lại còn phụ thân còn trăm công ngàn việc,lại đích
thân đến đây, càng khiến nữ nhi không biết phải báo đáp ra sao nữa! Được các trưởng bối hậu đãi như vậy, đừng nói là không ủy khuất, dù con chịu ủy khuất thật đi chăng nữa, Mộng nhi cũng thấy ngọt ngào rồi.”
Được Vân Thiên Mộng khen tặng, Vân Huyền Chi tỏ ra hết sức sung sướng, khuôn mặt đang giận dữ đã chuyển sang tươi cười, nhớ tới trước đây mẫu thân
mình đối với nữ nhi này cũng hết sức ngợi khen, không nhịn được nói:
“Khó trách bà nội con yêu thương con nhất, mới vừa rồi còn thẳng thắn khen
con hiểu chuyện, hiểu đạo lý, không để ý bệnh tật mà đích thân muốn đến
trước mặt bà nội dập đầu tạ ơn! Xem ra Mộng nhi của ta đúng là đã trưởng thành, thực sự ra dáng một tiểu thư khuê các, khiến cho phụ thân không
thể không tự hào rồi!”
Vân Thiên Mộng từ đầu đến cuối vẫn hơi cúi đầu, cung kính, khiêm tốn, trên mặt vẫn duy trì nét cười khẽ chỉ là đôi mắt dần mất đi vẻ kiên nhẫn vì những lời phát nôn của Vân Huyền Chi,
rất nhanh hiện vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng Vân Huyền Chi có vẻ tâm
tình lại có vẻ tốt khác thường, còn ở lại dùng bữa tối cùng Vân Thiên
Mộng, tới lúc rời đi vẫn cố tình dặn đám người vú Mễ dốc lòng chăm sóc
Vân Thiên Mộng rồi mới rời khỏi Khởi La Viên trong sự “lưu luyến không
rời” của con gái yêu.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, vú Mễ đã
sửa soạn rời đi, đến khi Vân Thiên Mộng rời khỏi giường thì nàng đã về
tới trong buồng sưởi.
Đương lúc Mộ Xuân đang cài một chiếc tram
hoa mẫu đơn bằng phỉ thúy cho Vân Thiên Mộng, thì vú Mễ xuất ra biên lai cầm đồ cùng một bao ngân lượng đặt lên bàn phấn, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, lão nô theo phân phó của người đã đem đổi một viên trân châu Nam
Hải đổi lấy một vạn lượng. Trong đó thì đây bao nhiêu ngân phiếu này,
còn một bao này là bạc vụn, đây là ngân phiếu có kỳ hạn một năm.”
Vân thiên mộng cầm lấy tờ biên lai của hiệu cầm đồ, tỉ mỉ xem xong mới đưa
lại cho vú Mễ, sau đó mới rút ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng cầm trong
tay, bảo vú Mễ đem ngân phiếu cùng với biên lai bỏ vào hộp gỗ tử đàn,
rồi mới lấy từ trong hộp trang điểm ra một chiếc hà bao màu xanh ngọc
thêu hình hoa sen, đem ngân phiếu bỏ vào hà bao xong liền bảo vú Mễ giữ
lại trong người, rồi đứng lên dẫn theo mọi người cùng đến Bách Thuận
Đường.
Lão thái thái vừa rửa mặt chải đầu xong, nghe hạ nhân báo
Đại tiểu thư tới, lập tức sai vú Nhuế đưa Vân Thiên Mộng vào buồng
trong.
“Cháu gái xin được thỉnh an bà nội.”
Vân Thiên Mộng hôm nay trang phục tương đối long trọng, khiến lão thái thái không khỏi vui mừng, chỉ là vừa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có vẻ tái
nhợt, không kìm nén được khẽ trách:
“Bảo ngươi nghỉ ngơi ngươi lại không nghỉ, đứa bé này, thật không biết nghe lời!”
Nói rồi, quay về phía Vân Thiên Mộng vẫy tay gọi nàng đi về phía mình.
Vân Thiên Mộng thấy vậy, nét mặt vui vẻ, nhu thuận ung dung tiến
đến bên cạnh lão thái thái, nhỏ giọng giải thích:
“Bà nội hôm qua đã ban thưởng bao nhiêu đồ quý giá như vậy, tuy đã có Liễu
di nương và tam muội thay Mộng nhi khấu đầu tạ ơn, nhưng trong lòng Mộng nhi vẫn chưa yên tâm, càng nghĩ, vẫn phải khấu đầu trước người.”
Nói rồi, Vân Thiên Mộng hơi lui về phía sau, vú Mễ đã chuẩn bị sẵn nệm êm
trước mặt nàng, Vân Thiên Mộng cung kính hướng lão thái thái khấu đầu,
lão thái thái vui vẻ chỉ vào vú Nhuế, sai nàng mau đến đỡ Vân Thiên Mộng đứng dậy.
Lúc này mới keo tay phải của Vân Thiên Mộng, vén cao ống tay áo lên, cẩn thận kiểm tra vết thương, lo lắng hỏi:
“Có còn đau hay không? Ngưng Chi cao đó dùng có được không?”
Vân Thiên Mộng tươi cười, trả lời:
“Đại phu dặn là tất cả những loại cao làm mờ sẹo phải đợi đến khi vết thương kết vảy rồi mới có thể thoa. Nhất định phải đợi miệng vết thương khép
lại. Bà nội yên tâm, cháu chắc chắn sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Lão thái thái nghe vậy, trong mắt nhất thời lóe lên một tia kì quái, nhưng
rất nhanh sau đó đã thay bằng dáng vẻ tươi cười, không đợi những người
khác đến thỉnh an, làm như lo Vân Thiên Mộng ăn thêm một chén cháo huyết yến.
Dùng xong đồ ăn sáng, lão thái thái cũng không giữ Vân
Thiên Mộng, bảo nàng mau chóng về nghỉ ngơi, còn mình thì cầm lấy tràng
hạt, bắt đầu tụng kinh như mọi ngày.
Vú Nhuế thay lão thái thái
tiễn Vân Thiên Mộng ra cửa, thấy thần sắc vú Nhuế có vẻ mệt mỏi, biết
nàng ta vâng mệnh trông giữ Vân Nhược Tuyết, mà Vân Nhược Tuyết tính
tình vốn quen đươc nuông chiều, e là khiến vú Nhuế khổ sở không ít, bèn
ân cần hỏi:
“Vú thực là trợ thủ đắc lực của bà nội! Nhưng sao
trông vú có vẻ mệt mỏi, nói vậy vừa ở từ đường, vừa phải chạy qua chạy
lại bên Bách Thuận Đường, thật vất vả cho vú.”
Vú Nhuế nào dám kể công, lại càng không dám oán hận, dù rằng trong lòng hận muốn chết Vân
Nhược Tuyết, vừa điêu ngoa lại ngang ngược vô lý, nhưng cũng không thể
nào ngang nhiên cãi lại chủ tử được, nên cung kính khiêm nhường thưa:
“Đây là lão thái thái cùng Tướng gia tin tưởng nô tỳ, cũng là phúc khí của nô tỳ.”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cũng không lật tẩy nàng, ngược lại chỉ cười nhạt,
mang theo vài phần thực tình đau lòng nói: “Vú chịu khổ rồi!”
Vú Mễ liền kéo hai tay vú Nhuế, nhiệt tình mở miệng:
“Lão tỷ tỷ, tiểu thư của chúng ta nhìn tỷ khổ cực, trong lòng cũng đau xót
lắm! Thế nhưng không giúp gì được cho tỷ, hà bao này coi như là tặng cho tỷ, đem về tùy tiện dùng nha.”
Vú Nhuế thấy vậy, nhất thời còn hơi do dự.
Dù sao, há miệng mắc quai, đại tiểu thư này vẫn chưa nói rõ nguyên do, vạn nhất sau này bảo mình làm chuyện gì nguy hiểm, chẳng phải chính mình vì nhỏ mà hỏng lớn sao.
Vân Thiên Mộng thấy nàng hơi do dự thì khẽ cười nói:
“Ta cũng biết muội muội có chút ương bướng, chắc là khiến vú hao tổn không
ít tâm trí! Chỉ là bây giờ ngày nào muội ấy cũng ở trong từ đường, mong
vú hãy trò chuyện với muội ấy nhiều một chút, nói cho muội ấy hiểu mọi
chuyện bên ngoài! Vú khổ cực như vậy, một hà bao có đáng gì?”
Vú
Nhuế nghe Vân Thiên Mộng nói rõ mọi chuyện thì thở phào nhẹ nhõm, dù sao mấy lời khuyến khích nhị tiểu thư, đối với một lão vú bà như mình quả
thực dễ như trở bàn tay, rồi khuôn mặt đầy nếp nhăn giãn ra, cười trở
lại.
Vú Mễ thấy thế, lập tức nhiệt tình đem hà bao nhét vào tay nàng, sau đó mới dìu Vân Thiên Mộng ra khỏi Bách Thuận Đường.
Còn vú Nhuế không quay về phòng ngay, mà đứng nép sau cổng vòm, lặng lẽ mở
hà bao, rút ngân phiếu bên trong ra, vừa nhìn rõ số tiền, tim nàng suýt
nhảy cả ra ngoài.
Tuy nói nàng theo Lão thái thái nghe ra có vẻ
rất sung sướng, nhưng lão thái thái cũng chẳng phải người rộng rãi, mình có thể cầm trên tay mỗi năm mười hai quan tiền đã là quá lắm, nhưng đại tiểu thư vừa ra tay đã là năm mươi lượng, bằng cả năm năm tiền công của nàng, mà cũng chỉ cần làmg việc động mồm động mép, hôm nay lại có việc
tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, há có thể không làm vú Nhuế hưng
phấn sao?
Chỉ thấy vú Nhuế cẩn thận thu lại ngân phiếu, sau đó cẩn thận giắt hà bao ở bên hông, mới vặn vẹo thắt lưng đi vào buồng trong.
Bên trong phòng, lão thái thái tự nhiên đã sớm biết chuyện Vân Thiên Mộng
đút tiền cho vú Nhuế, vốn tưởng rằng hai đang ở đó bí mật bàn tính
chuyện gì không nhìn ra được, nhưng thấy vú Nhuế thản nhiên đeo hà bao ở bên hông mới bỏ đi nghi ngờ, phất phất tay bảo vú Nhuế đến từ đường
trông coi Vân Nhược Tuyết.
Vú Nhuế kiếm được món bở, tự nhiên muốn hết lòng làm việc.
Vừa tới từ đường, nàng liền trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Vân Nhược Tuyết, châm chọc khiêu khích nói:
“Đã không tiểu thư con chính thất, lão nô cũng khuyên nhị tiểu thư chớ bày
ra vẻ tiểu thư chính thất nữa! Hiện giờ Tô di nương cũng đã hết thời
rồi, toàn bộ phủ Tướng gia là do lão thái thái lo liệu, người nếu như
vẫn ngang ngược như thế, e là sau này khó có thể tìm được một nhà chồng
tốt rồi.”
Con người của Vân Nhược Tuyết là không chịu nổi người
khác khích bác nàng, mới chỉ nghe có thế đã không chịu nổi, tức giận đến cả người run bắn, chỉ vào vú Nhuế té tát mắng:
“Tên nô tài điêu
ngoa thổi cap đạp thấp nhà ngươi, ngươi đừng tưởng có lão thái thái là
chỗ dựa mà muốn làm gì thì làm! Ngươi đừng quên, mẫu thân ta đang mai
thai tiểu thiếu gia của tướng phủ, chờ đệ đệ ta ra đời, mẫu thân ta trở
thành chính thất, xem các ngươi có được dễ chịu không! Ngươi sao không
mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem, hai cậu của ta là ai, nói cái gì mà không tìm được nhà chồng tốt, nực cười! Chỉ bằng ta là thiên kim
tiểu thư tướng phủ, những kẻ muốn cầu thân sớm đã chen nhau muốn phá cả
cửa tướng phủ! Ngươi nghĩ rằng ta là con bé Vân Dịch Dịch lớn lên ở nông thôn, cả đời không biết kinh thành to nhỏ thế nào kia à?”
Vú Nhuế vốn nghĩ chỉ muốn khuyên bảo Vân Nhược Tuyết, cũng không ngờ ả nha đầu này đến Dịch Dịch tiểu thư cũng lôi vào.
Tuy nói nàng chỉ là một nô tài, nhưng Vân Dịch Dịch cũng là lớn lên dưới
cặp mắt nàng, nàng yêu thương Vân Dịch Dịch thì chỉ sợ so với lão thái
thái không kém nửa phần, từ lâu đã xem VÂn Dịch Dịch như cháu gái mình.
Nghe Vân Nhược Tuyết sỉ nhục Vân Dịch Dịch như vậy, trong cặp mắt vốn đang
mang ý định xem kịch vui của vú Nhuế trong nháy mắt trầm xuống, khóe
miệng không khỏi nhếch lên mỉa mai, ngôn từ càng lúc càng tàn nhẫn:
“Nhị tiểu thư sợ là không biết! Lão thái thái sớm đã nói, đứa bé trong bụng
Tô di nương, cho dù là con trai, cũng không được ghi vào gia phả. Vậy mà lúc này người lại suy nghĩ hão huyền cho rằng có thể nương nhờ, còn
không biết sinh ra rồi có thay đổi được gì hay không, quả thực là nằm mơ nói mớ! Để ta nói cho ngươi biết, tiệc mừng đại thọ của Cốc lão thái
quân phủ Phụ Quốc Công, Đại tiểu thư vâng lời lão thái thái, mang theo
Dịch Dịch tiểu thư đi trước! Không biết đến lúc đó, người ở trong từ
đường này tìm được rể hiền, hay vẫn là Dịch tiểu thư của chúng ta?”
Vân Nhược Tuyết vốn không tìn lời của Vú Nhuế, chỉ là thấy vú ta nét mặt
nghiêm túc, khẩu khí âm hàn, nhất thời trong đầu chỉ có thể cảm thấy tất cả đều là sự thật.
Khuôn mặt được Tô Thanh khéo dưỡng cho hồng
hào nõn nà trong nháy mắt trắng bệch ra, vụt một đứng lên, hướng về phía vú Nhuế gào lên:
“Nói bậy! Yến hội ở phủ Phụ Quốc Công, chưa một lần không phải do tat hay mặt Vân Thiên Mộng đến dự, ngươi hiện giờ
chính là đổi trắng thay đen, xem ta có nói với phụ thân trị ngươi cái
tội hồ ngôn loạn ngữ hay không! Ta thấy ngươi tuổi già lẩm cẩm rồi a,
lại mơ mộng hão huyền đến mức này! Không thử suy nghĩ xem địa vị của Vân Dịch Dịch rốt cục là thế nào, nàng có muốn đi chui vào chuồng chó của
Phụ Quốc Công phủ, e còn không có tư cách đâu.”
Nói xong, Vân Nhược Tuyết lớn tiếng cười rộ lên, trong mắt đầy vẻ đắc ý kiêu ngạo.
Mà lời này đã đắc tội triệt để vú Nhuế, chỉ thấy nàng ta tỉnh táo lạ
thường nhìn Vân Nhược Tuyết cười, đợi nàng ta cười xong mới chậm rãi mở
miệng:
“Chỉ sợ không đủ tư cách chính là Nhị tiểu thư người đó!
Người đừng quên, là ai khuê danh đã bị hủy? Chuyện này nếu truyền ra
ngoài, chỉ sợ tướng gia chỉ có thể để người cạo đầu xuất gia làm ni cô
mà thôi, đến lúc đó hồng trần, vinh hoa phú quý, tất cả những thứ với
ngươi chẳng còn chút liên quan nào đâu.”
Vân Nhược Tuyết dù sao
cũng vẫn là một tiểu thư, làm sao có chuyện bị một nô tài sỉ nhục như
vậy bao giờ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mới hồng hào giờ lúc đen lúc
trắng, vô cùng ngoạn mục.
Mà vú Nhuế vẫn ung dung ngồi nhìn mặt Vân Nhược Tuyết đổi màu, chờ tiếp chiêu.
Vân Nhược Tuyết lúc này hai tay đã nắm thành quyền, lại thấy trong mắt vú
Nhuế đầy vẻ châm chọc, nỗi hận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, cuối cùng
xoay người, cầm lấy bát sứ để trên bàn, trong nhát vọt đến trước mặt vú
Nhuế, nhằm vào gáy vú Nhuế mà đánh xuống.
Vú Nhuế nhất thời không kịp phản kháng, bị thiên kim tiểu thư Vân Nhược Tuyết này đánh trúng,
máu trên đầu chảy xuống ròng ròng, sợ hãi mà ngất đi.
Vân Nhược Tuyết lại lợi dụng thời gian nàng té xỉu chạy vội ra khỏi từ đường, rồi chạy về Phong Hà Viên.
Tô Thanh đang vừa thầm nguyền rủa vừa sao chép kinh phật, thấy con gái máu me đầy người chạy tới, vội vàng đóng cửa kéo Vân Nhược Tuyết đến trước
mặt…
Không mở miệng nói xem đã xảy ra chuyện gì, Vân Nhược Tuyết loạng choạng bám vào người Tô Thanh hét lớn:
“Mẫu thân, con muốn tham gia tiệc chúc thọ của lão thái quân! Người mau nói
với phụ thân đi, không cho phép ả tiện nhân Vân Dịch Dịch kia tham gia,
người có nghe thấy không?”
Tô Thanh bị nàng lắc đến choáng váng
đầu óc, lại thấy nữ nhi kêu to như vậy, lập tức giơ tay nhằm thẳng mặt
Vân Nhược Tuyết mà tát một!
Sau đó chỉ vào khuôn mặt đầy nước mắt của Vân Nhược Tuyết giận dữ mắng:
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi không biết ta đang mang thai sao? Đệ đệ của ngươi
nếu có mệnh hệ gì, xem ra sẽ trừng phạt ngươi như thế nào.”
Vân
Nhược Tuyết vốn đã bị vú Nhuế khiêu khích, lại thấy ngay cả mẹ ruột cũng không quan tâm mình, tức giận trong lòng càng bừng bừng bốc lên, oán
hận buông tay, hằn học nói:
“Nếu như đệ đệ có ngáng trở con đường của con, con cũng sẽ tiêu diệt hắn! Mẫu thân, con phát hiện người đã
thay đổi rồi, người trước đây đối với con thật lòng yêu thương, nhưng
hiện giờ, trong mắt người chỉ có đứa bé trong bụng người thôi! Ngay cả
việc con muốn tham gia tiệc mừng đại thọ, việc nhỏ như thế người cũng
không đáp ứng, hay là đúng như vú Nhuế nói, người đã thất sủng rồi?”
Tô Thanh tận tai nghe con gái mình nói lời nhẫn tâm như vậy, lại thấy Vân
Nhược Tuyết chằm chằm nhìn bụng mình với cặp mắt hung ác thì cảm thấy
ngực đau dữ dội, đứa con mà nàng toàn tâm yêu thương, cuối cùng lại đối
với nàng như với kẻ thù, khiến lòng Tô Thanh lạnh giá, run bắn chỉ tay
ra ngoài cửa gằn giọng khẽ gầm:
“Ngươi cút! Cút ngay!”
Vú Vương thấy hai mẹ con đang giằng co dữ dội, liền vội bước đến ngăn cản Tô Thanh, lựa lời nói:
“Phu nhân vạn lần không nên nổi giận, người đang mang thai, bất kể thế nào cũng không nên kích động mà giận dữ.”
Nói rồi quay lại khuyên Vân Nhược Tuyết:
“Nhị tiểu thư, người phải thông cảm cho phu nhân! Phu nhân vì người đã bị
Tướng gia trách phạt đến nước này! Người tuyệt đối không được nghe bọn
người tiểu nhân vú Nhuế đó nói những lời chia rẽ tình cảm giữa hai mẹ
con người.”
Nhưng lúc này, Vân Nhược Tuyết như bị yêu ma ám phải, người khác dù có nói tốt thế nào đến tai của nàng đều biến thành những
lời châm chọc khó nghe.
Nàng hết trút giận lên người Tô Thanh, lại đem mũi nhọn chĩa về phía vú Vương:
“Người là cái thá gì mà dám giáo huấn ta? Nếu không phải ngươi cậy già lên
mặt, khuê danh của ta sao lại bị hủy trong tay của Vân Thiên Mộng? Ngươi thì giỏi rồi, lại còn làm bộ muốn tốt cho ta, người quá đề cao mình rồi đấy, ngươi nghĩ mình quan trọng lắm hay sao? Không biết thân phận địa
vị của mình như thế nào à? Định ỷ là vú nuôi của di nương thì nhầm rồi,
nhiều nhất cũng chỉ là con chó mà thôi!”
Lời vừa nói ra, vú Vương cũng không chịu nổi nữa, thiếu chút nữa thì đầu xuất huyết đặt phịch
mông ngồi xuống đất, mặc kệ Vân Nhược Tuyết.
Còn Tô Thanh, khắp
người run lẩy bẩy, toàn thân ớn lạnh, mà đáy lòng thì đã sớm đóng băng,
hoàn toàn thất vọng với đứa con gái không hề hiểu chuyện này.
Nhưng dù sao trong bụng nàng vẫn còn có một sinh linh, dù có tiếp tục tức
giận, cũng không thể để ảnh hưởng đến đứa con. Tô Thanh nhắm hai mắt,
hít thở thật sâu, tức giận mới tạm thời dịu xuống, mới lại mở mắt, quay
về phía Vân Nhược Tuyết lạnh lùng nói:
“Ngươi đi đi! Ta chỉ là một di nương, nơi này không phải nơi xứng đáng với nhị tiểu thư ngươi!”
Vân Nhược Tuyết nghe Tô Thanh nói như vậy, lại thấy ánh mắt thất vọng của
nàng đối với mình, nhất thời tỉnh táo lại, đến lúc thấy sắc mặt Tô Thanh trắng bệch, khuôn mặt già nua của vú Vương đỏ gắt lên, mới biết vừa rồi mình đã ăn nói hồ đồ, trong lòng mới bắt đầu hối hận, “Phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, bò đến trước mặt Tô Thanh ôm chân nàng khóc lóc:
“Mẫu thân, là con gái sai rồi! Chính là do vú Nhuế nói bậy, khiến con gái
nhất thời không tỉnh táo! Mẫu thân người không thể đuổi con đi được, con cũng phải chịu ấm ức mà.”
Dù sao thì cũng là đứa con gái mình
dứt ruột đẻ ra, huống hồ mấy năm nay Tô Thanh đều là vì Vân Nhược Tuyết
mà bày mưu tính kế tranh giành, sao có thể nhẫn tâm xua đuổi nàng đi
thật được, chỉ có thể đưa mắt nhìn vú Vương vẻ xin lỗi.
Vú Vương
thấy Vân Nhược Tuyết như vậy, trong lòng cũng đã nguôi, tuy rằng có hận
những lời nói tàn nhẫn gây tổn thương kia, nhưng rồi vẫn hướng về phía
Tô Thanh gật gật đầu.
Tô Thanh bấy giờ mới nâng Vân Nhược Tuyết dậy, ôm vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng trấn an nói:
“Tuyết Nhi, dù con có tức giận thế nào, cũng không thể nghi ngờ tình cảm của
ta với con được! Con cứ như vậy, sau này ta mất đi, lại có ai thực lòng
đối xử tốt với con nữa sao?
Vân Nhược Tuyết được Tô Thanh thức
tỉnh, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể òa khóc lên, cả sở
viện vọng ra tiếng khóc nỉ non.
Tô Thanh sai vú Vương đi ra ngoài đem chậu nước sạch đến, còn mình thì kéo Vân Nhược Tuyết ngồi lên
giường, hỏi cặn kẽ những chuyện đã xảy ra ở Từ đường vừa rồi.
Vân Nhược Tuyết mười phần sợ hãi Tô Thanh sẽ bỏ rơi mình, lại thấy Tô Thanh đối xử với mình giống như trước kia, bèn mang mọi chuyện cùng với vú
Nhuế vừa rồi nói ra từ đầu đến cuối.
Tô Thanh càng nghe càng cảm
thấy kỳ quặc, nếu Lão thái thái đã đạt được mục đích chèn ép mẹ con
nàng. Thì vì sao lại còn sai một bà vú đến sỉ nhục một Nhược Tuyết không có năng lực phản kháng chứ?
Như vậy, có đúng là do lão thái thái hạ lệnh, hay là Liễu Hàm Ngọc? Hay chính là Vân Thiên Mộng?
Nhưng hai mẹ con còn chưa nói xong chuyện thì cửa chính của Phong Hà Viên truyền có có tiếng gõ cửa rầm rầm.
Một nha đầu canh gác bên ngoài xồng xộc chạy vào buồng lò sưởi hô lớn:
“Phu nhân, lão thái thái mang theo rất nhiều người đã tới đây rồi…”
Vân Nhược Tuyết vừa nghe lão thái thái đến, luống cuống đứng lên, vội vã tìm chỗ trốn trong phòng, muốn trốn thật kỹ trước…