Giang Nhược Kiều cũng không biết mình đang vui vì điều gì, nhưng cô không kìm được khóe miệng cong cong.
Cô còn cố tình giải thích với Lục Dĩ Thành: “Chiếc xe này đi đến trường cấp ba của tôi, suốt ba năm cấp ba tôi đã ngồi nó nhiều nhất đấy.”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Thì ra là thế.”
Hai người kẻ trước người sau bước lên chiếc xe bus.
Bây giờ không phải là giờ đến trường, cũng chưa đến giờ lớp mười một, lớp mười hai tan học tiết tự học buổi tối, hầu như trên xe cũng không có mấy người. Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng đi đến hàng ghế sau của chiếc xe bus, cô tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, sau đó Lục Dĩ Thành ngồi xuống bên cạnh cô, hai người đều rất cẩn thận, huống hồ còn là thời khắc như thế này. Giang Nhược Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, cô không ngờ mình lại dẫn theo một chàng trai ngồi xe bus, rồi ngắm nhìn phong cảnh mà cô đã nhìn trong suốt ba năm.
Lục Dĩ Thành nhìn lướt qua vai cô, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đây là cảnh sắc cô đã ngắm nhìn trong suốt ba năm sao?
“Ngày trước tôi ghét nhất là ngồi xe bus.” Giang Nhược Kiều nhỏ giọng càm ràm: “Bây giờ những chiếc xe bus này đều đã được thay mới. Ngày xưa lúc tôi còn đi học, xe cộ rất ít, có rất nhiều học sinh chen chúc nhau trong xe hệt như hộp cá mòi đóng hộp vậy.”
Lục Dĩ Thành cũng rất đồng cảm: “Tôi biết, vậy nên sau này tôi đã tự đạp xe đến trường.”
“Cháu gái đồng nghiệp cũ của ông ngoại tôi đạp xe đi học bị ngã, cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn, sau đó ông bà ngoại cũng không muốn cho tôi đạp xe đi học nữa.”
Không biết có phải do đi đến nơi mình từng sống từ nhỏ đến lớn hay không, anh có thể nhận ra Giang Nhược Kiều đã trò chuyện nhiều hơn rất nhiều.
Tự dưng cô lại có ý muốn giãi bày cùng anh.
Cô nói với Lục Dĩ Thành mùa hè chen chúc nhau trên xe bus đau khổ cỡ nào, còn nói đến mùa đông lúc chen lấn trên xe bus có người ăn trứng gà, cái mũi của cô đã khó chịu ra sao. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lục Dĩ Thành đều rất kiên nhẫn, nghiêm túc lắng nghe, giống như theo từng lời tâm sự của cô, anh đã chứng kiến được thời cấp ba của cô như thế nào vậy.
Như thể anh cũng có thể hình dung được cảnh tượng này ở trong đầu: Cô ở thành phố Khê vất vả chen chúc trên xe bus, còn anh thì đạp xe đạp trên các con đường.
Thành phố Khê không rộng lớn như thủ đô, từ nhà của ông ngoại Giang Nhược Kiều đến trường cấp ba của cô cũng không mất đến hai mươi phút ngồi xe bus.
Bước xuống xe bus, còn phải đi một đoạn đường nữa mới đến được cổng trường.
Tuổi tác của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng xêm xêm nhau, lúc nói chuyện đến cuộc sống cấp ba hai người cũng có nhiều cái đồng cảm. Thật ra bây giờ nhớ lại, nhiều hơn cả là những buổi tối và buổi sáng đi sớm về khuya, là những điểm tri thức trên tấm bảng đen, là lời nhắc nhở còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học trên tấm bảng. Giang Nhược Kiều biết Lục Dĩ Thành chưa từng yêu đương hẹn hò, nhưng đã nhắc đến thời cấp ba, cô lại không kìm nổi sự tò mò mà hỏi anh: “Kể ra, cậu cũng sắp hai mươi mốt tuổi rồi, mấy năm này, cậu chưa từng thích người nào hay rung động với một ai à?”
Thú thật là hơi khó tin.
Suốt ba năm cấp ba, cô cũng từng cố gắng vùi đầu học hành, không để ý đến những chuyện bên lề, nhưng trước khi thi đại học cô cũng từng có thiện cảm với một người.
Nhưng đó cũng chỉ là thiện cảm thôi, sẽ không bao giờ quan trọng bằng việc học hành của cô.
Còn Lục Dĩ Thành thì sao?
Trước đây anh có từng thích ai không?
Thật ra Giang Nhược Kiều vốn không mấy quan tâm đến những chuyện trước đây của bạn trai tương lai. Ai chẳng có quá khứ, cô cũng chưa từng chủ động tìm tòi hỏi thăm chuyện gì đó.
Có thể là khoảnh khắc này, đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với chuyện này chăng.
Lục Dĩ Thành mặc một chiếc áo khoác màu đen, anh đút hai tay vào trong túi áo, nghe thế anh dừng bước rồi do dự nhìn cô.
Anh phải trả lời câu hỏi này của cô thế nào đây?
Tất nhiên anh cũng có người mình thích.
Có điều cô có chắc muốn anh nói ra vào thời điểm này không?
Giang Nhược Kiều nhìn vẻ mặt của Lục Dĩ Thành, cô ngắc ngứ: “Cho nên trước năm hai mươi tuổi, cậu thật sự đã từng có người mình thích à?”
Lúc này Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm.
Trước năm hai mươi tuổi.
Vấn đề này rất dễ trả lời.
“Không có.” Lục Dĩ Thành rất thật thà trả lời, anh mỉm cười tự giễu: “Không có tư cách để rung động, cũng không có điều kiện hay thời gian.”
Giang Nhược Kiều nói: “Sao cậu lại nói như thế?”
“Thật ra tôi là một người rất biết cách kiểm soát bản thân.” Anh đưa ra nhận xét về mình.
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô nói: “Lục Dĩ Thành, cậu khiêm tốn quá mức rồi đó.”
Anh mà không phải là một người rất biết cách tự kiểm soát bản thân, thế thì trên đời này còn có mấy ai dám nói mình tự chủ mạnh nữa đây?
“Tôi nói thật đấy.” Lục Dĩ Thành cười nói: “Tôi là kiểu người nếu như rung động với một ai đó, hoặc là thích một ai đó, tôi sẽ dồn hết tâm tư tình cảm của mình lên người cô ấy. Trước đây tôi cũng từng nghe nói đàn anh với đàn chị yêu sớm, không ảnh hưởng đến kết quả học tập, cả hai đều thi đỗ vào trường đại học mình mong muốn, hình như chuyện tốt như thế sẽ không bao giờ xảy ra với tôi.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ gật đầu, anh tưởng tượng một chút, nếu như anh quen Giang Nhược Kiều vào thời cấp ba và thích cô, anh nghĩ rất có khả năng mình sẽ không thi nổi vào đại học A mất.
“Bởi vì tôi sẽ không cầm lòng được mà quan tâm đến đối phương, người ấy không vui, tôi sẽ nghĩ tại sao cô ấy lại không vui, người ấy ở bên cạnh tôi, tôi cũng không thể chuyên tâm học hành được…” Lục Dĩ Thành ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Nếu như cô ấy và một người con trai khác có hành động thân mật, có thể tôi sẽ lo được lo mất, không vui. Cậu thấy nếu như thế thật, cậu còn tâm trạng học hành nữa không?”
Giang Nhược Kiều nghe thấy những lời anh nói, anh nói một câu, trái tim của cô cũng đập nhanh hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Rõ ràng anh cũng không nói những lời gì kỳ lạ nhưng cô vẫn có cảm giác này.
Hơn nữa…
Tưởng tượng theo những gì anh nói, nếu như hồi cấp ba anh thật sự gặp được một cô gái như thế…
Tự dưng Giang Nhược Kiều lại thấy khó chịu trong lòng.
Đợi đã, không phải chứ, lẽ nào cô cũng trở thành kiểu con trai luôn canh cánh về quá khứ của bạn trai cũ của bạn gái tương lai sao?
“Cũng phải.” Giang Nhược Kiều