Giang Nhược Kiều vừa dặm xong lớp trang điểm, tình cờ chạm mặt với đàn chị.
Đàn chị vô cùng chiếu cố cô, cả ngày nay chẳng cho cô chạm vào giọt rượu nào. Lúc mời rượu, đàn chị nói với người khác rằng cô vẫn còn là sinh viên, không thích hợp uống rượu.
“Tiểu Kiều, em về đâu thế?” Đàn chị thoáng nhìn đồng hồ: “Chị đã uống ít rượu nên không thể lái xe, nếu thuê xe thì phải chờ thêm một lúc.”
Giang Nhược Kiều vội vàng nói: “Không cần, không cần, hôm nay chị đã vất vả rồi, cứ về thẳng nhà nghỉ ngơi đi ạ.”
“Vậy em về bằng cách nào?” Đàn chị nói: “Trạm xe lửa cách nơi này khá xa đấy.”
Giang Nhược Kiều mím môi cười: “Có người đến đón em về.”
Đàn chị khá bất ngờ, sau đó cười và hỏi: “Là bạn trai của em à?”
Giang Nhược Kiều không gật hay lắc đầu, cô chỉ cười mà thôi. Trong hội trường ấm áp, rõ ràng cô không uống rượu nhưng mặt vẫn ửng hồng, đôi mắt sáng lóng lánh vô cùng rực rỡ, dáng vẻ hạnh phúc, ngọt ngào của người đang đắm chìm trong men say tình yêu.
“Vậy được rồi.” Đàn chị nói: “Nếu bạn trai tới đón em thì chị không gượng ép nữa, nhưng về đến nhà an toàn, em vẫn phải nhắn cho chị một tin báo bình an đấy nhé.”
Giang Nhược Kiều gật đầu liên tục: “Vâng, vâng ạ!”
Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Vì đã gặp được rất nhiều người tốt.
Bà chủ đối tốt với cô, chị Sầm cũng tốt với cô, trưởng phòng và đàn chị cũng chăm sóc cô tận tình. Rõ ràng chị ấy chỉ mới ngoài ba mươi nhưng luôn xem cô như một cô gái nhỏ mà bảo vệ, săn sóc.
Buổi tiệc kết thúc.
Mọi người lần lượt rời đi, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành gặp nhau ở cửa. Hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi cùng nở nụ cười.
Lục Dĩ Thành câu được câu chăng: “Tôi vừa gọi xe, tài xế gọi điện cho tôi và nói chừng mười phút nữa sẽ đến.”
“Ừ.” Giang Nhược Kiều sáp lại gần: “Tiền xe bao nhiêu thế?”
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ đáp: “Câu vẫn để bụng đúng không? Tôi không có ý đó. Không muốn AA.”
Giang Nhược Kiều mặt mày rạng rỡ và nói: “Đâu có đâu, bàn luận so sánh giá cả với cậu là niềm vui của tôi đấy. Nếu sau này cậu không nói nữa, tôi sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đó.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh luôn cảm thấy cô đang cười nhạo mình.
Hai người sóng vai ra khỏi khách sạn, bên ngoài khách sạn có đặt đài phun nước, nhưng bây giờ là lúc trời đông khắc nghiệt nhất nên chẳng ai có tâm trạng đi thưởng thức nó.
Đợi chừng mấy phút, tài xế công nghệ đến đúng hẹn.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ngồi ở ghế sau.
Trong xe rất ấm áp.
Hai người chưa kịp trò chuyện với nhau thì điện thoại của Lục Dĩ Thành đã vang lên, là Lục Tư Nghiên gọi đến.
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô ghen tị quá đi, vậy mà cậu nhóc lại gọi điện cho ba trước chứ không gọi cho người mẹ như cô!
Ghen tị quá!
Lục Dĩ Thành bắt máy, hai người ngồi khá gần nhau, Lục Tư Nghiên lại nói lớn nên Giang Nhược Kiều ngồi bên cạnh có thể nghe hết những gì cậu nhóc nói.
Lục Tư Nghiên la lối trong điện thoại: “Ba ơi! Con muốn nói với ba một chuyện rất quan trọng! Hôm nay có thân thích đến nhà bà ngoại, con nghe họ nói muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ đấy ạ!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Cô có thể đoán được điều đó.
Hình như bắt đầu từ năm ngoái cô đã trở thành một nhân vật có sức hút nào đấy, dòng họ và hàng xóm đều nóng lòng dắt mối cho cô.
Đương nhiên những đối tượng mà họ giới thiệu đều ít nhiều có liên quan đến họ.
Ví dụ như bà nội Lưu ở tầng trên cứ kiên trì giới thiệu cháu trai đang du học nước ngoài của bà ấy.
Ví như một người chị họ của bà ngoại cô cũng tận tình giới thiệu cháu trai của mình với cô…
Đương nhiên Lục Dĩ Thành không được trải nghiệm những chuyện phiền não này.
Có thể thấy được bảy cô tám bà có sức oanh tạc thế nào.
Lục Dĩ Thành vô thức nhìn sang Giang Nhược Kiều, nuốt câu “mẹ con đang ở bên cạnh ba” vào trong bụng, sau đó bình tĩnh trả lời một câu: “Ừ, ba biết rồi.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Cậu nhóc càng lớn tiếng hơn: “Ba ơi, chẳng lẽ ba không lo lắng tí nào sao, ba không thấy gấp à? Họ muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ đó!”
Lục Dĩ Thành: “…”
Đương nhiên anh lo lắng rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm mấy chuyện này, bởi vì Giang Nhược Kiều đang ở bên cạnh anh.
Trái lại, cảm giác xấu hổ ngày càng mãnh liệt hơn.
Lục Dĩ Thành: “Con có ngoan ngoãn nghe lời ông bà ngoại không đấy?”
Anh định lái sang chuyện khác nhưng chiêu này không có tác dụng với Lục Tư Nghiên, cậu nhóc vẫn khó chấp nhận như cũ: “Họ muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ, đó là một chú du học nước ngoài. Họ nói chú đó quen biết nhiều năm với mẹ, một người trong số họ còn nói sang năm sẽ tạo cơ hội cho hai người đi xem phim và ăn cơm cùng nhau!”
Lục Dĩ Thành nhìn sang Giang Nhược Kiều.
Cô tỏ vẻ vô tội, nói bằng khẩu hình với anh: “Tôi không biết.”
Lục Dĩ Thành an ủi Lục Tư Nghiên: “Con đừng quan tâm chuyện của người lớn, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời ông bà ngoại là được rồi.”
Cậu nhóc nghe ra ba mình đang trả lời qua loa lấy lệ thì hết chỗ nói, cậu lạnh lùng nói: “Ba, con không muốn chơi cùng ba nữa, cũng không muốn làm bạn tốt của ba luôn.”
Lục Tư Nghiên cảm thấy chưa đủ, bèn bổ sung một câu: “Không còn ai chơi với ba nữa đâu.”
“Sau này nếu con nghe được những chuyện tương tự, con cũng sẽ không kể lại cho ba nữa!” Lục Tư Nghiên nói tiếp.
Lục Dĩ Thành do dự, muốn thuyết phục thằng bé.
Anh vẫn muốn biết ấy chứ.
Bởi vì có một câu ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’.
Có điều Giang Nhược Kiều đang ở bên cạnh khiến anh không biết phải nói thế nào.
Nếu nói thẳng “Thôi đừng, ba vẫn muốn nghe” thì chẳng phải quá lộ liễu rồi à?
Lục Dĩ Thành chỉ đành im lặng.
Lục Tư Nghiên hừ một tiếng, lạnh lùng, cao quý cúp máy.
Giang Nhược Kiều nín cười.
Cô chưa kịp chọc ghẹo Lục Dĩ Thành thì điện thoại của cô đã reo lên, là Lục Tư Nghiên gọi đến.
Giang Nhược Kiều: Gọi điện cho ba trước rồi mới gọi cho mình… Hay lắm!
Cô bắt máy.
Lục Tư Nghiên như biết thay đổi sắc mặt, rõ ràng một phút trước còn dọa nạt đòi tuyệt giao với