Đây đã là giới hạn những gì Giang Nhược Kiều có thể làm rồi.
Trước ngày hôm nay, cô cũng không ngờ rằng mình còn có một mặt như vậy.
Dù ở tuổi mới biết yêu, dù khi đó cô có thiện cảm với một nam sinh nào đó, nhưng cũng không buông bỏ sự e dè và kiêu ngạo của mình.
Giang Nhược Kiều bực bội đứng lên, hôm nay có thể dừng lại ở đây được rồi, anh chàng ngốc ạ, buổi tối cứ tiếp tục gấp hoa hồng của anh đi, gấp tới chín trăm chín mươi chín bông đi.
Lục Dĩ Thành không hiểu ra làm sao, vẫn chưa hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên là ngăn cô lại lúc cô đứng dậy đi ra cửa: “Cậu đi đâu thế?”
Giang Nhược Kiều mỉm cười, hình như lại quay trở về lúc bọn họ vừa mới quen biết. Dưới ánh nến lập lòe, cô nói rằng: “Về thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi muốn về nghỉ sớm chút.”
Lúc này Lục Dĩ Thành mới rụt tay về.
Thành thật tiễn cô tới cửa, nhìn một mảnh đen kịt bên ngoài lại không yên tâm nổi: “Cậu đợi tôi chút, tôi đưa cậu lên tầng.”
Bây giờ mất điện, thang máy cũng dừng rồi, muốn lên trên chỉ có đi thang bộ thôi.
Giang Nhược Kiều chẳng thèm để ý đến anh, ngoảnh mặt làm ngơ đi ra ngoài.
Lục Dĩ Thành vội vàng lấy chìa khóa trên tủ giày, đi theo cô luôn mà chẳng đổi dép lê.
Anh biết mình làm hỏng chuyện rồi.
Anh vốn không phải kẻ ngốc, chỉ khi gặp Giang Nhược Kiều, cảm quan và phản ứng mới không nhạy bén như bình thường. Giang Nhược Kiều mở đèn pin điện thoại lên soi cầu thang bộ, Lục Dĩ Thành đi sát theo sau, cô không muốn để ý tới anh nhưng anh cũng mở đèn pin điện thoại lên chiếu bậc thang dưới chân cô. Cô dừng lại... nhưng đột nhiên nhớ tới một câu nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Có thể Lục Dĩ Thành là do ông trời mang tới dày vò cô. Rõ ràng cô thấy hơi tức giận, nhưng chưa được mấy phút, nỗi tức giận của cô như một quả bóng bị xịt, nháy mắt đã không còn nữa.
Rõ ràng lúc cô yêu đương có phải người dễ tính kiên nhẫn gì đâu.
Nhưng cho dù không còn giận nữa, cũng không thể thể hiện ra được.
Cô tiếp tục đi lên tầng.
Bây giờ cô đang ở thuê cùng người khác, nhưng người thuê chung kia đã về quê đón tết từ hai ngày trước rồi, cả căn nhà chỉ có một mình cô.
Đi tới cửa, cô móc chìa khóa từ trong túi ra.
Lục Dĩ Thành vẫn đứng ngây ngốc sau lưng cô.
Cô mở cửa đi vào bên trong, nhìn Lục Dĩ Thành đứng ngoài cửa, thở dài một tiếng trong lòng: “Lục Dĩ Thành, cậu còn có chuyện gì không?”
Lục Dĩ Thành im lặng vài giây, người tụt IQ ngay lúc quan trọng là anh, bây giờ anh lại nói: “Xin lỗi.”
“Biết rồi.” Giang Nhược Kiều nhìn anh chằm chằm: “Còn chuyện gì không?”
Cô quyết định cho anh thêm, thêm, thêm, thêm một cơ hội nữa.
Lục Dĩ Thành nhìn cô rồi lắc đầu, đã không còn chuyện gì nữa, cô nói muốn nghỉ ngơi sớm, còn anh thật sự không biết phải nói gì nữa.
Giang Nhược Kiều: “Bye bye nhé~~”
Cửa bị đóng lại ngay sau đó.
Giang Nhược Kiều ở bên trong dựa lên cửa, nhìn căn phòng tối om, rõ ràng cô nên thấy buồn bực nhưng vẫn kìm lòng không đậu thấy buồn cười. Đương nhiên cô cứ cười mãi cười mãi, lại nhớ tới cảnh cô viết chữ “Lục” lên tay anh khi nãy, ý cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Cô tự thấy xấu hổ luôn rồi.
Đây có phải lần đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu tiên tán tỉnh một người con trai, người con trai này còn khiến cô không nói nên lời.
Xấu! Hổ! Quá!
Lục Dĩ Thành ngoài cửa đứng đó hồi lâu, mấy lần giơ tay lên định gõ cửa, nhưng vẫn rụt tay về.
Anh quay người, đi về phía cầu thang.
Đi một bước, anh nhớ tới lúc nghỉ hè, cô dựa vào cửa khoanh tay trước ngực cười khẩy nói với anh rằng “Con trai các cậu đều thích nhận em gái quá nhỉ”.
Bước tiếp theo, anh lại nhớ tới lúc tìm nhà trẻ cho Tư Nghiên, cô bung dù đi bên cạnh che nắng cho anh.
Thêm bước nữa, ở bên ngoài ga tàu điện ngầm, cô nói với anh bằng vẻ nghiêm túc “Tôi không muốn làm khó cậu, tôi sẽ chia tay với anh ta”.
Lại một bước, cái đêm cô chia tay với Tưởng Diên, cô quay đầu cười với anh trong hành lang.
Cô rất mệt rất buồn ngủ, dựa vào vai anh thiếp đi.
Cô mặc áo choàng, nhìn anh trong màn tuyết bay bay.
Không biết từ bao giờ, anh đã có nhiều hồi ức như vậy. Không biết từ bao giờ, cô đã trở thành một sắc màu sặc sỡ trong cuộc đời anh. Lục Dĩ Thành, mày đang sợ cái gì? Sợ mất cô ấy ư? Nhưng mày đã có được bao giờ đâu.
Lục Dĩ Thành nghĩ thông suốt điều gì đó, quay trở lại nhà mình, đổi sang giày chạy bộ, cầm điện thoại ra khỏi cửa.
Gần như chạy điên cuồng cả một đường.
Gió lạnh căm căm, người đi đường không có ai là không bước đi vội vã. Anh hứng gió lạnh, tâm trạng kích động, anh chạy rất lâu tới từng tiệm hoa, rất nhiều tiệm hoa đã đóng cửa vào giờ này. Anh cũng không biết mình tìm ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được một tiệm hoa vẫn còn mở. Nhân viên tiệm hoa đã chuẩn bị đóng cửa rồi, khi thấy một chàng trai vừa trẻ vừa đẹp trai đi vào thì thấy hơi kinh ngạc: “Anh đẹp trai, anh muốn mua hoa à?”
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Đúng, tôi muốn mua hoa.”
Anh không biết phải tỏ tình thế nào. Chỉ từng nghe nói, nên chuẩn bị một bó hoa.
Một bó hoa và một trái tim chân thành.
Nhân viên sững sờ: “Hoa gì ạ?”
“Hoa hồng.”
Khoảng mười phút sau, Lục Dĩ Thành ôm một bó hoa hồng đi ra.
Cùng lúc này, Giang Nhược Kiều đang nhàn rỗi không có việc gì, tâm trạng cũng có mà bình tĩnh được, bèn ngồi trên sô pha tìm cách gấp hoa hồng giấy một cách nhàm chán.
Thực sự rất nhàm chán.
Một video mười phút, vậy mà cô cũng xem hết, xem hết rồi lại không nhịn được buồn cười. Cái này khó thật đấy, Lục Dĩ Thành cảm khái tiết thủ công của nhà trẻ quá khó không chỉ một lần, người như vậy lại gấp hoa hồng mỗi ngày cũng liều thật. Cô vốn cũng định gấp thử, xem video được vài phút bèn quyết định từ bỏ... Loại chuyện thế này vẫn nên giao cho Lục Dĩ Thành làm thôi!
Ngay lúc Giang Nhược Kiều đang đứng dậy định mò mẫm đi tắm thì có người gõ cửa.
Cô khiếp sợ, muộn thế này rồi, là ai thế nhỉ?
Cô đoán là Lục Dĩ Thành nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không chắc lắm, sợ là cái anh chàng ngốc nghếch đó bây giờ còn chưa tỉnh táo lại đâu.
Nếu cô sống một mình ở khu khác, buổi tối mất điện như thế này mà có người tới gõ cửa, chắc chắn cô sẽ suy diễn ra rất nhiều tình tiết của bản tin pháp luật, nhưng chỉ cần nhớ tới Lục Dĩ Thành đang sống ở tầng dưới thì cô chẳng sợ gì hết.
Cô đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài tối om om.
Người bên ngoài cất tiếng: “Là tôi, Lục Dĩ Thành đây.”
Giang Nhược Kiều thở phào một hơi.
Cô lại khơi lên tâm lý muốn chọc ghẹo anh: “Cậu nói phải thì là phải à? Thế chúng ta đọc ám hiệu một một đi.”
Lục Dĩ Thành ở ngoài cửa thở hổn hển, nghe thấy vậy vẫn cười nhẹ nhàng: “Được, đọc ám hiệu.”
Giang Nhược Kiều dựa lưng vào cửa: “Cậu tới tìm ai?”
“Tìm Giang Nhược Kiều.”
“Giang Nhược Kiều thích màu gì nhất?”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Năm nay thích màu tím với màu xanh dương, năm ngoái thích màu xanh lá. Năm sau còn chưa biết, đến lúc đó anh sẽ hỏi.”
“Được rồi. Xác định cậu là Lục Dĩ Thành rồi.” Giang Nhược Kiều mở cửa ra, trên mặt vẫn còn ý cười, lại nhìn thấy anh ôm một bó hoa hồng.
Cô có thể cảm nhận được trái tim mình như bị người khác ấn nút tạm dừng.
Cho nên, anh