Dưới sự phá rối của chiếc bóng đèn nhỏ là Lục Tư Nghiên, cuối cùng cuộc hẹn hò trong phòng bếp ngắn ngủi của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng phải kết thúc sớm.
Hai người đành phải ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình cùng với Lục Tư Nghiên.
Không chỉ có thế, Lục Tư Nghiên còn không cho họ nghịch điện thoại, bởi vì đây là thời gian của ba mẹ và con cái. Tất nhiên Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng rất ít khi cắm đầu vào điện thoại trước mặt Lục Tư Nghiên.
Trong kỳ nghỉ đông, thời gian học tập và nghỉ ngơi của Lục Tư Nghiên hoàn toàn bị xáo trộn.
Mãi đến mười giờ tối cậu bé mới chìm vào giấc ngủ. Ông bà ngoại tuổi đã cao, lúc Lục Tư Nghiên không ở đây, mới chín giờ là hai người già đã đi ngủ rồi. Thế nên đến chín giờ là ông ngoại ngáp lên ngáp xuống, đến mười giờ, trong căn nhà ngoài Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ra thì những người khác đều đã đi ngủ.
Sau khi ngâm chân xong, Giang Nhược Kiều đi tất bông ra ngoài phòng khách, tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Lục Dĩ Thành đang ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí.
Hai người đều có ý muốn ở cùng nhau thêm một lúc nữa, Lục Dĩ Thành là người mở lời trước: “Nếu như em chưa buồn ngủ thì chúng ta tìm một bộ phim nào đó để xem nhé?”
Giang Nhược Kiều giả bộ ngáp một cái rồi nói: “Cũng không phải là em chưa buồn ngủ, nhưng chẳng mấy khi có ngày nghỉ, em không muốn ngủ sớm quá.”
Thế là hai người họ ngồi trên sô pha bắt đầu lướt tìm phim.
Ông bà ngoại tiếc tiền nên không lắp đặt gói VIP, thành ra không có nhiều phim miễn phí để lựa chọn, cuối cùng họ chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài.
Giang Nhược Kiều đã từng xem bộ phim này rồi.
Thành phố Khê không thuộc khu vực lắp hệ thống sưởi nên trước sô pha có đặt một chiếc máy sưởi để đất.
Giang Nhược Kiều cầm chiếc chăn mỏng đắp lên chân, làm ổ trên chiếc sô pha rồi thản nhiên tựa người vào vai Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành thì nắm lấy tay cô.
Cứ như tay của cô là thứ gì đó rất kỳ lạ vậy, lúc thì anh xoa xoa, lúc lại nhìn móng tay của cô, có lúc còn nắm lấy cổ tay cô.
Diễn biến của bộ phim này rất chậm, cộng thêm tiếng nhạc du dương làm Giang Nhược Kiều tựa lên vai của Lục Dĩ Thành rồi ngủ quên mất.
Căn phòng rất ấm áp, vòng tay của anh cũng rất ấm áp, khiến cô uể oải nhắm mắt lại giống như một loài động vật ngủ đông.
Mãi lâu sau Lục Dĩ Thành mới nhận ra cô đã ngủ.
Với anh đây là cảnh tượng mà trước kia dù có ảo tưởng anh cũng không dám.
Bên ngoài căn phòng là trời đông giá rét, anh vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió gào thét qua khung cửa sổ.
Đèn trong phòng khách cũng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng trên màn hình tivi, đủ để anh thấy rõ gương mặt của cô.
Cô cứ cuộn mình trong lòng anh như thế.
Vừa giống như lần trước ở rạp chiếu phim nhưng cũng vừa có điểm không giống. Không giống ở chỗ là anh có thể ôm lấy cô, có thể nắm tay cô, không cần lo lắng cô sẽ tỉnh lại, còn giống là ở cảm xúc của anh.
Trong lòng tràn đầy cảm xúc trân trọng, anh dịu dàng hôn lên trán cô.
Yêu đúng là một điều rất đẹp đẽ.
Căn phòng tuy ấm áp nhưng dù sao giờ cũng đang là mùa đông rét buốt, anh sợ cô ngủ như thế này sẽ dễ bị cảm. Đang lúc do dự thì có tiếng mở cửa vọng đến, anh giật mình nhìn qua phía đó, thì ra là bà ngoại dậy đi vệ sinh. Anh không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên xấu hổ đây. Có vẻ như bà ngoại không chú ý đến họ, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, bà ấy mơ mơ màng màng nhìn anh rồi nói: “Tiểu Lục, sao con vẫn chưa đi ngủ vậy?”
Lục Dĩ Thành xấu hổ nói: “Sắp rồi ạ, có phải con xem phim làm ảnh hưởng đến bà không?”
Bà ngoại xua tay nói: “Không có đâu, bà già rồi nên quen đi vệ sinh đêm ấy mà.”
Lúc bấy giờ bà ấy mới nhìn thấy cháu ngoại của mình đang giống như con lười làm ổ trong lòng Lục Dĩ Thành: “Kiều Kiều ngủ rồi à?”
“Vâng ạ.” Lục Dĩ Thành thấp tha thấp thỏm, giống như yêu sớm bị phát hiện vậy.
“Ngủ như thế không được đâu.” Bà ngoại nói: “Hay là gọi nó dậy, bảo nó về giường ngủ đi.”
Lục Dĩ Thành thốt lên: “Đừng.”
Anh ý thức được phản ứng của mình không lịch sự cho lắm, bèn nhẹ giọng giải thích: “Gần đây cô ấy bận rộn nhiều việc, chắc là mệt thật rồi ạ, gọi cô ấy dậy sợ cô ấy không dễ ngủ lại được.”
Bà ngoại gật đầu: “Vậy phải làm sao đây, cũng không thể ngủ cả đêm trên sô pha được.”
Giọng của Lục Dĩ Thành càng nhỏ hơn: “Con có cách.”
Sau cùng, cách của Lục Dĩ Thành chính là bế Giang Nhược Kiều về phòng.
Bế kiểu công chúa.
Giang Nhược Kiều gầy thì gầy thật nhưng dù gì cô cũng cao hơn một mét sáu, may mà lực cánh tay của Lục Dĩ Thành đã từng được chứng thực. Anh bế cô lên một cách dễ dàng và vững chắc, đi theo bà ngoại vào trong phòng cô. Giường của cô hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người ngủ. Lục Dĩ Thành bế cô, cúi người cẩn thận đặt cô lên trên giường, sau đó vội vàng kéo chăn lên đắp cho cô. Nghĩ đến việc cô còn đang mặc áo bông, anh lại kéo chăn ra một chút rồi nói với bà ngoại: “Vậy… nhờ bà cởi đồ cho cô ấy ạ.”
Bà ngoại bật cười: “Tiểu Lục, con nói thế là hơi khách sáo đấy, nó là cháu ngoại của bà mà.”
Lục Dĩ Thành đáp lại theo phản xạ: “Con xin lỗi.”
Lại nói nhầm nữa rồi.
“Con ra ngoài đây ạ.” Hình như anh rất sợ ở lại đây lâu, hai tai đỏ bừng bừng, nhanh chóng ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa phòng lại. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Nhược Kiều đang ngủ say và bà ngoại.
Bấy giờ bà ngoại mới nói: “Đừng có vờ vịt nữa.”
Mới vừa rồi còn nằm ngủ say trên giường mà giờ Giang Nhược Kiều đã mở mắt, trở mình rồi cười tủm tỉm vùi đầu vào gối, làm nũng với bà ngoại: “Không gì có thể qua nổi đôi mắt tinh tường của bà.”
“Là vì người ta không biết thôi.” Bà ngoại nói: “Di chuyển như thế thì sao mà không tỉnh được, có phải là hôn mê đâu.”
Giang