Trôi qua tám trăm ngày, Lục Tư Nghiên lại quay về một lần nữa.
Đây là chuyện mà cả Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều không thể ngờ tới, quả thật là họ có mong cậu bé có thể quay về nhưng không cần nghĩ cũng biết xác suất thấp đến mức nào. Một lần xuyên không là đã vô cùng hiếm có rồi, ai có thể ngờ rằng còn sẽ có lần thứ hai. Thật ra câu "gần thường xa thương" cũng rất thích hợp để sử dụng trong tình cảm gia đình, trong khoảng thời gian đầu, Lục Tư Nghiên được tận hưởng sự đối đãi ngộ không phải dành cho hoàng tử nữa mà là dành cho hoàng đế. Ngoài công việc và học tập thì tất cả thời gian còn lại, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều dành cho cậu bé.
Hôm nay, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên tới công viên Động vật hoang dã.
Giang Nhược Kiều đội mũ chắn nắng, cầm dù che nắng, thỉnh thoảng lại bôi thêm chút kem chống nắng. Ai mà biết được rằng có một ngày cô lại tới trường mẫu giáo trong cái nhiệt độ cao tới 37, 38 độ chứ?
Cô xịt kem chống nắng lên bắp chân rồi nói với Lục Tư Nghiên lần thứ n: "Lục Tư Nghiên, con nên nhớ, trên thế giới này ngoại trừ con ra thì không có người thứ hai có thể khiến mẹ phải đến trường mẫu giáo trong cái thời tiết thế này đâu."
Cô liếc qua Lục Dĩ Thành đứng bên cạnh, nói thêm: "Ba con cũng không làm được."
Lục Dĩ Thành: "?"
Lần này Lục Tư Nghiên trở về đúng dịp mới đón sinh nhật bảy tuổi.
Bảy tuổi, cậu bé đã cao hơn một chút, cũng gầy đi một chút, nhưng vẫn nghịch ngợm, hoạt bát như trong ký ức của họ, đôi khi lại nói ra những câu có thể làm người ta tức mà nghẹn chết.
Từ năm tuổi đến bảy tuổi, trong hai năm qua với họ thì cũng không hẳn là vô nghĩa.
Họ thường quan sát trẻ con lúc năm tuổi, sáu tuổi, bảy tuổi trông như thế nào.
Trong hai năm này thỉnh thoảng lúc đi dạo phố, họ sẽ bất giác bước vào cửa hàng quần áo trẻ em, có hôm nhìn thấy bộ quần áo đẹp cũng sẽ mua lại, áng chừng rằng nếu như thằng bé còn ở đây thì mặc quần áo size gì, mang giày số mấy. Cùng với trí tưởng tượng ấy, dường như họ cũng đang nhìn Tư Nghiên lớn lên.
Họ chụp rất nhiều ảnh ở công viên Động vật hoang dã.
Lúc đến nhà hàng ăn cơm, nếu không phải vì địa điểm không thích hợp thì Giang Nhược Kiều đã đi mua mặt nạ dưỡng da rồi đắp lên ngay tại chỗ rồi. Cô vừa soi gương vừa trách móc hai cha con anh Lục này: "Có phải kiếp trước em mắc nợ gì hai người không vậy? Em cảm thấy mình đen hơn một tone luôn đấy!"
Làm cô biến thành người da đen, không thể tha thứ.
Lục Dĩ Thành: "..."
Sự thật chứng minh, trò giỏi hơn thầy, trong việc dỗ dành Giang Nhược Kiều thì Lục Tư Nghiên luôn đứng thứ nhất, Lục Dĩ Thành mãi mãi cũng chỉ ngậm ngùi nhận thứ hai.
Lục Tư Nghiên vươn tay ra ôm mặt Giang Nhược Kiều, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc, cuối cùng cho ra một kết luận: "Đâu có đen đâu ạ, con dùng đôi mắt to của con để quan sát nè, không hề đen một tí nào cả, vẫn trắng bóc y như trước, giống như lòng trắng trứng luộc vậy đó!"
Giang Nhược Kiều buồn cười, quẹt quẹt cái mũi của cậu: "Ba hoa."
Nói thì nói vậy thôi nhưng đúng là tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Hôm nay, cô đã thực hiện các biện pháp chống nắng rất kỹ.
Lục Dĩ Thành: "..."
Hẹn hò với Giang Nhược Kiều hơn hai năm nhưng anh vẫn chưa học được cách nói mấy lời này mà mặt không hề biến sắc.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người đi dạo trong Trung tâm thương mại để tiêu cơm, vừa khéo ở tầng một đang triển lãm xe sử dụng nguồn nhiên liệu mới. Giang Nhược Kiều không cảm thấy hứng thú với xe cho lắm, sau khi thi đại học thì nhân lúc rảnh rỗi đi thi bằng lái, nhưng cho đến giờ cô chưa từng lái xe trên đường. Lục Dĩ Thành cũng không quan tâm đến xe cộ cho lắm, bởi vì thứ này không nằm trong mức tiêu dùng hiện tại của anh. Ngược lại Lục Tư Nghiên rất thích xe, cứ ở đó mãi mà không chịu đi, Giang Nhược Kiều lôi lôi kéo kéo nhưng cậu bé vẫn chôn chân tại chỗ.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành liếc nhau, đều thấy được sự bất lực trong ánh mắt nhau.
Hai năm không gặp, đứa nhỏ này từ thích Lego chuyển sang thích xe rồi ư!
Đau đầu rồi đây!
Lego thì họ mua được, loại rẻ thì mấy trăm tệ mà thôi, còn loại đắt hơn chút thì tầm mấy ngàn tệ.
Nhưng xe thì...
Tạm biệt! Họ không chăm nổi cái thứ “đốt tiền " này đâu!
Cũng may là bây giờ Lục Tư Nghiên mới bảy tuổi, nhưng đến khi hai mươi bảy tuổi...
Sau khi nhìn một lúc lâu, Lục Tư Nghiên mới lưu luyến rời đi, tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay ba, vừa hay nghĩ đến một việc nên bèn nói với Giang Nhược Kiều: "Mẹ ơi, nhà chúng ta mua xe đó!"
Giang Nhược Kiều khó hiểu nhìn cậu bé: "Sao con?"
"Con nhớ trước đây mẹ có hỏi con là nhà chúng ta ở đâu, nhà lớn bao nhiêu, có xe hay không..."
Giang Nhược Kiều: "..."
Ôi má! Việc này cũng qua lâu rồi mà tại sao cậu nhóc phải nhắc tới vậy, mà còn nhắc trước mặt Lục Dĩ Thành nữa chứ!
Lục Dĩ Thành nhịn cười.
Giang Nhược Kiều ho nhẹ một tiếng: "Mẹ đâu có hỏi như vậy đâu, con nhớ nhầm rồi."
Đây là vịt chết còn mạnh miệng.
Nhưng vừa khéo Lục Tư Nghiên cũng là một đứa trẻ rất cố chấp: "Rõ ràng là mẹ có hỏi mà! Con vẫn nhớ hết!"
Giang Nhược Kiều: "Lục Tư Nghiên!"
Có phải con ngứa đòn không hả.
Lục Dĩ Thành vội vàng đứng ra giảng hòa: "Tư Nghiên, ý của con là trước khi con đến đây thì trong nhà đã mua xe rồi sao? Đây là chuyện vui mà."
Quả nhiên Giang Nhược Kiều vẫn bị hấp dẫn bởi câu chuyện này, cũng nhìn về phía Lục Tư Nghiên.
Lục Tư Nghiên gật đầu: "Dạ có mua, là mẹ mua cho ba. Nói là tặng quà sinh nhật ba mươi bốn tuổi của ba."
Giang Nhược Kiều: Quao~
Ba mươi bốn tuổi thì mình cũng quá là xịn luôn!
"Là một chiếc Mercedes!" Lục Tư Nghiên nói thêm
Giang Nhược Kiều: "!"
Chuyện gì xảy ra thế! Cô của ba mươi bốn tuổi hào phóng đến mức đó à? Thế mà lại tặng một chiếc Mercedes cho đàn ông, quả nhiên, cho dù là thời điểm nào thì cũng chỉ có Lục Dĩ Thành mới có thể khiến cho cô phá vỡ quy tắc.
Trước đây cô vẫn cảm thấy chắc chắn là cô sẽ không chi một đồng tiền nào cho bất kỳ người đàn ông nào khác ngoại trừ con trai của mình.
Giang Nhược Kiều vô cùng tự mãn, nói với Lục Dĩ Thành: "Thế nào, anh rất cảm động đúng không?"
Lục Dĩ Thành nói như thật: "Lãng phí tiền, không biết tính toán."
Với tình hình ùn tắc giao thông của thành phố Bắc Kinh thì rõ ràng là ngồi tàu điện ngầm đi ra ngoài vẫn tiện hơn nhiều.
Cho dù có mua xe thì cũng chỉ là phương tiện di chuyển mà thôi, đâu cần phải mua đắt như vậy. Hiển nhiên là anh đứt ruột rồi. Lần trước Giang Nhược Kiều cho mua giày thể thao cho anh, khi anh biết được đôi giày kia có giá hơn hai ngàn tệ thì cũng có vẻ mặt như thế.
Anh luôn cảm thấy mình mang một đôi giày hai, ba trăm tệ là đủ rồi.
Hơn hai ngàn... Ư, xót ghê.
Giang