Cô cũng biết lời mình nói không đúng lắm.
Dù sao Lục Dĩ Thành cũng là một người đàn ông.
Vấn đề này cứ bỏ qua là được, cô lại hỏi: “Cậu còn nhớ nick game của cô gái kia không?”
Tuy cô đang hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định. Trí nhớ của Lục Dĩ Thành rất tốt, cô đã nghe Tưởng Diên khen anh nhiều lần, gì mà Lục Dĩ Thành là người chăm chỉ nhất, nỗ lực nhất trong đám bọn họ, gì mà trí nhớ của Lục Dĩ Thành siêu đỉnh…
Anh trầm ngâm vài giây rồi gật đầu.
Anh không thể quên chuyện mới xảy ra tối qua, hơn nữa đây còn là vấn đề nhạy cảm.
“Tên gì thế?”
Lục Dĩ Thành hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Nhược Kiều đáp: “Không làm gì cả, chỉ muốn biết thôi.”
Hai người nhìn nhau, Lục Dĩ Thành vẫn cầm chai nước trong tay, một lúc sau anh mới nói nhỏ: “Là ánh sao không phải là ánh trăng.”
Cô: “…?”
“Tôi chỉ nói một lần thôi, không nói lại đâu.”
Giang Nhược Kiều nhớ rồi. May mà cô cũng nổi tiếng vì trí nhớ tốt.
Nhìn Lục Dĩ Thành thế này, chắc chắn vẫn còn điều gì cô chưa biết: “Còn gì nữa không?”
Lục Dĩ Thành: “Hết rồi.”
Giang Nhược Kiều nhoẻn miệng cười: “Cậu đúng là nói dối rất tệ.”
Đơn thuần đến mức người ta liếc cái là nhìn thấu.
Nhưng nếu người như này thật sự nói dối, trên đời này cũng chẳng ai nhận ra nổi.
“Thôi kệ đi, không ép cậu anh nữa?” Giang Nhược Kiều tha cho anh. Cô biết anh cũng khó xử, dù sao anh cũng là bạn thân của tên khốn nhận em gái kia. Có lẽ anh nói với cô chuyện này, đều là vì coi trọng chuyện cô là mẹ của con anh.
Phải nói, lúc nghe được câu “thôi kệ đi” ấy, Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như được tha tội.
Đương nhiên anh cũng thấy lạ.
Ai cũng nói cô là người hiểu chuyện, biết quan tâm và dịu dàng. Chuyện này Tưởng Diên cũng đã nói rất nhiều lần.
Nhưng qua hai ngày tiếp xúc, Lục Dĩ Thành thấy hình như những từ đó không hợp cô lắm.
Giang Nhược Kiều quay vào bên trong, gọi: “Lục Tư Nghiên, em lại đây được rồi.”
Bạn nhỏ Lục Tư Nghiên đeo chiếc balo nặng nề trên lưng chạy vù vù ra cửa, không chậm trễ dù chỉ một giây.
“Về đi.” Giang Nhược Kiều nói “Mai gặp lại.”
Lục Tư Nghiên vẫy tay: “Bye!”
Giang Nhược Kiều nhìn tấm đuổi muỗi bằng điện trong tay, lại hỏi: “Lục Dĩ Thành, cái này bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”
Lục Dĩ Thành rất muốn nói, cũng vài chục đồng thôi, không chuyển cũng được. Nhưng nhìn lại mối quan hệ giữa hai người, anh lại thấy, vẫn nên tính toán rõ ràng. Anh lấy hóa đơn ra khỏi túi áo rồi đưa cho cô: “Tiền mặt hay chuyển khoản?”
Giang Nhược Kiều: “Cậu cho tôi mã nhận tiền đi.”
Chuyện này, Lục Dĩ Thành làm không tệ.
Chuyện nào ra chuyện đấy, anh cũng không dài dòng. Nếu là người đàn ông khác, nhất định sẽ nói “Không cần đâu, coi như tôi mua tặng cô”. Nhưng Giang Nhược Kiều lại không thích như vậy, không phải bạn trai cũng chẳng phải người đang mập mờ, đồ có vài chục đồng cô còn cần người khác tặng chắc? Cô có thiếu vài chục đồng đâu? Có khi sau này người ta lại nói như thật “Tôi tặng cô, tức là cô đã đồng ý đi ăn tối với tôi”...
Lục Dĩ Thành lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cô mã nhận tiền.
Giang Nhược Kiều quét mã chuyển tiền.
Bấy giờ Lục Tư Nghiên mới chú ý đến quả dưa hấu rất to trên tay ba, cậu bé vô cùng kinh ngạc: “Quả dưa to quá!”
“Ừ! Phụ huynh học sinh tặng.” Lục Dĩ Thành vừa nhìn điện thoại xác nhận nhận tiền vừa trả lời con.
Lục Tư Nghiện tiện thể thốt lên: “Thế cho mẹ một nửa nhé ba, mẹ rất thích ăn dưa hấu!”
Giang Nhược Kiều: “…”
“Đâu có.”
“Lần nào nhà mình mua dưa hấu, ba cũng cho mẹ miếng ở giữa ngọt nhất. Rõ ràng mẹ rất thích ăn dưa hấu mà” Lục Tư Nghiên nói.
Lục Dĩ Thành: “…”
Phân liệt.
Thật sự quá phân liệt.
Anh cứ thấy “anh” trong lời Lục Tư Nghiên, không phải là anh.
Thật ra cậu bé cũng không hay nói chuyện tương lai, Lục Dĩ Thành không đào sâu, còn Giang Nhược Kiều cũng không muốn tìm hiểu cuộc sống tình cảm của hai vợ chồng. Nên giờ tự dưng Lục Tư Nghiên nhắc đến chuyện này trước mặt họ, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều thấy hơi ngượng ngùng.
Vì bây giờ họ vẫn rất xa lạ, mối quan hệ vẫn rất… vi diệu.
“Đi nào.” Lục Dĩ Thành nắm tay Lục Tư Nghiên, tạm biệt cô.
Giang Nhược Kiều: “Ừm!”
Đi lẹ đi!
Dõi theo hai ba con vào thang máy xong, Giang Nhược Kiều cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên này, Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên xuống bằng thang máy, sau khi ra khỏi chung cư, anh tìm được bóng cây mát, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện hôm nay, con cố ý nói cho mẹ biết đúng không?”
Tí tuổi đầu mà đã biết tính toán.
Rốt cuộc nó có phải con anh không?
Lục Tư Nghiên cũng thành thật nói: “Hôm qua con nghe thấy hết chuyện bọn ba nói lúc chơi game rồi!”
Người lớn đều tưởng trẻ con không hiểu gì.
Nhưng trẻ con cũng là người mà.
Không một sinh vật nào trên thế giới có thể cảm nhận được cảm xúc chân thật tốt hơn một đứa trẻ.
Huống hồ, trong tương lai, Lục Tư Nghiên còn được đánh giá là IQ cao.
“Hôm qua người đó nói là em gái, giọng điệu của hai chú còn lại sai lắm!” Lục Tư Nghiên nói, “Mà ba cũng thế, lúc đó biểu cảm của ba rất sai, đây không phải chuyện tốt đẹp gì, con biết mà.”
Tại sao lại không phải là chuyện tốt thì cậu bé không biết, nhưng cậu bé cảm nhận được, đây không phải là chuyện tốt.
“Nên hôm nay con mới nói cho mẹ nghe?”
Lục Tư Nghiên cũng là một đứa bé rất thành thật: “Vốn dĩ con đã quên rồi, nhưng mẹ gọi điện video với người ta,