Chiều nay sẽ có hai cặp tình nhân tới xem nhà nhưng Lục Dĩ Thành còn phải đến nhà học sinh dạy kèm. May mà hôm qua anh đã nói trước với Giang Nhược Kiều, cô ăn trưa xong sẽ bắt xe tới đây. Tháng tám gần như là thời điểm nóng nhất trong cả năm, lúc Giang Nhược Kiều ra cửa, nhìn ánh mặt trời gay gắt thì không khỏi cảm thán: Giang Nhược Kiều ơi là Giang Nhược Kiều, bây giờ mày từ bi thật đó!
Nếu là trước đây, bất kể ai hẹn cô thì cô cũng không bao giờ ra khỏi nhà ngay lúc trưa trầy trưa trật thế này. Không một ai có thể làm cô phá lệ.
Trên mạng có một câu thế này, người làm bạn chịu lết khỏi nhà vào thời tiết thế này chỉ có thể là tình yêu đích thực.
Xem ra đám bạn trai không trở thành bạn trai đích thực của cô được rồi, thế mà con trai lại làm được.
Giang Nhược Kiều có thể nói là "vũ trang hạng nặng" cho mình từ trên xuống dưới.
Cô không chỉ bôi kem chống nắng mà còn không bỏ sót cả những vị trí như sau tai, mắt cá chân. Cô còn mặc áo chống nắng, đội thêm nón, bung dù che nắng, sau đó mới ra ngoài khu chung cư tắm dưới ánh mặt trời như một vị dũng sĩ. Giang Nhược Kiều bước nhanh một mạch ra ngoài cổng khu chung cư, taxi đặt trên mạng đã tới.
Đi đường giờ này không hề bị kẹt xe, đúng một giờ cô đã có mặt ở dưới nhà Lục Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành rất lịch sự, xuống nhà trước mười phút để chờ cô, Lục Tư Nghiên cũng đòi theo anh xuống đón mẹ cùng.
Lục Dĩ Thành lấy thẻ mở cổng ra khỏi túi, Lục Tư Nghiên thở ngắn than dài như ông cụ non: "Bé cưng lại phải mệt bở hơi tai rồi."
Nụ cười phớt qua khóe môi Lục Dĩ Thành rồi biến mất, anh quay đầu lại, giải thích cho Giang Nhược Kiều hiểu: "Nhà tôi ở tầng sáu."
Giang Nhược Kiều: "..."
Lục Dĩ Thành còn ổn, quanh năm suốt tháng đều lên xuống sáu tầng lầu như vậy nên cậu thanh niên hai mươi tuổi này khỏe mạnh vô cùng, một hơi leo lên tầng sáu mà cứ như đi chơi. Còn Lục Tư Nghiên và Giang Nhược Kiều trở thành hình ảnh hoàn toàn trái ngược với anh.
Lục Tư Nghiên thở hồng hộc: "Không lên nổi nữa..."
Giang Nhược Kiều cũng không tốt hơn cậu nhóc là bao. Các môn thể thao trong tiết thể dục nếu tránh được cô đều tránh, bây giờ trời nóng nực lại phải leo sáu tầng, gương mặt vốn trắng nõn của Giang Nhược Kiều cũng trở nên đỏ bừng.
Lục Dĩ Thành mở cửa ra, Lục Tư Nghiên bèn nhanh nhẹn chui tọt vào trong như một con lươn. Cậu nhóc ân cần lấy đôi dép đỏ tươi trên kệ để giày xuống đặt bên chân Giang Nhược Kiều, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười để lộ lúm đồng tiền mờ mờ: "Mẹ ơi, mẹ đeo dép nè."
Giang Nhược Kiều nhìn đôi dép vừa được lấy xuống kệ giày, nhìn về phía Lục Dĩ Thành với vẻ hơi ngạc nhiên.
Không hiểu sao rõ ràng cô chẳng thân thiết gì với Lục Dĩ Thành nhưng cô lại cảm thấy đôi dép này chắc chắn không phải của cô gái khác từng đeo.
Lục Dĩ Thành cụp mắt: "Tư Nghiên đòi mua bằng được."
Giọng điệu Lục Tư Nghiên như đang kể công: "Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ, ba bủn xỉn quá, cứ đòi mua đồ rẻ thôi. Mẹ ơi, mẹ ráng mang đôi dép xấu này nha."
Giang Nhược Kiều mỉm cười, thay đôi dép đỏ tươi vào.
Màu này rất kén da.
Màu sắc sặc sỡ thường sẽ làm đen da nếu da người mặc không trắng sáng.
Giang Nhược Kiều vốn có nước da trắng ngần, cô còn cực kỳ chú ý đến việc chống nắng, cơ bản mỗi tháng đều chi tiêu nhiều nhất cho mặt. Cô luôn tôn thờ câu nói này: Trên thế giới rất nhiều việc dù cố gắng cách mấy cũng vô ích, chỉ có đầu tư cho bản thân là rồi cũng sẽ được như ý muốn, chỉ cần chăm chỉ.
Có thể nói cô thuộc về nhóm người biết quản lý bản thân, cả trong học tập lẫn việc trau dồi phong thái và vẻ bề ngoài của mình.
Còn những chuyện còn lại thì phải xếp phía sau cô.
...
Mà đúng là Giang Nhược Kiều chăm kỹ từ tóc đến gót chân thật.
Sau khi trải qua mùa hè này, đôi chân cô vẫn trắng đều, không vì thường xuyên đi giày sandal mà có "dải phân cách", đến nỗi lúc này đôi dép mà cô đang đi cũng trông không còn quê mùa như thế nữa.
Giang Nhược Kiều quan sát căn nhà.
Rất giống với kết cấu nhà ông bà ngoại, chẳng lẽ nhà cũ nào cũng thiết kế kiểu này?
Có thể thấy ở đây có hai phòng ngủ và hai phòng khách.
Phòng khách khá nhỏ song Lục Dĩ Thành đã quét dọn nhà cửa cực kỳ sạch sẽ. Tuy nội thất được trưng bày trong phòng đơn giản, thậm chí còn hơi cũ kỹ, tường cũng có chỗ bong tróc nhưng ưu điểm ở chỗ ngăn nắp gọn gàng, không để đồ đạc lung tung, nơi nào cũng được anh sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng. Ngay cả kính cửa sổ kiểu cũ cũng được anh lau sáng choang. So sánh với Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều thấy cuộc sống của mình quá ư là cẩu thả.
Hôm nay Lục Dĩ Thành còn mua hẳn một thùng nước suối, dặn dò Giang Nhược Kiều: "Nhà tôi nấu nước uống, không biết cậu có uống quen không nên tôi mua nước suối, khi người thuê tới thì cũng có thể chiêu đãi họ bằng cái này."
"Ừ." Giang Nhược Kiều gật đầu.
Lục Dĩ Thành lại cúi đầu thao tác trên điện thoại một lát rồi ngẩng đầu lên, nét mặt đầy thoải mái: "Tôi gửi mật khẩu wifi cho cậu rồi đấy."
"Thấy rồi."
Giang Nhược Kiều phát hiện ra hôm nay Lục Dĩ Thành khá kiệm lời.
Thật ra Lục Dĩ Thành không hay lên tiếng, chỉ trừ khi là chuyện quan trọng. Chẳng qua hôm nay hơi khác, anh im lặng hơn bình thường.
Đợi Lục Dĩ Thành đeo chiếc ba lô màu đen ngàn năm không đổi kia rời nhà, Giang Nhược Kiều mới hỏi Lục Tư Nghiên: "Cậu ấy sao thế? Sao mẹ thấy cậu ấy có vẻ không vui?"
Lục Tư Nghiên lấy tay bụm miệng, vẻ mặt đầy xoắn xuýt.
Trưa nay, lúc ăn cơm, ba từng dặn dò cậu rằng không được kể chuyện ở chợ sáng nay cho mẹ nghe.
Cậu nhóc cũng đã hứa rồi.
Đã hứa là phải giữ lời.
"Ba không cho con nói, con cũng hứa với ba rồi ạ." Lục Tư Nghiên ấp a ấp úng đáp.
Giang Nhược Kiều hơi nhướng mày: "Thôi được rồi, mẹ không hỏi nữa."
Không khó để đoán được nguyên nhân vì sao hôm nay Lục Dĩ Thành lại có biểu hiện như vậy.
Cô nghĩ, có lẽ là có liên quan tới bài đăng trên dòng thời gian của Tưởng Diên.
Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Bốn người trong phòng ký túc xá bọn họ bắt đầu quen biết nhau từ ngày tân sinh viên đến báo danh. Đã hai năm trôi qua, chắc chắn họ đã thân thiết với nhau, bốn thằng con trai cũng xem như hợp tính nhau, hơn nữa quả thật con người Tưởng Diên cũng rất trượng nghĩa với bạn bè. Trong thời gian vừa qua, cô cũng hiểu thêm nhiều điều về Lục Dĩ Thành. Thảo nào Lục Dĩ Thành là hotboy nổi tiếng nhất các khóa từ trước đến nay của trường đại học A, người ngoài nhìn cái là rõ ngay. Nhân cách của anh không còn gì để bàn cãi, vừa đáng tin cậy vừa có trách nhiệm, nghiêm túc mà tỉ mỉ. Người như vậy rất coi trọng về đạo đức, khiến anh chấp nhận Lục Tư Nghiên là con của anh và cô đã là chuyện rất khó khăn rồi.
Mà bây giờ, cô và Tưởng Diên vẫn chưa chia tay, Tưởng Diên thì vẫn phát cơm chó trên mạng, anh nhìn thấy, sao tâm trạng không rối ren cho được?
Nhưng như vậy cũng tốt.
Anh sẽ không nghĩ tới "tương lai" ấy. Nếu không có sự hiện diện của Lục Tư Nghiên thì giữa hai người sẽ chẳng có sự kết nối gì quá mật thiết.
Lúc này cô cũng không thể "thuận theo tự nhiên", phát triển tới mối quan hệ nào đó với anh chỉ vì Lục Tư Nghiên được.
Cả hai chỉ nên làm "lốp xe phòng hờ" của nhau mà thôi.
Tại đây, cô chỉ là mẹ của đứa trẻ, có thể sẻ chia nguy hiểm và trách nhiệm với anh thôi.
Giang Nhược Kiều cũng không bận tâm về chuyện này