Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành lấy giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, đưa Lục Tư Nghiên đến phòng công chứng số 1 của đồn cảnh sát khu vực.
Trước đó anh cũng đã gọi điện hỏi qua về chuyện đăng ký hộ khẩu.
Thời gian làm việc buổi sáng, sảnh công chứng số 1 không có nhiều người lắm, anh lấy số xong rồi ngồi chờ. Khi đến lượt số của mình, anh cố gắng bình tĩnh giải thích rõ mục đích đến đây của mình. Thời buổi này, việc đăng ký hộ khẩu cho con ngoài giá thú cũng không hiếm lạ gì, hầu như ngày nào cũng xảy ra. Nhưng tình huống của Lục Dĩ Thành khá đặc biệt, nhân viên trong phòng công chứng số 1 cũng đã thấy nhiều sóng gió nên quen, chỉ nhìn thoáng qua Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên, sau đó bình tĩnh làm theo quy định.
Tất cả các giấy tờ thủ tục đều đầy đủ.
Sau khi đóng dấu, Lục Dĩ Thành nhận được một sổ hộ khẩu mới.
Trong sổ hộ khẩu, anh đã không còn một mình nữa.
Trên đời này, anh lại có người thân của mình. Trên sổ hộ khẩu, Lục Tư Nghiên và chủ hộ Lục Dĩ Thành là quan hệ cha con.
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh đã xác nhận Lục Tư Nghiên là con trai mình, nhưng mãi tới giờ phút này anh mới có cảm giác đây là sự thật.
Lục Tư Nghiên vẫn được gọi là Lục Tư Nghiên.
Sau khi có hộ khẩu, Lục Tư Nghiên đã có riêng một vị trí cho mình ở trên thế giới này, cậu bé có thể tới trường giống như các bạn nhỏ khác.
Lục Dĩ Thành lập tức thông báo chuyện này với Giang Nhược Kiều.
Khi Giang Nhược Kiều nhận được tin nhắn, cô đang chụp ảnh Hán phục mùa thu ở trong vườn. Làm người mẫu tưởng chừng sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng trên thực tế cũng rất vất vả. Những năm gần đây, sẽ không có công việc nào thoải mái mà lại kiếm được tiền cả. Chẳng hạn như nhiệt độ ngoài trời gần 38, 39 độ C, đứng ngoài trời giống như đi tắm hơi vậy, nhưng cô lại phải mặc quần áo mùa thu, một khi tiến vào trạng thái quay chụp, mỗi lần sẽ phải mất ba tiếng. Sau khi công việc quay phim kết thúc, cũng gần như đã mất nửa cái mạng.
Trong giờ nghỉ giải lao, Giang Nhược Kiều giữ cái mạng nhỏ của mình bằng chiếc quạt điện nhỏ cầm tay.
Lớp trang điểm đã trôi hết, nhân viên đang dặm trang lại cho cô.
Xong việc, cô chẳng muốn ăn uống một chút nào, ngồi trên một cái ghế nhỏ uống nước đá, tính tiền mình sẽ gửi ngân hàng.
Cô luôn hào phóng với bản thân, kiếm được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Mấy năm nay, số tiền tiết kiệm được của cô đã vượt quá sáu con số, con số này được các bạn học coi là nhiều. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cô hoàn toàn có thể thoải mái sống qua ngày. Nhưng bây giờ thì sao, với số tiền ít ỏi như vậy không những nuôi cô còn phải nuôi một “thánh đốt tiền”, đoán chừng không tới một năm sẽ cạn sạch. Một năm sau cô vẫn còn là sinh viên đấy! Chẳng trách bây giờ những người đã kết hôn và có con đều lo lắng như vậy, không lo lắng cũng không được, mẹ kiếp nuôi một đứa trẻ rất tốn kém! Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hợp đồng với bà chủ tới cuối năm nay sẽ kết thúc.
Cô thực sự không muốn tiếp tục công việc này nữa, cô cũng đã nói rõ với bà chủ chia tay trong vui vẻ, nếu họ ký tiếp hợp đồng thì ít nhất cũng phải hai ba năm.
Ban đầu, kế hoạch của cô là điều chỉnh tốt trạng thái của mình vào năm tới.
Haiz, hiện tại không kiếm tiền không được.
Giang Nhược Kiều cau mày.
Bà chủ lại rất hay quan tâm tới những chuyện mới mẻ, vừa lúc mấy ngày nay có thời gian rảnh rỗi, mỗi lần đều tới đây ngồi một lát. Hôm nay chị ấy đến đây đã thấy Giang Nhược Kiều ngồi trên ghế nhỏ, một tay chống má với vẻ mặt nghiêm túc, như thể cô đang suy nghĩ chuyện gì đó lớn lao tầm cỡ vũ trụ.
Chị ấy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Nhược Kiều, tò mò hỏi: "Sao vậy, có phải em khó chịu chỗ nào không?"
Mặc quần áo dày dưới cái thời tiết như thế này, còn phải chụp ảnh dưới ánh nắng mặt trời chói chang, thật sự rất vất vả.
Cái nghề này là vậy, có thể kiếm được tiền nhưng không hề dễ dàng.
Giang Nhược Kiều đờ đẫn lắc đầu: "Không phải ạ."
Chỉ nghĩ đến việc nuôi con thôi đã áp lực đến mức cô muốn treo cổ tự tử.
“Có chuyện gì vậy?” Bà chủ không giấu được vẻ quan tâm.
Giang Nhược Kiều cũng đã tiếp xúc với bà chủ một thời gian, tính cách của bọn họ khá hợp nhau, vì vậy không cần phải giấu giếm, cô nói: "Đã xảy ra một số chuyện, năm tới em vốn định điều chỉnh lại trạng thái của mình, kết quả lại xảy ra quá nhiều chuyện. Em đang suy nghĩ xem có nên tìm một công việc lâu dài không nhưng cứ nghĩ tới chuyện này lại cực kỳ đau đầu."
Cả hai đều là những người cởi mở.
Bà chủ cũng không nói gì về việc gia hạn hợp đồng.
Chị ấy biết, nếu Giang Nhược Kiều có suy nghĩ này, cô đã đề cập đến nó từ lâu. Nếu trong thời điểm rối rắm khó xử như vậy, Giang Nhược Kiều không nghĩ tới chuyện gia hạn hợp đồng, thế thì chứng tỏ cô không muốn làm tiếp công việc này nữa.
“Tìm việc bán thời gian.” Bà chủ suy nghĩ một chút: “Chị nhớ rõ em học chuyên ngành tiếng Anh đúng không?”
"Vâng ạ." Giang Nhược Kiều gật đầu, cô suy nghĩ một chút, vẫn lên tiếng giải thích: "Chị, em không giống chị, chị thật sự rất thích Hán phục. Chị xem em đã đi theo chị lâu thế rồi mà vẫn không có ý định tiến sâu vào lĩnh vực này, em nghĩ em không thích hợp theo đuổi ngành này. Sau này, em vẫn muốn làm những công việc liên quan tới chuyên ngành của mình hơn…”
Bà chủ bật cười nói: "Chị cũng có thể hiểu được, có phải chuyên ngành của hội em về sau ra làm giáo viên không?”
"Đâu phải ạ." Giang Nhược Kiều tự giễu nói: "Trước kia em cũng đã từng làm gia sư, cũng thật sự không thích hợp với ngành giáo dục."
Bà chủ đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Thế em có thể làm phiên dịch nhỉ?"
"Vâng, chắc là có thể." Giang Nhược Kiều nói.
Hiện tại cô đã qua cấp sáu.
Tới cấp tám chỉ có thể đợi tới năm thứ tư.
Bà chủ cười nói: "Xem ra có câu chị phải nói, em từng nói chị là quý nhân của em. Nhược Kiều, vừa vặn một người bạn của chị mở công ty phiên dịch, mở cả chi nhánh ở Dương Thành và Thân Thành. Chị sẽ dắt mối cho em, em xem có thích hợp không. Nếu như cảm thấy thích hợp, em có thể tới thử xem, người bạn này của chị rất tốt sẽ không hố người khác đâu. Em thấy thế nào?"
Nếu bà chủ đã nói đối phương là người đáng tin, thế thì Giang Nhược Kiều cảm thấy yên tâm hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trên thực tế, sinh viên đại học tìm kiếm công việc bán thời gian sẽ không có nhiều sự lựa chọn.
Nếu như không chú ý một chút thì rất dễ bị lừa.
Giang Nhược Kiều gật đầu: "Em cảm ơn chị!"
Bà chủ không để ý xua tay: "Không có gì, sinh viên đại học A bọn em vốn hay được người bên ngoài tranh giành. Bây giờ em còn chưa tốt nghiệp, nếu như em tốt nghiệp rồi, chưa biết chừng còn không thèm để ý tới công ty của bạn chị ấy chứ."
Giang Nhược Kiều hoàn toàn có thể dự đoán được tương lai vùi đầu làm việc của mình.
Người khác còn có thể trải qua tình yêu trai gái, còn cô, hai mươi tuổi đã phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi dạy con cái, càng nói càng xót xa.
Lục Dĩ Thành cũng gặp rắc rối tương tự.
Trên đường đưa Lục Tư Nghiên trở về, anh tình cờ đi ngang qua phố đi bộ, nơi này có rất nhiều cửa hàng, trong đó có cửa hàng đồ chơi lego cao cấp.
Nhóc con Lục Tư Nghiên nhất định không chịu đi tiếp nữa.
Mấy thứ này vốn thuộc về điểm mù kiến thức của Lục Dĩ Thành, khi còn nhỏ anh không được chơi những món đồ này, cho dù có thì gia đình anh cũng không thể mua nổi. Trước đây anh chỉ nghe người khác nói đến lego, anh cũng biết có thứ như vậy, nhưng quả thật không biết rõ nó được bán như thế nào. Sau khi Lục Tư Nghiên xuất hiện, anh đã hiểu biết sơ qua về thứ này, mà chủ yếu là hiểu về giá cả...
Đối với anh mà nói, thứ này thật sự rất đắt, không phải thứ mà anh có thể mua được.
Nhưng Lục Tư Nghiên rất thích nó.
Lần trước, vì muốn dỗ cậu bé, Lục Dĩ Thành đã đặt hàng ở trên mạng hơn hai trăm tệ, còn chỉ là một cái hộp rất nhỏ.
Trước khi mở món hàng đó ra, Lục Tư Nghiên cón rất hưng phấn, nhưng chờ sau khi mở ra, cả người cậu bé giống như quả cà héo.
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh muốn nói, món đồ chơi mà Lục Tư Nghiên coi thường này chính là món quà đắt nhất mà anh từng mua.
Ai ngờ đứa nhỏ này lại không thích.
Cậu nhóc chơi một lát, lắp xong chú khủng long là đã chẳng còn hứng thú.
Cũng may, Lục Tư Nghiên là đứa trẻ hiểu chuyện, tuy cậu nhóc hơi thất vọng nhưng cũng không hề khóc lóc ầm ĩ.
Nếu đổi lại là lúc trước, nhìn thấy ánh mắt chờ mong như vậy của Lục Tư Nghiên, nói không chừng Lục Dĩ Thành sẽ nghiến răng mà dẫn cậu bé đi vào mua, nhưng hiện giờ không được. Chỉ cần nghĩ đến những chi tiêu trong tương lai là anh lại muốn nhịn ăn. Chí ít bây giờ món đồ chơi đắt đỏ này sẽ không nằm trong danh sách mua sắm của anh.
Lục Dĩ Thành khẽ thở dài: "Về nhà đi, ba nấu món gì ngon cho con."
Lục Tư Nghiên: "Vâng."
Cậu nhóc lưu luyến đi theo Lục Dĩ Thành về phía trước, nhưng vẫn kìm lòng không đậu ngoái nhìn, dáng vẻ mong chờ kia vô cùng đáng thương.
Nhưng dù cậu nhóc có đáng thương đến đâu, cũng không đáng thương bằng Lục Dĩ Thành.
Sau khi về đến nhà, Lục Dĩ Thành thấy thời gian vẫn còn sớm, anh nấu cơm xong, lục lọi trong nhà tìm thấy hộp chuyển phát nhanh lúc trước. Dưới ánh mắt “ngạc nhiên" của Lục Tư Nghiên, anh đã tự tay làm một cái đầu hổ vô cùng uy phong. Lúc này Lục Dĩ Thành lại nhớ tới bà nội, trước kia bà cũng thường làm đồ chơi cho anh như thế này.
Trong tương lai kia, Lục Tư Nghiên đã được nuôi dạy rất tốt, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều biết cậu nhóc không hề bị đối xử tệ bạc về vật chất.
Cậu bé có rất nhiều đồ chơi.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhóc được ba tự tay làm cho đồ chơi cho mình, hơn nữa còn ngầu như vậy!
Lục Tư Nghiên phấn khích đến mức đội cái đầu hổ vào rồi chạy tung tăng trong phòng khách, tóc cậu nhóc ướt đẫm mồ hôi vì nóng.
Cậu nhóc vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy cậu nhóc như vậy, cảm giác hổ thẹn trong lòng Lục Dĩ Thành đã vơi đi rất nhiều.
Anh chỉ có thể cố gắng hết sức cho đứa nhỏ những thứ mà mình có thể cho.
Nếu vượt qua khả năng của bản thân thì anh cũng không hết cách.
Lục Dĩ Thành cũng kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn tiết kiệm, những khoản tiền không nên tiêu một đồng thì nhất định anh sẽ không tiêu. Vì thế, trước khi Lục Tư Nghiên đến, chi tiêu hàng ngày của anh luôn ở mức tối thiểu, hóa đơn điện thoại đều kiểm soát trong mức năm mươi tệ, tiền sinh hoạt phí một ngày không vượt quá ba mươi tệ. Anh không hút thuốc cũng không uống rượu, ngay cả chơi game cũng không, chứ đừng nói là nạp tiền vào trò chơi. Khi đi ra ngoài, về cơ bản anh đều tự đạp xe, cùng lắm thì đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, đối với anh gọi taxi là một hành động xa xỉ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Anh dạy hai học sinh, thu nhập hàng tháng khá ổn định.
Tuy nhiên về sau, chi tiêu hàng tháng sẽ tốn kém nhiều hơn.
Tâm trạng Lục Dĩ Thành có chút nặng nề.
Thỉnh thoảng nhìn Lục Tư Nghiên vô tư lự, cảm xúc này ngày càng trở