Giang Nhược Kiều hoàn toàn không đáp lời Tưởng Diên.
Trên xe, Tưởng Diên đang lái xe, còn Lâm Khả Tinh thì ngồi ở ghế phụ với vẻ lo sợ bất an.
Giang Nhược Kiều chỉ có thể nhìn được sau gáy của họ, nhưng cũng có thể nhạy bén cảm nhận ra tâm trạng của Lâm Khả Tinh. Yêu thầm thực sự có sức ảnh hưởng với con người, rõ ràng cô ta là cô cả của Tập đoàn đá quý Lâm Thị, vừa sinh ra đã ở vạch đích, cuộc sống được sắp đặt như thế, lẽ ra cô ta phải là có dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin mới phải. Nhưng khi đối mặt với Tưởng Diên, Lâm Khả Tinh có vẻ như rất đúng với câu ‘thấp kém như một nhúm cát bụi’.
Tưởng Diên thì có gì chứ?
Dù sao, từ góc độ của Giang Nhược Kiều, bây giờ anh ta cũng đâu còn là cậu ấm nhà giàu, thế anh ta…
Giang Nhược Kiều vô tình nhìn lướt qua Lục Dĩ Thành, nếu không nhờ hào quang của nam chính, anh nhất định có thể vượt trội hơn Tưởng Diên.
Cho nên, cô thực sự thấy không thể hiểu nổi dáng vẻ hèn mọn của Lâm Khả Tinh khi đối mặt với anh ta.
Có lẽ, giống như bạn thân của mình nói, là cô vẫn chưa hiểu về tình yêu bị vứt bỏ, chưa từng thực sự thích một ai đó.
Cũng chính vì vậy, cô mới có thể nhìn nhận sự việc một cách khách quan hơn. Tưởng Diên thực sự chẳng có gì. Đúng thế, anh ta đã thi đậu đại học A, vậy chuyến đi Nông Gia Lạc lần này có ai mà không phải sinh viên của đại học A chứ? Lục Dĩ Thành đang ngồi ghế sau cùng cô còn là thủ khoa của khoa tự nhiên năm đó, bây giờ còn là sinh viên xuất sắc, học thần của khoa họ đấy.
Bối cảnh gia thế của Tưởng Diên cũng chỉ có vậy. Bây giờ, nhà anh ta còn chẳng có chỗ ở, còn đang ở nhờ nhà họ Lâm.
Về tướng mạo và phong thái, quả thật Tưởng Diên khá nổi bật nhưng cũng không tới mức khiến người khác không thể rời mắt . Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Tóm lại bây giờ, đối với Giang Nhược Kiều,Tưởng Diên đã mất đi ánh hào quang. Nếu không phải biết cốt truyện của nguyên tác, đối với cô, anh ta chỉ là một sinh viên bình thường.
Trong nguyên tác, dù cho tác giả tô điểm cho Tưởng Diên đẹp đẽ cỡ nào thì vẫn có một sự thật không thể chối cãi, đó là thành công của anh ta chẳng thể tách rời khỏi sự trợ giúp của Lâm Khả Tinh và nhà họ Lâm.
Giang Nhược Kiều nhớ đến những nỗ lực của Lâm Khả Tinh trong nguyên tác, thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài: ‘Ông trời thật không có mắt, sao chuyện tốt thế này lại không xảy ra với cô?’
Nữ phụ đúng là không có nhân quyền!
Ở ba ghế ngồi phía sau, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành mỗi người ngồi ở một bên, Lục Tư Nghiên ngồi ở giữa.
Cậu bé rất vui.
Được ra ngoài chơi cùng với ba mẹ.
Cậu nhóc vui quá, kìm lòng không đậu vươn tay ra móc lấy ngón út của Giang Nhược Kiều.
Cô cúi đầu nhìn và nhoẻn miệng cười. Sau khoảng thời gian ở cùng với nhau, cậu bé Lục Tư Nghiên đã chiếm một vị trí trong trái tim của Giang Nhược Kiều. Trong số những người khác giới, cậu bé đang xếp ở vị trí đầu tiên. Cô thấy vành tai của Lục Tư Nghiên đỏ ửng thì cười hỏi: “Có phải nóng lắm không?”
Hôm nay đúng là rất nóng.
Trong xe cũng đã mở điều hòa, nhưng bên ngoài nắng chói chang, ánh nắng chiếu vào khiến nhiệt độ trong xe từ từ tăng cao.
Chiếc xe này là xe đời cũ, cửa gió điều hoà ở phía trước nên có sự chênh lệch nhiệt độ giữa hàng ghế sau và hàng ghế trước.
Lục Tư Nghiên lắc đầu: “Không nóng lắm ạ.”
Cậu bé rất muốn ngồi lên đùi cô.
Giang Nhược Kiều nhìn ra ý đồ của cậu, lắc đầu và làm vẻ mặt đáng thương.
Lục Tư Nghiên thở dài.
Cô dứt khoát mở chiếc balo nhỏ mang theo bên người, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt. Thực ra, cô hiếm khi ăn vặt, mấy thứ này đều là trước khi ra ngoài cô đã chuẩn bị cho Lục Tư Nghiên.
Cậu bé nhìn vào trong balo: “Pejoy!”
“Ừ.” Giang Nhược Kiều lấy một hộp ra: “Cái này có vị dâu.”
Lục Dĩ Thành lắc đầu, lên tiếng nhắc nhở kịp thời: “Chỉ được ăn một gói thôi.”
Một hộp Pejoy có hai gói nhỏ.
Cũng chính vì Tưởng Diên không quá tinh tế. Nghĩ thử xem, Lục Dĩ Thành là ai chứ, khách sáo với người cùng giới, với người khác giới lại càng khách sáo hơn. Theo lý mà nói, Giang Nhược Kiều cho đứa nhỏ nhà anh đồ ăn vặt, anh sẽ từ chối khéo hoặc là cảm ơn rối rít. Thế nhưng lúc này, anh lại có thái độ vô cùng thản nhiên, chẳng hề có ý nói lời cảm ơn.
Tưởng Diên không phát hiện ra.
Nhưng Lâm Khả Tinh đã nhận ra điều này.
Cô ta hơi ngạc nhiên ‘lẽ nào Giang Nhược Kiều thân thiết với bạn của anh Tưởng Diên thế cơ à?’
Nghĩ đến đây, cô ta hơi buồn phiền, Lâm Khả Tinh cảm giác được mấy người bạn của anh Tưởng Diên đều có vẻ không thân thiện với mình cho lắm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Để kéo gần khoảng cách, Lâm Khả Tinh nghiêng đầu nhìn về hàng ghế phía sau, khó tránh khỏi sững sờ.
Ba người ngồi ghế sau đều có ngoại hình rất xuất sắc.
Dĩ nhiên Giang Nhược Kiều không phải nói rồi, cô là hoa khôi của trường đại học A được mọi người bầu chọn.
Lục Dĩ Thành cũng vậy, chỉ là khiêm tốn hơn đôi chút, nhưng khi nhắc đến hot boy học đường của đại học A, ít nhất cũng có hơn một nửa số sinh viên sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.
Đứa nhỏ ở giữa cũng đẹp trai, dễ thương.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn ba người họ ngồi cạnh nhau trong lòng cô ta lại có một cảm giác… rất xứng đôi vừa lứa.
Lâm Khả Tinh cảm thấy bản thân thật điên rồ.
Sao có thể như vậy?
Cô ta lắc đầu, khôi phục lại bình thường, cười nói với Lục Tư Nghiên: “Bạn nhỏ à, em tên gì vậy, năm nay mấy tuổi?”
Lục Tư Nghiên là một đứa trẻ rất lễ phép, tuy lúc nãy vì bảo vệ mẹ khỏi bị ăn hiếp nên mới vặn lại lời cô ta, nhưng giờ cậu vẫn nói chuyện tử tế với cô ta, nghiêm túc trả lời: “Em tên Lục Tư Nghiên, năm tuổi rồi ạ.”
“Cái tên nghe hay thật.” Lâm Khả Tinh nói: “Em có biết cách viết tên của mình chưa?”
Lục Tư Nghiên ưỡn ngực: “Đương nhiên, tên của em là do ba mẹ em đặt cơ mà!”
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều: “…”
Không được kiêu căng như thế chứ.
Đương nhiên, cái tên này thật sự nghe rất hay.
“Giỏi quá.” Lâm Khả Tinh khá là thích cậu bé này, giọng nhẹ nhàng hơn: “Vậy bạn nhỏ à, em có muốn ăn vặt không, chỗ chị cũng có này.”
Lục Tư Nghiên vốn còn vui mừng, khi nghe câu này thì lắc đầu nguầy nguậy: “ Em không ăn đâu. Ba mẹ em nói, khi ở bên ngoài không được ăn đồ của người lạ.”
Tưởng Diên đang lái xe cũng cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, bèn nói đùa: “Thế cháu còn ăn đồ của Nhược Kiều cho.”
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Tư Nghiên.
Quả đúng là trẻ con, cậu bé đã tự đào hố cho chính mình rồi.
Lục Tư Nghiên là ai chứ, cậu là con trai của Giang Nhược Kiều. Giang Nhược Kiều lại là ai? Là người trước giờ không biết thất bại.
Lục Tư Nghiên nhanh chóng trả lời: “Là có ngoại lệ ạ!”
“Đồ của tiên nữ thì có thể ăn được.” Cậu bé nói: “Em cảm thấy chị ấy chính là tiên nữ. Chị ấy là người xinh nhất, đẹp nhất cho nên ngoại lệ.”
Giang Nhược Kiều vui như mở cờ trong bụng ‘đây mới là con trai ruột nè!’.
Cô