Sau khi Lục Dĩ Thành dắt Lục Tư Nghiên rời khỏi nhà vệ sinh về lại sảnh lớn, Tưởng Diên cũng đã mang vali của Lâm Khả Tinh lên tầng trên rồi.
Ông chủ còn đang bận làm cơm trưa, ông ấy cũng đã nói trước với bọn họ, còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa mới được ăn.
Suốt cả chặng đường dài ngồi xe đến đây ai cũng đã thấm mệt, người nào người nấy trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Lúc Giang Nhược Kiều đang định mở vali của mình ra thì ba người bạn cùng phòng của cô từ bên ngoài trở về, mặt ai cũng phơi nắng đến đỏ ửng nhưng lại trông rất vui vẻ, họ nói: “Đi chuyến này đáng thật đấy, vườn rau kia trông giống hệt vườn rau của bà ngoại tớ, cà chua vừa mới hái xuống ăn ngon thật, đúng là cái vị này, giờ cà chua mua trong siêu thị cũng không có vị của cà chua!”
Bốn cô gái chia làm hai phòng.
Hai phòng sát cạnh nhau.
Lúc này cả ba cô gái đều đến phòng Giang Nhược Kiều đang ở, cũng gần một kỳ nghỉ hè bọn họ không được gặp nhau rồi, túm tụm lại với nhau nói chuyện rất rôm rả.
Tình cảm của bốn người trong ký túc xá rất tốt, cho dù là kỳ nghỉ, nhưng ngày nào họ cũng nói không hết chuyện trong group Wechat.
Vân Giai và Giang Nhược Kiều, hai người có mối quan hệ thân thiết nhất.
Lần này hai người cũng ngủ chung một phòng. Vân Giai là người thẳng tính, cô ấy ngồi trên chiếc giường một mét hai của mình nhìn Giang Nhược Kiều sau đó nói: “Tớ nghe nói Tưởng Diên còn dẫn một cô em gái đến đây nữa, em gái đó vừa tròn mười tám, phải không vậy?”
Giang Nhược Kiều đóng vali lại, cô gật đầu tỏ vẻ chẳng có gì: “Đúng là có chuyện như thế.”
Vân Giai chửi một câu.
“Hôm nay Đỗ Vũ lái xe, ba đứa bọn tớ ngồi ở hàng ghế sau nghe thấy cậu ta nói chuyện điện thoại với Tưởng Diên.” Vân Giai nói: “Đỗ Vũ nói Tưởng Diên còn kéo rank cho đứa em gái này của cậu ta nữa. Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của bọn tớ, Đỗ Vũ đầu hàng, cậu ta nói lần này họ còn cùng nhau đi đến hải đảo nữa.”
Một cô gái tóc ngắn khác đẩy gọng kính trên sống mũi rồi nói: “Tưởng Diên muốn chia tay phải không, con người gì thế không biết, ra ngoài chơi một chuyến cũng phải dẫn em gái này theo! Không phải, sao đám đàn ông con trai bọn họ lại buồn nôn như thế chứ, muốn làm anh trai của người ta, người ta không có người thân à?”
“Lạc Văn nói đúng đấy.” Vân Giai trả lời: “Tớ thấy không phải Tưởng Diên muốn chia tay mà là muốn mập mờ!”
Cô gái vẫn luôn im lặng nãy giờ lên tiếng cười nhạo: “Còn muốn mập mờ ư, cậu xem, nếu như Nhược Kiều muốn nhận một anh trai nuôi, có phải Tưởng Diên vẫn có thể bình tĩnh như thế không.”
Đề tài của các cô ấy dần đi xa hơn.
Họ đều đang phê phán hành động nhận em gái của đàn ông buồn nôn cỡ nào.
Giang Nhược Kiều nhanh chóng lấy dây buộc tóc trong chiếc túi nhỏ của mình ra rồi buộc tóc lại.
“Đừng nói đến chuyện này nữa.” Cô bình tĩnh nói: “Chơi cho xong hai ngày này đã rồi nói sau.”
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau.
Mọi người đã ở cùng nhau hai năm, về cơ bản đều là ăn chung ngủ chung, làm chuyện gì cũng có nhau, thế nên họ cũng hiểu rất rõ về đối phương.
Thái độ này của Giang Nhược Kiều rất bất thường.
Trên phương diện tình cảm lứa đôi, thật ra Giang Nhược Kiều là người bắt bẻ đủ đường. Hành động này của Tưởng Diên, nếu như Giang Nhược Kiều còn để ý thì hôm nay cô cũng sẽ không bình tĩnh như thế. Có lẽ con gái là vậy, nếu như cãi nhau, gây chuyện, nổi nóng thì đó là để ý, còn nếu không cãi không gây chuyện vậy thì chính là dự tính sẽ rời đi.
Rõ ràng, Giang Nhược Kiều muốn chia tay.
Điều này cũng bình thường thôi, Giang Nhược Kiều không phải là người dễ dàng để mình chịu thiệt, cô sẽ không để mình chịu ấm ức, đồng thời càng không để cho người khác khiến mình chịu ấm ức.
Hành động này của Tưởng Diên hoàn toàn đã giẫm phải mìn.
Đừng nói là Giang Nhược Kiều, cho dù là một cô gái khác, ai có thể chấp nhận bạn trai mình có một cô em gái như thế chứ?
Nếu như Giang Nhược Kiều đã có dự định của mình rồi, vậy thì ba người bọn họ cũng không cần nhắc tới hành động này của Tưởng Diên nữa. Họ vốn định nhân cơ hội này bức cung Tưởng Diên hỏi cho ra nhẽ… Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bốn người đàn ông trong ký túc xá cũng chia thành hai người một phòng.
Tưởng Diên và Lục Dĩ Thành một phòng.
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong một phòng.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều rất mong chờ vào chuyến đi Nông Gia Lạc lần này, nhưng sự xuất hiện của Lâm Khả Tinh, không chỉ khiến tâm trạng của đám con gái thay đổi, mà cánh đàn ông cũng như thế. Đỗ Vũ thích Vân Giai, đây là một bí mật công khai, Vân Giai và Giang Nhược Kiều lại thân thiết như thế, tất nhiên Đỗ Vũ cũng sẽ thấy không vui vì những hành động này của Tưởng Diên. Đỗ Vũ cho rằng Tưởng Diên không đứng đắn, lúc này cũng chẳng thèm nể nang gì mà bắt đầu cà khịa: “Cậu nói Tưởng Diên có phải là mập mờ nước đôi không, sao lại dẫn theo đứa em gái đó của cậu ấy đến đây chứ, nếu như là em gái có quan hệ họ hàng thân thích thì thôi…”
Vương Kiến Phong ngồi trên giường cười như được mùa.
“Tôi còn định nhân cơ hội này tỏ tình với Vân Giai.” Đỗ Vũ chán nản nói: “Tôi thấy Tưởng Diên hành động như thế là muốn biến nơi đây thành trận chiến thảm khốc, vậy tôi còn tỏ tình gì được nữa!”
“Cậu nói xem, Tưởng Diên cũng thật là, rõ ràng đã có bạn gái rồi còn nhận em gái cái gì chứ.” Đỗ Vũ tiếp tục oán giận: “Đóa mẫu đơn như tôi còn biết hành động này đáng chết cỡ nào, cậu ấy thì hay rồi, ngu ngốc còn dẫn theo em gái xuất hiện trước mặt bạn gái nữa, tôi thấy chắc cậu ấy không muốn sống nữa đây mà.”
Vương Kiếm Phong chẳng thèm để ý đến anh ta, cũng không biết anh ta đang tính toán cái gì.
Từ lúc khai giảng cho đến giờ, đột nhiên người nào đó trở nên bất thường, bắt đầu u mê huyền học không có lối thoát.
“Cậu nói câu gì đi chứ.” Đỗ Vũ nói.
Vương Kiếm Phong lẩm bẩm: “Chuyện tỏ tình cậu cứ để từ từ đã, tôi vừa mới bói thử một quẻ, không phải là quẻ tốt đâu.
Đỗ Vũ: “...”
“Mẹ nó, cậu bớt nói mấy lời xui xẻo đó đi.” Đỗ Vũ nói: “Cậu có biết câu nói này của cậu là cảnh mở đầu trong phim kinh dị không?”
Vương Kiếm Phong nghiêm túc nói: “Thật sự không phải là quẻ tốt đâu, bên trên nói sẽ có chuyện lớn xảy ra đấy.”
Đỗ Vũ: “...”
Xui xẻo, xui xẻo thật mà.
“Cút đi, đừng có mà tuyên truyền mê tín dị đoan.”
…
Ông chủ đến thông báo bữa trưa của bọn họ đã được chuẩn bị xong rồi.
Tưởng Diên rất có trách nhiệm gõ cửa từng phòng thông báo, Lâm Khả Tinh đã thay sang bộ quần áo khác, cô ta mở cửa ra thì thấy Tưởng Diên đang đứng ở cửa: “Xuống tầng ăn cơm thôi.”
Lâm Khả Tinh vâng một tiếng, lúc Tưởng Diên quay người chuẩn bị đi lên tầng ba, cô ta đã gọi anh ta lại, do dự mãi mới nói: “Anh Tưởng Diên, có chuyện này em muốn nói với anh, trên đường chúng ta đến đây, chẳng phải em và chị Giang có xuống xe lấy chăn sao? Hình như chị ấy đã nhìn thấy giấy dán ký gửi trên vali của em rồi. Anh có nói với chị ấy lúc trước chúng ta cùng đến hải đảo không?”
Tưởng Diên ngạc nhiên nhìn Lâm Khả Tinh, sau đó lại vỗ vào trán mình.
Vừa trông thấy hành động này, Lâm Khả Tinh đã biết anh ta không nói với Giang Nhược Kiều rồi.
Lâm Khả Tinh cũng không biết cảm giác hiện giờ trong lòng mình là gì, cảm xúc lẫn lộn, cô ta mím môi rồi nói: “Em thấy, anh vẫn nên nói chuyện này với chị ấy thì tốt hơn, tránh để chị ấy hiểu lầm, hơn nữa…”
Cô ta ngừng lại một chút, dáng vẻ hơi do dự. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Gì cơ?” Tưởng Diên hỏi.
“Hơn nữa, em thấy hình như bạn bè của anh cũng không chào đón em lắm.” Lúc Lâm Khả Tinh nói đến chuyện này, cô ta thấy rất ấm ức, sống mũi cũng hơi cay cay, nhưng vẫn cố kìm lại: “Anh Tưởng Diên, em nghĩ rồi, em cũng không hề thân với bọn họ, hoạt động này mọi người đã lên kế hoạch từ lâu, đột nhiên em tới tham gia, có thể bọn họ đều sẽ cảm thấy kỳ lạ. Em không muốn phá hỏng hứng thú của mọi người, hay là anh bảo chú Dương lái xe tới đây đón em về nhà đi?”
Lâm Khả Tinh chưa từng có suy nghĩ muốn phá hoại tình cảm của Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều.
Ngay cả Lâm Khả Tinh cũng không biết tại sao mình lại muốn tới đây.
Tưởng Diên nhìn