Giang Nhược Kiều không xuống lầu mà đi lên lầu vào phòng mình và bắt đầu thu dọn hành lý.
Chỉ ở hai ngày một đêm nên hành lý của cô cũng không nhiều, thu dọn cũng khá dễ dàng, lúc cô đóng nắp hành lý và kéo khóa lại, cô không biết mình nên u buồn thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm đây nữa.
Tình cảm của cô dành cho Tưởng Diên đã sớm bị bào mòn từng chút từng chút một trong khoảng thời gian này.
Nhìn anh ta và Lâm Khả Tinh quấn lấy nhau, trong lòng cô lại không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có phần tê tái mà thôi. Có lẽ đây chính là cốt truyện, rõ ràng tình huống đã khác, nhưng chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Nói không chừng chính cô mới là người đã thúc đẩy tình tiết truyện.
Trong đoạn ở Nông Gia Lạc của nguyên tác, nữ phụ cùng nam chính vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn không có tình tiết chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm này. Ông chủ tự mình nấu rượu Dương Mai rót đầy cho mỗi người một bát, nữ phụ không muốn uống rượu, nam chính uống thay cô, đương nhiên cũng thuận tiện uống thay cho "em gái" Lâm Khả Tinh. Sau ba bát rượu vào bụng, nồng độ rượu cũng không thấp nên anh ta uống xong đã choáng váng. Sau khi trò chuyện một lúc với bạn bè, Tưởng Diên không thể chịu đựng được nữa mà lên lầu vào phòng, Lâm Khả Tinh lo lắng anh ta không được khỏe nên nhân lúc mọi người không chú ý đã đến phòng anh ta, nam chính nhận nhầm cô ta nên đã hôn cô ta… Sau khi cô ta hoàn hồn lại vội đẩy anh ta ra rồi vội vã trở về phòng.
Ngày hôm sau, nam chính gần như đã quên mất chuyện đó, anh ta còn hỏi nữ phụ tối hôm qua có đến thăm mình không, nữ phụ nói không có, anh ta bèn cho rằng mình nằm mơ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trong hiện thực, ông chủ không mời bọn họ uống rượu, bởi vì trên bàn ăn có một đứa trẻ, rượu Dương Mai rất hấp dẫn. Hơn nữa bản thân bà chủ cũng có một đứa con, bà ấy lo lắng đứa trẻ sẽ cho rằng đó là đồ uống rồi mè nheo đòi uống, lại nghĩ đến nhóm người này chỉ là sinh viên nên đã quyết định không cho bọn họ uống rượu.
Từ đầu đến cuối, cô thờ ơ lạnh nhạt đứng xem. Cô không muốn tái hiện lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, chỉ sống với thân phận của người trong cuộc.
Tuy nhiên…
Tưởng Diên vẫn uống rượu, cảm thấy khó chịu và về phòng sớm, điện vẫn bị cúp như cũ.
Thật khiến người ta sợ hãi.
Vốn dĩ Giang Nhược Kiều rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hai người quấn lấy nhau, tâm trạng của cô đã thản nhiên hơn rất nhiều.
Cốt truyện đã khác hẳn, cô chia tay với Tưởng Diên, không phải vì ham phú phụ bần giống như trong cuốn tiểu thuyết gốc, mà là... anh ta đã tiếp xúc thân mật với cô gái khác, hơn nữa anh ta cũng không có khái niệm ranh giới với cô gái này.
Hôm nay cô chắc chắn phải đi.
Nếu bây giờ cô không rời đi thì người sẽ rời đi ngay lúc này chính là Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh sẽ rời đi với nỗi ấm ức vô hạn, như thế chẳng phải sẽ trao lại quyền phát ngôn vào tay bọn họ sao? Nếu bọn họ lại đến giải thích với cô đó chỉ là hiểu lầm... Nếu anh ta tiếp tục nói rằng Lâm Khả Tinh đã rời đi rồi, cô ta không có ý đó với anh ta mà chỉ là sơ ý, đó mới là chuyện ghê tởm thật sự.
Tuyệt đối sẽ không bao giờ cho họ bất kỳ cơ hội nào để biến việc lớn thành việc nhỏ.
Người đi mới là người chiếm ưu thế.
Giang Nhược Kiều nhanh chóng kéo vali ra ngoài, đây là tòa nhà ông chủ tự xây, ở đây không lắp đặt thang máy, cô xách vali đi xuống lầu, hành lý cũng không nhiều nhưng vali vẫn hơi nặng, huống chi bây giờ cô còn phải đi xuống cầu thang. Cô nghiến răng nghiến lợi dùng sức, bỗng một cánh tay một tay mạnh mẽ nhận lấy vali của cô, cô ngước mắt lên nhìn thấy đó là Lục Dĩ Thành.
Chẳng lẽ vừa rồi anh vẫn luôn chờ ở cầu thang này sao?
Anh cho rằng cô sẽ làm điều gì đó ngu ngốc à?
Cô không thèm đâu!
Cho dù cô thực sự muốn phát điên thì cô cũng phải hành hạ Tưởng Diên với Lâm Khả Tinh đến chết trước mới được.
Sức mạnh cánh tay của Lục Dĩ Thành thật đáng kinh ngạc, từ góc độ của Giang Nhược Kiều có thể thấy anh xách chiếc vali như xách bông, dường như không tốn chút sức nào.
Cô chỉ đành đi theo anh xuống lầu, khi xuống đến tầng một, có lẽ để tránh bị nghi ngờ nên anh đã đưa trả vali lại cho cô.
Giang Nhược Kiều không phải là người không biết tốt xấu, vừa rồi anh theo cô đến phòng của Tưởng Diên và còn đi theo cô suốt quãng đường, mặc dù anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cô mím môi nói: "Cám ơn."
Lục Dĩ Thành chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Mấy người khác đang đánh bài trong sân, nhìn thấy Giang Nhược Kiều kéo hành lý ra, Vân Giai và những người khác ném bài trong tay đi, kinh ngạc chạy tới: "Nhược Kiều, cậu làm gì vậy?"
Giang Nhược Kiều cười đáp: "Tớ có chút chuyện, tớ đã nói với ông chủ và nhờ ông ấy giúp tớ tìm xe trở lại thành phố rồi, vừa vặn em họ của ông ấy đang muốn trở về nên có thể cho tớ đi nhờ một quãng."
Vân Giai nhíu mày: "Sao lại đột ngột thế?"
Cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên vô thức tìm kiếm xung quanh, hai mắt trợn tròn: “Tưởng Diên đâu, cả cái cô em gái kia của anh ta nữa??"
Đúng rồi! Vừa rồi Nhược Kiều nói muốn đi thăm Tưởng Diên, cộng lại còn chưa đầy hai mươi phút mà cô đã đột nhiên xách vali lên nói muốn rời đi, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ tin chứ!
Giang Nhược Kiều cười mỉa mai.
“Chết tiệt!” Vân Giai và hai người khác đều nổi đóa, nói phải lên lầu đánh chết Tưởng Diên.
Mọi người đều là người lớn cả rồi, có rất nhiều chuyện có thể tự mình tưởng tượng ra.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thái độ của Giang Nhược Kiều đã thay đổi rõ rệt, thậm chí cô còn không chịu được chuyện ở lại đây thêm nữa. Vừa rồi cô đã đi tìm Tưởng Diên, bây giờ Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh không biết đã đi đâu rồi, lúc này dù là kẻ trì độn nhất cũng có thể cảm giác được có điều gì đó không ổn.
“Tưởng Diên, ông nội nhà cậu!” Tính tình Vân Giai dễ cáu kỉnh nhất, cô ấy chỉ ước gì có thể cầm chai rượu lên lầu đòi mạng.
Giang Nhược Kiều vội vàng ngăn cô ấy lại, mặt cô đầy bất lực và mệt mỏi nói: "Không cần đâu. Thật đó, tớ còn có việc phải làm nên về trước đây. Các cậu ở lại đây chơi cho thật đã đi, đợi ngày mốt, ngày mốt tớ rảnh sẽ mời các cậu đi ăn một bữa để bồi tội, được chứ?"
Lúc này Vân Giai mới nhịn xuống.
Nhưng cô ấy vẫn khó nén lửa giận: "Còn chơi cái gì nữa, xui xẻo!"
Tất cả là nhờ phước của Tưởng Diên cả, đây vốn là một hoạt động hò hẹn giữa hai ký túc xá, nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh ta lại dẫn một cô em gái đến ở ngay dưới mí mắt của bạn gái mình.
Em gái cụ nội nhà cậu!
Đỗ Vũ, Vương Kiếm Phong và Lục Dĩ Thành vẫn im lặng. Quả thật không có nguyên tắc và cũng không có lập trường, dù sao bọn họ cũng ở cùng một ký túc xá với Tưởng Diên, từ góc độ của các cô gái, bốn người họ là một nhóm ‘cá mè một lứa’.
Em họ của ông chủ là một phụ nữ trẻ khoảng ngoài ba mươi lái chiếc Hummer.
Hôm nay em