Thật ra Giang Nhược Kiều không giận Lục Dĩ Thành.
Tưởng Diên mượn điện thoại của anh, anh đâu có lý do gì để từ chối. Nhưng cô vẫn muốn đi xem nhà. Trước đó Lục Dĩ Thành đã bàn bạc với cô, tiền cho thuê nhà của anh không đủ để thuê một căn nhà gần trường đại học A nên số tiền còn thiếu phải chia đều cho cả hai. Nếu cô cũng muốn san sẻ một phần thì cô không thể thiếu trách nhiệm trong chuyện thuê phòng được. Dù gì người cần ở nhà ngoài Lục Dĩ Thành ra còn có con trai của cô nữa.
Hơn nữa, cô đã ở lì trong phòng khách sạn từ trưa hôm qua đến tận bây giờ rồi.
Cũng hơi ngột ngạt. Cô cân nhắc một lát rồi trả lời tin nhắn: [Tôi đi nữa.]
Lục Dĩ Thành đang ở nhà sắp xếp hành lý.
Sắp đến ngày khai giảng nên anh tạm thời trống lịch dạy hai người học trò, trước khi khai giảng cả học sinh cấp hai lẫn học sinh cấp ba đều bận ti tỉ chuyện. Anh còn phải kiểm tra và đối chiếu thời gian với các phụ huynh một lần nữa để thu xếp giờ học thêm. Kỳ nghỉ hè này giúp số tiền tiết kiệm còn lại của anh tăng lên hẳn một con số, nhưng có thể tưởng tượng được chỉ trong vòng mấy ngày nữa anh sẽ tiêu hết số tiền mình kiếm được…
Mặc dù Lục Dĩ Thành không đến nỗi "sợ" Giang Nhược Kiều nhưng quả thật cũng xem như dè dặt.
Trước tiên, anh không chắc cô có đau khổ, muộn phiền vì chuyện chia tay Tưởng Diên hay không.
Tiếp theo, anh cũng đang tự hỏi liệu cô có ghét bỏ, khó chịu khi thấy cảnh Tưởng Diên gần gũi với Lâm Khả Tinh hay không.
Cuối cùng, điều làm anh mờ mịt hơn cả là thời gian này cô có rảnh rỗi để đi xem nhà với anh không.
Tuy nhiên, anh biết nên nói chuyện này với cô một tiếng, cho dù chung đụng chưa được bao lâu nhưng anh cảm nhận được cô là một người rất kỹ tính, chu đáo và nghiêm túc. Nếu anh tự ý đi xem nhà, thuê nhà mà không có sự đồng ý của cô thì khả năng cao cô sẽ không vui.
Nhận được câu trả lời của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, một sự nhẹ lòng từ tận sâu trong tâm hồn.
Chính anh cũng không biết lúc này khuôn mặt của mình trông thoải mái nhường nào.
Ngón tay thon dài và trắng nõn của Lục Dĩ Thành gõ thoăn thoắt vào khung chat điện thoại. Anh vẫn chưa nhận ra hễ thấy tin nhắn Giang Nhược Kiều gửi đến là mình trả lời ngay tức tắp: [Được, vậy bốn mươi phút sau chúng ta gặp nhau trước cổng trạm tàu hỏa, cậu thấy ok không?] Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Sợ cô hiểu lầm mình đang giục cô, Lục Dĩ Thành nhắn thêm một tin nữa: [Tôi không vội đâu.]
Giang Nhược Kiều: [Cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới đó luôn. Giờ tôi đang không ở tại khu chung cư Cảnh Thăng. Nửa tiếng nữa gặp nhé.]
Lục Dĩ Thành hơi bất ngờ.
Sao cô không ở đó nhỉ? Anh suy nghĩ một lát thì ngỡ ra, chắc hẳn cô đang tránh né Tưởng Diên rồi.
Lục Dĩ Thành trả lời tin nhắn rồi gửi địa chỉ cho cô.
Hai mươi bốn phút sau ra ngoài, Giang Nhược Kiều sửa soạn thật kỹ lưỡng. Cô thay một chiếc váy trắng tay bồng điểm xuyến bằng ngọc trai và kim sa trước ngực. Do trời quá nóng nực nên Giang Nhược Kiều cột mái tóc dài xoăn nhẹ thật cao. Cô đứng trước gương, cực kỳ hài lòng về bản thân. Có thể vì hôm qua ngủ đủ giấc nên sắc mặt cô rất tốt, trang phục và kiểu tóc hôm nay tràn trề sức sống tươi trẻ. Cô không trang điểm quá kĩ mà chỉ phẩy vài nét nhẹ nhàng.
Sau khi xịt nước hoa có mùi hương ngọt ngào, thơm phức và trẻ trung, Giang Nhược Kiều xách chiếc túi nhỏ lên vai rồi ra ngoài.
Có thể do chịu ảnh hưởng từ người mẹ xuất thân là diễn viên của mình, từ nhỏ đến lớn, Giang Nhược Kiều luôn thể hiện mặt tươm tất, đẹp đẽ của mình mỗi khi gặp người khác.
Lúc Giang Nhược Kiều đến nơi, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đang chờ cô.
Cô cực kỳ hài lòng, hơi nhoẻn môi.
Về phía Lục Dĩ Thành, chịu ảnh hưởng bởi sự chỉ bảo tận tình cùng với sự thao túng tâm lý trong âm thầm của Lục Tư Nghiên, anh đã thấm nhuần tư tưởng tuyệt đối không trễ giờ những khi có hẹn với Giang Nhược Kiều từ lúc nào không hay, thà đến sớm ba mươi phút còn hơn là trễ một phút.
Lục Tư Nghiên vừa nhìn thấy cô thì đã chạy vọt về phía cô như viên đạn tí hon.
Giang Nhược Kiều theo đà đón lấy cậu nhóc nhưng chỉ ôm mấy giây rồi buông ra.
Cô vẫn chưa quen với mối quan hệ mẹ con tràn ngập tình yêu thương này. Vì từ nhỏ cô chưa được trải nghiệm điều đó nên cô quen với việc tỏ ra xa cách hơn. Bởi thế tuy cô cũng vui mừng vì Lục Tư Nghiên gần gũi với mình nhưng cũng khá là luống cuống.
Lục Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn Giang Nhược Kiều, bắt đầu tuôn một tràng lời tâng bốc buồn nôn thường ngày: "Hôm nay mẹ cũng đẹp quá trời! Mà..." Cậu nhóc rướn cái đầu nhỏ nhắn lại gần cô, hít một hơi thật sâu: "Thơm ơi là thơm luôn!"
Giang Nhược Kiều phì cười.
Cô lưỡng lự chìa tay ra, sờ gương mặt nó: "Cảm ơn con, nhưng đúng là mẹ đổi nước hoa thật."
Lục Dĩ Thành đứng cách đó hai mét nhìn họ.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng ngẫm nghĩ lại dường như mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán của anh. Thoạt trông cô vẫn khỏe mạnh, nhìn gương mặt không thấy chút gì là mờ mịt, muộn phiền, cũng không thấy cô có vẻ phiền lòng vì chuyện của Tưởng Diên. Giang Nhược Kiều vẫn như xưa.
Lục Dĩ Thành đang nhìn Giang Nhược Kiều thì cô cũng đưa mắt nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Dĩ Thành chưa kịp hốt hoảng quay sang nơi khác thì Giang Nhược Kiều đã thoải mái mỉm cười với anh, sau đó cô dắt tay Lục Tư Nghiên đến bên cạnh anh, hỏi một cách tự nhiên: "Chờ lâu không?"
"Không." Lục Dĩ Thành trả lời.
Không lâu mấy, chỉ có hai mươi phút thôi.
Giang Nhược Kiều cười: "Tôi từng tới đây rồi, đằng trước có một cửa tiệm bán kem thủ công, ngon lắm, chút nữa mời hai người ăn kem nhé."
Lục Dĩ Thành vừa định nói thôi thì Lục Tư Nghiên đã giành nói trước: "Dạ, con muốn ăn kem~"
Lục Dĩ Thành: "..."
Quả nhiên đằng trước có một cửa tiệm màu hồng được trang trí khéo léo.
Trên bảng hiệu viết kem thủ công Ý.
Hễ cái gì liên quan tới nước ngoài đều đắt đỏ.
Giang Nhược Kiều nhanh chóng dẫn Lục Tư Nghiên vào cửa hàng gọi kem. Lục Dĩ Thành vừa nhìn lướt qua bảng giá thì câm nín, không ngờ loại rẻ nhất cũng đã ba mươi tệ rồi. Giang Nhược Kiều gọi cho mình kem vani, Lục Tư Nghiên là chocolate, cô ngoái đầu nhìn Lục Dĩ Thành, hỏi: "Lục Dĩ Thành, cậu ăn vị gì?"
Lục Dĩ Thành tính toán, kem của hai người họ đã bảy tám chục rồi.
Anh bèn lắc đầu: "Tôi không ăn."
Nói xong, anh vừa đi tới vừa lấy điện thoại ra quét mã thanh toán cho nhân viên tiệm.
Giang Nhược Kiều đưa tay ra, đè mã QR của anh lại rồi nhíu chân mày thanh tú: "Đã nói là tôi mời rồi mà."
Lục Dĩ Thành nhìn cô, đành cất điện thoại vào, còn nói: "Ừ, xin lỗi."
Giang Nhược Kiều nhìn anh với vẻ ngờ vực.
Sao cái cậu này là lạ thế nhỉ?
Giang Nhược Kiều quét mã trả tiền, chốc lát sau, hai mẹ con mỗi người cầm một cây kem. Kem ở đây đắt xắt ra miếng, hương sữa rất đậm đà, chưa kể nhân viên tiệm còn làm thành hình hoa hồng, cầm trên tay như biến thành một món đạo cụ hoàn hảo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee,