Bầu không khí có phần vi diệu, thậm chí là căng thẳng.
Nếu miêu tả cụ thể hơn thì sẽ giống hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm trong một bộ phim cổ trang, nhưng không ai chủ động tấn công, tất cả đều nhẫn nhịn hoặc có thể nói là chờ đợi.
Giang Nhược Kiều: "..."
Hôm nay có thể được ghi vào lịch sử của cô rồi.
Cô cũng từng nghĩ sẽ có ngày này, nhưng lại không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến thế.
Cô nhìn Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành cũng nhìn cô.
Nhưng trong mắt Tưởng Diên lại là hai người họ đang nhìn vào mắt nhau. Hô hấp của anh ta trở nên nặng nề và nhìn Giang Nhược Kiều chằm chằm. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng nhất định sẽ không tin có một ngày sẽ trông thấy bạn mình ở cùng với người mình thích. Hay nói cách khác, dù có thật sự xảy ra chuyện này thì cũng nên là Đỗ Vũ hay Giang Kiếm Phong, chứ không phải là Lục Dĩ Thành!
Lục Dĩ Thành biết rằng, kể từ giờ trở đi sẽ chỉ là vấn đề giữa anh và Tưởng Diên.
Anh đè thấp giọng, nói với Giang Nhược Kiều bằng giọng điệu bình tĩnh: "Không phải nói ngày mai vẫn còn nhiều việc cần làm à? Cậu lên trước đi."
‘Chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết’ Ý của anh là như vậy.
Giang Nhược Kiều thầm nghĩ, cũng đúng. Nếu ba người đối đầu nhau về vấn đề này thì sẽ vừa rắc rối lại vừa máu chó. Vì Lục Dĩ Thành đã lo liệu mọi thứ nên cô sẽ không phá đám anh vào lúc này, cô bèn gật đầu: "Được rồi."
Nhưng cô lại không biết, mẩu đối thoại bình thường như thế, khi lọt vào tai Tưởng Diên cứ như thể đang khoét trái tim anh ta!
Thậm chí anh ta không ngờ rằng, trong lúc anh ta không biết, vào lúc anh ta không thấy, quan hệ giữa hai người này đã thân thiết như vậy rồi!
Giang Nhược Kiều tiếp tục đi về phía ký túc xá, cô lướt qua bên cạnh Tưởng Diên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Đúng lúc này, Tưởng Diên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Chỉ là giây phút đó, trong đôi mắt vốn bình thản của Lục Dĩ Thành lộ ra những cảm xúc khác, anh định bước tới nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Có một vài chuyện là chuyện của anh và Tưởng Diên.
Còn một số chuyện là giữa cô và Tưởng Diên…
Giang Nhược Kiều khẽ vùng vẫy, Tưởng Diên vội buông nhanh như thể bị bỏng.
Công bằng mà nói, trong tình yêu, ngoại trừ chuyện về em gái anh ta đáng để người đời chỉ trích, các mặt khác của Tưởng Diên đều rất tốt, anh ta hoàn toàn là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn hay thậm chí là xuất sắc. Anh ta sẽ không ép buộc cô điều gì, chuyện cô không muốn thì anh ta sẽ không làm, ví dụ như cô không chịu phối hợp trong trò nói thật và đại mạo hiểm trước đây. Thế là anh ta cũng chỉ tự tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, chứ không hề lấy tư cách là bạn trai để ép cô làm chuyện cô không muốn làm.
Cô vùng vẫy và từ chối là anh ta sẽ buông tay.
Tưởng Diên chua chát nở một nụ cười khổ nói: “Anh chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho em thôi. Nhược Kiều, chúc mừng sinh nhật!"
Giang Nhược Kiều không phải là người lòng dạ sắt đá. Cô cũng từng có khoảng thời gian ngọt ngào với Tưởng Diên.
Nếu đổi lại là người khác có lẽ cũng không nỡ hay cảm thấy đau buồn. Nhưng cô là Giang Nhược Kiều, ngay cả vui buồn của bản thân mà cô còn thờ ơ, huống hồ là cảm xúc của người khác.
Tưởng Diên đại diện cho điều gì?
Nguy hiểm, không chắc chắn.
Đối với cô mà nói, tình cảm vấn vương của anh ta chỉ mang lại phiền phức. Nếu như sau khi chia tay anh ta buông bỏ được, khi gặp lại chỉ coi cô như người xa lạ, có lẽ trong lòng cô vẫn còn biết ơn anh ta đôi chút. Bởi vì cô đã bị anh ta lãng quên và buông bỏ, điều đó tức là cô đã hoàn toàn không còn dính líu đến cốt truyện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cô càng không thể nhận món quà mà Tưởng Diên đã chuẩn bị.
Thậm chí cô còn chẳng thèm nhìn vào đóng gói tinh xảo, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tưởng Diên, việc này không thích hợp."
Nói xong, cô càng bước nhanh vào khu ký túc xá.
Cô bỏ lại Tưởng Diên thẫn thờ, buồn bã, chán nản, trong khi Lục Dĩ Thành ung dung bình tĩnh đứng bên cạnh, rõ ràng anh nên là người ngoài cuộc nhưng anh đã trở thành người tham dự.
Sau khi Giang Nhược Kiều đi vào, Dường như Tưởng Diên biến thành một người khác, một người đàn ông tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chẳng khác gì giống đực đang phẫn nộ vì bị kẻ khác ngấp nghé địa bàn.
Khi Tưởng Diên lại nhìn Lục Dĩ Thành lần nữa, anh ta đã không còn màng đến tình bạn thân thiết trước kia, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và hơn cả là tức giận.
“Lục Dĩ Thành…” Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này.
Lục Dĩ Thành lại ung dung như không nhận thấy nguy hiểm.
Giờ này, chẳng có mấy ai ở dưới lầu ký túc xá nữ, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có người nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Lục Dĩ Thành đút một tay vào túi quần, biểu cảm vẫn thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều anh đã mất đi sự dịu dàng trước kia: "Nếu muốn nói chuyện thì ra chỗ khác nói."
Tưởng Diên cắn chặt quai hàm.
Lục Dĩ Thành phớt lờ anh ta quay người bước đi, Tưởng Diên không thể làm gì khác hơn là đi theo với ánh mắt âm trầm. Trường đại học A có rất nhiều mảnh đất hoang đang chờ khai phá, nơi này cách xa những tòa nhà giảng dạy và tòa ký túc xá ồn ào, ban ngày còn hiếm có người đến đây huống chi là ban đêm.
Sau khi đứng lại, Lục Dĩ Thành cảm nhận được một luồng gió ập đến bèn nhanh nhẹn né tránh, hóa ra Tưởng Diên tung nắm đấm về phía anh.
Dù làm động tác né tránh nhưng Lục Dĩ Thành cũng không hề tỏ ra chật vật tí nào, hai người vẫn đang đối đầu nhau. Tưởng Diên rất muốn đánh anh một trận ra trò nhưng lại cảm thấy mọi chuyện còn chưa hỏi rõ. Anh ta hấp tấp như vậy sẽ chỉ khiến bản thân rất ấu trĩ. Tưởng Diên cố gắng kìm nén ý tưởng muốn đánh anh, chỉ nghiêm nghị hỏi: "Lục Dĩ Thành, cậu có ý gì thế? Cậu có ý gì hả?"
Lục Dĩ Thành nhìn Tưởng Diên đang thẹn quá hóa giận, đang nổi đóa nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, sau khi trầm mặc mấy giây, anh mới bình tĩnh nói:"Là như những gì cậu thấy đấy."
Mặc dù Tưởng Diên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe câu trả lời này của anh, anh ta vẫn không thể chấp nhận được, anh ta không tin nói: "Cậu là anh em của tôi."
Mối quan hệ của họ trước đây tốt thế cơ mà.
Làm bạn cùng lớp hai năm, anh ta vốn tưởng rằng có thể sẽ là bạn bè cả đời, nhưng bạn thân của anh ta lại ôm suy nghĩ đó với bạn gái của anh ta? Tưởng Diên không thể chấp nhận nổi, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là anh ta đã bừng bừng lửa giận, đôi mắt như muốn nứt ra.
Mới đầu, Lục Dĩ Thành còn im lặng không lên tiếng.
Nhưng khi liếc nhìn vẻ kinh ngạc và tức giận như thể bị bạn thân và bạn gái cùng phản bội của Tưởng Diên, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tư cách một người bạn cả.”
Có lẽ đến cả bản thân anh cũng phải ngạc nhiên bởi những suy nghĩ trong lòng mình.
Nhưng suy cho cùng anh cũng không thẹn với lòng, anh chưa từng làm điều gì có lỗi với bạn bè.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ đứng ngoài cuộc.
“Cậu chưa từng làm sao?” Tưởng Diên ngày càng cất cao giọng: “Như thế này mà cậu bảo là chưa từng làm à? Vậy cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu đang làm cái gì thế?”
Lục Dĩ Thành trả lời: "Hai người đã chia tay rồi."
Anh không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Tưởng Diên lập tức có xúc động muốn phá hủy thế giới.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này sẽ xảy