Lục Tư Nghiên thở hổn hển, tóc xoăn cũng thành tóc thẳng.
Lục Dĩ Thành vốn rất khỏe, chạy một trăm mét anh cũng chỉ thở gấp một chút, sau đó vô thức giơ tay lên rồi nhìn đồng hồ. Rất tuyệt, không muộn một giây nào, bọn họ là người ra ngoài đầu tiên.
Giang Nhược Kiều vội vàng kéo Lục Tư Nghiên đến rồi che ô cho cậu bé, sau đó yêu thương lấy giấy lau ra mồ hôi cho cậu bé rồi nói: “Con có ngốc không vậy, chạy nhanh như thế làm gì.”
Cô nhìn Lục Dĩ Thành: “Cậu cũng thế, không sợ thằng bé nóng sao?”
Lục Dĩ Thành: “...”
Lục Tư Nghiên vẫn là người lên tiếng giải thích: “Con không sợ nóng, con sợ mẹ tức giận hơn.”
Mẹ giận mới là chuyện nghiêm trọng nhất!
Cậu bé nào dám để mẹ đợi mình chứ, còn là đứng trước cổng trường mầm non dưới cái nắng chói chang thế này.
Giang Nhược Kiều: “...”
Làm gì vậy, cô là ma quỷ sao?
“Không đâu.” Cô cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Mẹ bằng lòng đợi mà.”
Lục Tư Nghiên bịt tai lại: “Con không nghe thấy, con không nghe thấy, ai tin người đó xong đời.”
Cậu bé còn cố tình buông tay xuống, sau đó rất nghiêm túc nói với Lục Dĩ Thành: “Ba cũng đừng tin, ba biết chưa?”
Lục Dĩ Thành cố nhịn cười.
Thật ra anh thấy không sao cả, đúng là không nên để người ta chờ đợi, hơn nữa cô lại sợ nóng, sợ phơi nắng, vậy thì bọn họ chạy nhanh hơn một chút cũng không sao cả.
Giang Nhược Kiều không chịu nổi nữa, gương mặt vốn sa sầm cũng phải bật cười, cô vui vẻ nói: “Được rồi được rồi, dù sao thì bây giờ trong lòng hai người mẹ cũng là một người vô lý như thế rồi.”
“Không phải.”
Lần này người lên tiếng lại là Lục Dĩ Thành.
Giang Nhược Kiều ngước mắt lên nhìn anh.
Có thể là do nóng nên anh đã cởi cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo đến khủy tay, để lộ ra cánh tay gầy gò.
Anh dịu dàng nhìn cô, trên gương mặt vẫn còn vương ý cười, anh nói: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm bọn tôi, bọn tôi chỉ không muốn cậu đợi lâu thôi.”
Lục Tư Nghiên cũng gật đầu: “Là vậy đó ạ.”
Giang Nhược Kiều cố tình trêu Lục Tư Nghiên: “Mẹ sợ con sẽ nghĩ về mẹ như thế, sau đó sẽ ghét mẹ.”
Lục Tư Nghiên dừng lại một chút, cậu bé nhìn cô rồi lao vào lòng cô, ôm lấy eo cô rồi dụi dụi, sau đó rất nghiêm túc nói: “Không đâu ạ, con sẽ không bao giờ ghét mẹ. Cho dù con ghét ai, ngay cả ghét chính mình thì con cũng sẽ không bao giờ ghét mẹ.”
Ba cậu từng nói, lúc cậu bé còn trong bụng mẹ, cậu bé đã rất nghịch, mẹ rất khó chịu, gầy đi rất nhiều rất nhiều. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Khi đó mẹ chẳng ăn nổi thứ gì, ăn cái gì cũng nôn ra ngoài hết.
Lúc đi khám thai, một lần có một mục vượt quá mức cho phép, một người bình tĩnh như mẹ đã trốn ở cửa an toàn khóc rất lâu.
Ba nói, mẹ là người kiên cường nhất trên thế gian này, sở dĩ mẹ khóc là vì lo lắng cậu bé ở trong bụng không khỏe, cũng do mang thai nên mẹ đã trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
Ba còn nói, lúc mẹ sinh cậu bé ra đã rất đau, rất đau, đau đến nỗi không nói thành lời.
Ba nói, tuy mẹ rất kiên cường, rất dũng cảm nhưng cũng là người cần được bảo vệ.
Giang Nhược Kiều ngây người.
Trái lại Lục Dĩ Thành lại nhìn Lục Tư Nghiên bằng ánh mắt vui vẻ.
Có rất nhiều lúc Giang Nhược Kiều đều bị Lục Tư Nghiên làm cho cảm động, những khoảnh khắc như thế khiến cô bắt đầu càng ngày càng để ý đến đứa trẻ đột ngột xuất hiện này, khiến mỗi khi cô nhớ đến cậu bé lại không cầm lòng được mà bật cười.
Cô cũng giơ tay ra, ngồi xổm xuống ôm lấy Lục Tư Nghiên, vỗ lên lưng của cậu bé rồi nói: “Cảm ơn con, thật sự rất cảm ơn con, người trên thế giới này sẽ không bao giờ ghét mẹ.”
Lục Tư Nghiên ngoảnh đầu lại nhìn Lục Dĩ Thành: “Còn ba thì sao, ba cũng không bao giờ ghét mẹ phải không?”
Lục Dĩ Thành bật cười, anh cũng trả lời: “Tất nhiên.”
“Con biết mà.” Lục Tư Nghiên nói: “Mẹ ơi, con và ba sẽ không bao giờ ghét mẹ đâu.”
Giang Nhược Kiều gật đầu.
Có phụ huynh trong nhà trẻ lục tục dắt tay con mình đi ra ngoài.
Ba người cũng không ở lại đó lâu, đúng lúc đến giờ cơm, Giang Nhược Kiều lấy việc cuối cùng cô cũng tìm được việc phiên dịch làm cái cớ, khăng khăng mời Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đi ăn một chầu thỏa thích.
Lục Dĩ Thành ngập ngừng, tính nói lại thôi.
Giang Nhược Kiều cũng có sự ăn ý nhất định với anh, cô giơ tay lên làm một động tác im lặng: “Lục Dĩ Thành, hiểu không?”
Lục Dĩ Thành cạn lời, anh lại bật cười: “Hiểu, nhưng mà tôi có thể nói ra ý kiến của mình không?”
“Được, nhưng đừng nói mấy lời tôi không thích nghe.” Giang Nhược Kiều nghĩ bụng, tôi còn không biết tỏng cậu à?
Suy nghĩ của Lục Dĩ Thành rất đơn giản, chắc chắn anh đang nghĩ ăn cơm ở bên ngoài tốn nhiều tiền.
Tỷ lệ giá/ chất lượng, tỷ lệ giá/ chất lượng… Niệm chú hả?
Trong khoảng thời gian này cô đã bị anh tẩy não rồi! Cô không muốn nghe mấy chữ này nữa.
Lục Dĩ Thành nói: “Đừng chọn quán nào đắt đỏ quá.”
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lục Dĩ Thành mỉm cười: “Cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Giang Nhược Kiều hờ hững đáp lại một câu: “Ờ.”
Nhưng cô vẫn tiếp thu ý kiến của anh, không dẫn bọn họ đi ăn ở quán mắc tiền, chọn ra một quán lẩu. Phục vụ ở quán lẩu này rất tốt, Lục Tư Nghiên lại dẻo miệng, cứ gọi nhân viên là chị ơi chị ơi suốt, phục vụ không những phá lệ cho cậu bé đồ chơi chơi rất vui mà còn tặng cho họ một đĩa trái cây và nước ô mai miễn phí.
Lục Dĩ Thành đã nhận ra từ lâu.
Lục Tư Nghiên không thích ăn rau là được di truyền từ người nào rồi.
Giang Nhược Kiều cầm máy tính bảng chọn món, về cơ bản những món cô chọn đều là món mặn, Lục Dĩ Thành kịp thời nhắc nhở cô: “Chúng ta chỉ có ba người thôi, không cần gọi nhiều món như thế đâu.”
Giang Nhược Kiều: “Lục Dĩ Thành.”
Đức hạnh tốt đẹp nhất của loài người là gì có biết không?
Trong lúc người khác đang nhiệt tình chọn món phải học được cách giữ im lặng.
Cô muốn ăn dê béo, trâu béo, cô muốn ăn tôm, muốn ăn cá, cũng muốn ăn bò viên, cô muốn gọi hết được không? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Quả nhiên Lục Dĩ Thành im miệng.
Đợi một lúc, anh lại nói: “Tôi vẫn muốn nói thêm một câu nữa.”
Giang Nhược Kiều ngước mắt lên nhìn anh: “Cái gì?”
“Phải gọi chút rau chứ.” Anh trả lời: “Tư Nghiên rất kén ăn.”
Lần này người xấu hổ lại biến thành Giang Nhược Kiều.
Hay lắm, là cô không gọi rau, cô cũng không nghĩ đến phương diện này.
Cô đưa máy tính bảng cho anh rồi mạnh miệng nói một câu: “Tôi có nói là không gọi đâu, cậu bảo thì cậu gọi đi.”
Lục Dĩ Thành nhận lấy máy tính bảng, anh nhanh chóng xem qua những món cô gọi rồi tính nhẩm, cô gọi hơi nhiều rồi, chắc ăn cũng không hết.
Nên anh chỉ gọi thêm hai món rau.
Là rau cải mà Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đều rất ghét.
Với mấy đồ ăn chay, Giang Nhược Kiều chỉ có thể ăn dưa chuột, khoai tây và cà chua các thứ kiểu thế.
Nhưng rau cải thì không thích.
Giang Nhược Kiều: “...”
Lục Tư Nghiên yếu ớt lên tiếng: “Lần sau mẹ đừng để ba gọi món nữa.”
Khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, đến cả Lục Dĩ Thành cũng phải ngạc nhiên, thích ăn mặn, không thích ăn rau, ghét nhất là ăn mấy loại rau