Hơn năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa lặn, ngoài trời vẫn còn nắng chói chang.
Giang Nhược Kiều cam tâm tình nguyện bôi một lớp kem chống nắng dày rồi bung dù ra khỏi ký túc xá.
Ngày nào cô cũng dâng trào cảm xúc thốt một câu: Cô chỉ làm từ thiện thôi.
Với tốc độ của cô, đi bộ từ đại học A đến nhà Lục Dĩ Thành thuê mất khoảng chừng mười phút.
Trong lúc Giang Nhược Kiều đi, Lục Dĩ Thành ở nhà cũng đang bận rộn. Anh đã làm bữa tối cho Lục Tư Nghiên xong, bây giờ đang làm salad riêng cho Giang Nhược Kiều lại phát hiện nhà hết nước chấm salad. Anh chạy ra quầy tạp hóa ngoài khu chung cư với tốc độ nhanh nhất cẩn thận chọn một chai nước chấm salad. Về nhà, anh lại nhận ra có chỗ nào đó thiếu sót, lúc giơ tay lên trán lau mồ hôi mới sực nhớ ra bây giờ đang là đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn cực kỳ oi bức, cô tới đây dù là đi bộ hay đi xe thì đều rất nóng.
Sau một lúc nghĩ ngợi, Lục Dĩ Thành trở lại phòng khách đóng cửa ban công, đóng cả cửa hai phòng ngủ, sau đó lấy remote điều hòa từ trong ngăn kéo trên cao ra bật máy điều hòa tủ đứng trong phòng khách.
Lục Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha đang nóng đến mức đổ đầy mồ hôi thì thấy ba mình làm vậy, chưa kịp mừng húm đã hiểu ngay điểm mấu chốt. Thằng bé bĩu môi than vãn: "Con nóng ba không thèm quan tâm cũng không chịu mở điều hòa, mẹ sắp đến đây, ba sợ mẹ nóng sợ mẹ không vui nên bật điều hòa."
À thì...
Lục Dĩ Thành viện đủ lý do: "Sao con lại nói như ba keo kiệt lắm thế? Chẳng lẽ tối nào ngủ ba cũng không bật điều hòa hả?"
Rồi anh giải thích tiếp: "Vì con ở nhà trẻ, hầu như cả ngày đều ở trong phòng điều hòa, nếu về nhà vẫn bật điều hòa sẽ không tốt đâu, dễ bị bệnh lắm."
Vấn đề Lục Tư Nghiên công kích cũng rất xảo quyệt: "Nên bây giờ ba mới mở đó."
Lục Dĩ Thành trả lời một cách đứng đắn: "Chứ con muốn mẹ con tới để chịu nóng à? Hôm nay mẹ con làm việc cả ngày rồi, mệt mỏi vất vả lắm, phải để mẹ con thoải mái chút chứ."
Đã nói đến chuyện mẹ vất vả nên đương nhiên Lục Tư Nghiên cũng không ý kiến nữa.
"Hôm nay đừng quấy mẹ con nhé." Lục Dĩ Thành dặn dò: "Để mẹ con nghỉ ngơi."
Lục Tư Nghiên bực dọc lầu bầu: "Không ai thương mẹ con hơn con~"
"Giỏi lắm." Lục Dĩ Thành tiếp tục xuống bếp, đương nhiên anh cũng đóng cả cửa nhà bếp vì như thế phòng khách sẽ mát nhanh hơn.
Đúng là lúc Giang Nhược Kiều tới nơi, cô nóng chịu không nổi.
Nhưng vừa vào nhà thì như bước vào thiên đường, cô không khỏi cảm thán: Có điều hòa như cây được tưới thêm nước vậy.
May mà Lục Dĩ Thành không phải kiểu người ki bo trong chuyện này, bật điều hòa rất nhanh gọn lẹ.
Lục Dĩ Thành đã làm salad cho Giang Nhược Kiều xong.
Mặc dù nói là salad nhưng không nhìn thấy một cọng rau nào, Giang Nhược Kiều cực kỳ hài lòng, cơ mà... Thật ra có nước chấm salad thì lượng calories cũng cao lắm!
Dường như hiểu cô đang xoắn xuýt điều gì, Lục Dĩ Thành nhẹ nhàng giải thích với ánh mắt ngập tràn nét cười: "Quầy tạp hóa ngoài khu chung cư hơi nhỏ nên không có nhiều hãng nước chấm salad, tôi đã chọn loại năng lượng thấp nhất rồi."
Giang Nhược Kiều ngạc nhiên nhìn anh: "Sao cậu biết tôi đang lo lắng về cái đó?"
Lục Dĩ Thành trầm ngâm trả lời: "Bình thường cậu cứ lo về calories năng lượng gì đó nên tôi cứ chọn theo thói quen thôi."
Giang Nhược Kiều: "..."
Cô biện minh: "Không phải lúc nào tôi cũng thế đâu, do tầm giữa cuối tháng ngày phải chụp hình thôi. Bà chủ trả lương cao lắm. Khi nào hết hợp đồng tôi sẽ thử ăn uống lành mạnh hơn."
Lục Dĩ Thành gật đầu, lau tay rồi nhìn đồng hồ: "Tôi đi trước đây, tôi sẽ cố gắng về sớm, không làm trễ giờ cậu về ký túc xá đâu."
Giang Nhược Kiều đáp: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, đừng hấp tấp."
Lục Dĩ Thành đã đi, chỉ còn lại Lục Tư Nghiên và Giang Nhược Kiều ở trong phòng.
Lục Tư Nghiên đã ăn tối từ trước nên lúc này nó ngồi ở đối diện Giang Nhược Kiều, chống cằm bằng bàn tay nhỏ nhắn và mũm mĩm: "Mẹ ơi, mẹ thấy ngon không ạ?"
Giang Nhược Kiều đánh giá một cách khách quan: "Món này ăn chả ngon mấy đâu."
Đương nhiên so với thịt nướng, lẩu các thứ thì salad không ngon bằng rồi.
Lục Tư Nghiên vẫn cứ dán mắt vào đĩa salad kia.
Giang Nhược Kiều lấy nĩa chọc một con tôm rồi đưa tới bên môi Lục Tư Nghiên: "Ăn thử nè."
Lục Tư Nghiên ngoạm một phát ăn con tôm, nhai nhồm nhoàm... Sau đó nó nói: "Tôm sốt cà ba làm vẫn ngon hơn ạ."
Giang Nhược Kiều nói với khuôn mặt đầy đau khổ: "Mẹ biết chứ..."
Sau khi ăn xong, dù Lục Dĩ Thành đã dặn trước với cô rằng chỉ cần đặt dĩa vào bồn rửa chén dưới bếp để anh về rửa, nhưng hiển nhiên mặt cô chưa dày đến mức đó, Giang Nhược Kiều ăn xong tự giác đi vào nhà bếp rửa dĩa và nĩa sạch sẽ.
Hiện giờ Lục Tư Nghiên đang học lớp lá, Giang Nhược Kiều cũng vừa biết hóa ra nhà trẻ cũng có bài tập về nhà.
Có điều bài tập về nhà của mẫu giáo khác với bài tập về nhà của tiểu học.
Bài tập về nhà của mẫu giáo rất đơn giản, ví dụ như bài tập của Lục Tư Nghiên hôm nay là vẽ.
Vẽ xong phụ huynh phải chụp lại gửi vào nhóm chat của trường cho giáo viên xem.
Giang Nhược Kiều ngồi trước bàn đọc sách nhỏ với Lục Tư Nghiên. Dưới ánh đèn, lông mi của Lục Tư Nghiên vừa dài vừa cong, nó đang nghiêm túc cầm cọ và bút chì vẽ vời. Nét vẽ của đứa trẻ rất non nớt nhưng lại hết sức đáng yêu. Giang Nhược Kiều thấy vậy bèn lấy điện thoại ra tìm đủ thứ góc sao cho chụp thằng nhóc Nghiên nhà mình đẹp trai nhất. Cô chụp liên tù tì mấy tấm, chọn tới chọn lui. Nan giải quá, bình thường chỉ cần gửi một tấm vào nhóm chat của trường là được rồi nhưng Tư Nghiên lại có đến ba bức ảnh đều xinh, nên gửi bức nào bây giờ?
Khó chọn quá đi mất!
Giang Nhược Kiều vốn định gửi cho Lục Dĩ Thành để anh chọn.
Nhưng sực nhớ ra anh đang làm việc.
Cuối cùng, cô chọn ra một tấm ảnh một cách khó khăn rồi chuyển sang acc Wechat phụ, gửi tấm ảnh Lục Tư Nghiên nghiêm túc vẽ vào nhóm "Lớp lá (3) nhà trẻ Chong Chóng Lớn", hơn nữa còn tag ba cô giáo vào.
Trong nhóm, các phụ huynh đang lần lượt gửi ảnh và tag giáo viên, như thế là đã hoàn thành bài tập về nhà.
Sau khi làm xong bài tập, Lục Tư Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cậu nhóc cũng thấy phiền cực kỳ, sao ngày nào cũng có bài tập thế chứ!
Hai mẹ con ở bên nhau vừa thoải mái vừa ấm áp. Lục Tư Nghiên rất giỏi, tự vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu, uống sữa xong thì ngoan ngoãn đi đánh răng. Đánh răng xong, cậu nhóc còn cố ý khoe với Giang Nhược Kiều: "Mẹ ơi, răng con trắng không nè?"
Lục Tư Nghiên có thói quen rất tốt, ăn vặt ăn kẹo xong sẽ đi đánh răng súc miệng.
Giang Nhược Kiều: "Trắng nhất trên đời luôn!"
Lớn hay nhỏ gì cũng thích sạch sẽ, mười điểm!
Lục Tư Nghiên đã quen với việc đọc truyện trước khi đi ngủ, hôm nay cậu nhóc có yêu cầu đặc biệt hơn là chơi dán hình, đó là Giang Nhược Kiều mua cho thằng bé. Không biết Lục Dĩ Thành đã cất ở đâu, đương nhiên anh sẽ không cho Lục Tư Nghiên biết rồi. Không còn cách nào khác, Giang Nhược Kiều đành gọi điện cho Lục Dĩ Thành, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: "Alo?"
Giang Nhược Kiều hỏi: "Tập dán hình hồi trước tôi mua cho Tư Nghiên cậu để ở đâu thế? Thằng bé muốn chơi."
Lục Dĩ Thành nghĩ ngợi trong chốc lát: "Trong ngăn kéo thứ hai phòng sách ấy."
Lục Dĩ Thành dọn căn phòng hơi nhỏ còn lại của căn hộ này thành phòng sách.
Đây là căn phòng phải có đối với anh. Hiện giờ anh đang đi làm thêm ở công ty của anh khóa trên, đôi lúc buổi tối cần làm việc bằng máy tính, sợ sẽ quấy rầy Tư Nghiên nên ban đầu đi thuê nhà anh đã cố tình chọn nhà có hai phòng.
Giang Nhược Kiều hỏi: "Tôi vào được không?"
Trong suy nghĩ của cô, phòng sách và phòng ngủ đều thuộc về riêng tư của người khác.
Phòng ngủ thì