Tưởng Diên cũng định vực lại tinh thần.
Anh ta đã nghĩ kỹ càng, nếu Nhược Kiều không muốn chấp nhận lời giải thích của anh ta, thế cũng không sao. Chuyện Nông Gia Lạc có thể dừng ở đây, anh ta không cần phải giải thích quan hệ của mình với Lâm Khả Tinh, bởi dù quá khứ ra sao thì từ nay trở đi, anh ta cũng đã quyết định sẽ không qua lại gì với Lâm Khả Tinh nữa. Thật ra, đến hiện tại, anh ta không muốn hoặc có lẽ là sợ phải chứng thực rốt cuộc Lâm Khả Tinh có tâm tư gì với mình hay không.
Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có lẽ cách thức ở chung từ trước đến nay đã làm anh ta tê liệt.
Bất kể tình cảm Lâm Khả Tinh dành cho Tưởng Diên là gì, có ôm tâm tư về chuyện kia hay không, tất cả đã không quan trọng nữa, nhất định anh ta sẽ tránh xa cô ta, mà hiện tại Tưởng Diên cũng làm như thế.
Sau này anh ta sẽ không đến nhà họ Lâm nữa, cũng không đi gặp Lâm Khả Tinh. Nếu như nhà họ Lâm có việc gì cần mình thì anh ta sẽ báo đáp bằng cách khác, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Nếu như phải chọn một trong hai người, Tưởng Diên vẫn sẽ chọn lắng nghe tiếng lòng của mình, bởi anh ta luyến tiếc Nhược Kiều.
Tưởng Diên sẽ không trở lại nhà họ Lâm, không đi gặp Lâm Khả Tinh, dù mẹ anh ta có khuyên can thế nào, anh ta cũng sẽ không nghe theo nữa.
Bây giờ anh ta có thể theo đuổi cô một lần nữa, đúng không?
Tưởng Diên đưa hết bốn phần bữa sáng đã mua cho các bạn học khác. Anh ta còn có việc phải đến câu lạc bộ xem một chuyến, nhưng còn chưa đến văn phòng câu lạc bộ đã nghe thấy bên trong đang bàn tán sôi nổi lạ thường. Ngay lúc nghe thấy một cái tên, anh ta dừng bước.
"Tôi nghe nói Lục Dĩ Thành đến công ty của đàn anh Hạ làm việc, có phải không?"
"Đúng thế. Nghe nói đầu năm hai đại học đàn anh Hạ đã mời cậu ấy rồi, mà cậu ấy mới đồng ý cách đây không lâu thôi. Tôi nói các cậu nghe, các cậu có biết đàn anh Hạ trả cho cậu ấy mức lương bao nhiêu không?" Người nọ thần thần bí bí nói: "Tôi cũng có nghe thông tin nội bộ, có người bảo vì để giữ Lục Dĩ Thành lại nên đàn anh Hạ đã trả số lương này..."
"Nhiều thế cơ à? Không phải nói công ty của đàn anh Hạ làm ăn thua lỗ à?"
"Lạc đà gầy vẫn báo hơn ngựa, mấy ông chủ cổ đông kia toàn cậu ấm nhà giàu, làm vì đam mê thôi!"
"Tiền lương cao như vậy thật hâm mộ làm sao, tôi cũng muốn đến, làm này không phải hơn dạy kèm tại nhà nhiều à?"
Người nọ giễu cợt: "Thế cậu cũng phải có trình độ như Lục Dĩ Thành đi đã! Trước đó tôi có nghe giáo viên hướng dẫn bảo, chắc chắn sau này Lục Dĩ Thành sẽ trở thành nhân tài trong giới, cậu ấy thật sự xứng với mức lương này. Mà bây giờ cậu ấy còn chưa tốt nghiệp chính quy đấy, nếu cậu ấy tốt nghiệp rồi học tiếp nghiên cứu sinh, với mức lương đàn anh Hạ trả kia còn không mời nổi đâu!"
Mấy người kia đều im phăng phắc.
Hoàn toàn chính xác, Lục Dĩ Thành là sinh viên xuất sắc của khoa bọn họ, năng lực chuyên môn vượt trội, hoàn toàn có thể đoán ra tương lai sau này của anh tiền đồ rộng mở. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
"Nhưng mà đàn anh Hạ cũng mời cậu ấy lâu vậy rồi, sao lần này cậu ấy lại đồng ý?" Có người suy đoán: "Không phải là có liên quan đến Giang Nhược Kiều bên khoa Ngoại ngữ đấy chứ? Thời gian này đi đâu cũng có thể nghe được chuyện của bọn họ."
"Chắc là có liên quan đó! Theo đuổi nữ thần, yêu đương sẽ khá tốn kém đấy!"
Có nữ sinh nghe xong lập tức rất bất mãn: "Có ý gì? Kỳ cục! Trong tình yêu, dù thế nào đi nữa các cậu cho rằng đàng trai không tốn một xu mà đàng gái vẫn phải bù vào mới đúng hả?"
"Chưa kể người ta yêu nhau đàng hoàng, sao thốt ra từ miệng mấy người lại giống như bên đàng gái muốn đào mỏ vậy, mắc mửa!"
"Đừng, đừng, đừng, chị ơi, chị hiểu nhầm ý của em rồi, em thật sự không hề nghĩ vậy, chị thấy em giống người cổ hủ thế à?" Người nọ thanh minh: "Ý em là yêu đương chắc chắn phải tốn kém hơn lúc độc thân, với lại cái cậu Lục Dĩ Thành kia thật sự rất chín chắn! Có lẽ khi người ta yêu, họ sẽ muốn sắp xếp tất cả mọi thứ cho thật hoàn hảo, chẳng hạn như chuẩn bị sẵn khoản đặt cọc trước gì đó."
“Thật ra cũng có thể hiểu được, chúng ta đều đã là sinh viên năm ba rồi, thích một người đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện sau này, chỉ có thể nói là Lục Dĩ Thành khá có trách nhiệm thôi! Chẳng cần nói cậu ấy, bây giờ tôi đang hẹn hò, xem giá nhà ở Bắc Kinh thôi mà đã buốt cả đầu nhưng cũng đành chịu thôi. Giờ chúng ta cũng đã lên năm ba rồi, còn có thể buông thả ở trường bao lâu nữa đâu, cuối cùng vẫn sẽ phải bước chân ra xã hội, vừa ra xã hội là đủ loại vấn đề ùn ùn kéo tới..."
Tưởng Diên nghe không nổi nữa.
Anh ta đi vào.
Trong văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều thấy rất lúng túng. Họ đang bàn tán về bạn gái cũ của Tưởng Diên và bạn tốt của anh ta... không biết anh ta đã đứng bên ngoài nghe bao lâu rồi. Bọn họ không biết Tưởng Diên có ngượng ngùng không, chứ bọn họ đã thoát khỏi tòa thành mơ mộng ở đại học A rồi.
Tâm trạng của Tưởng Diên không hề bình tĩnh như cách anh ta thể hiện.
Đợi họp câu lạc bộ xong, theo thói quen, anh ta lấy điện thoại ra. Rõ ràng là Nhược Kiều đã block tất cả các phương thức liên lạc của anh ta, nhưng anh ta vẫn không kìm được, đây là một thói quen khó bỏ.
Ngón tay khẽ khựng lại.
Trên giao diện của vòng bạn bè, Lâm Khả Tinh mới đăng trạng thái vào mười phút trước: [Cho em hỏi mấy bạn có kinh nghiệm, nên tham gia câu lạc bộ nào ở đại học thì ổn ạ? Em sầu quá!]
Tưởng Diên rũ mi.
Như đưa ra một quyết định nào đó, anh ta cài đặt một hồi, nhấn chọn không cho cô ấy xem bài của tôi trong vòng bạn bè và trạng thái của Lâm Khả Tinh, cũng chọn bỏ theo dõi cô ta.
Dĩ nhiên Tưởng Diên không hề biết rằng chỉ một mình anh ta mới thấy được vòng bạn bè này của Lâm Khả Tinh.
Sau vụ Nông Gia Lạc, Tưởng Diên không nói thêm câu nào với Lâm Khả Tinh nữa, thậm chí còn không gặp mặt.
Giang Nhược Kiều đi gặp trợ lý của Mai Lê.
Trợ lý của Mai Lê là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dí dỏm và hiền hòa hơn Mai Lê, trông trợ lý của bà ấy càng giỏi giang và nói năng cẩn trọng hơn. May mà Giang Nhược Kiều đảm nhận vị trí của mình rất ổn thỏa. Thật ra cô đã là một phiên dịch viên, lại được Mai Lê chỉ bảo, cho nên lúc làm việc, Giang Nhược Kiều đều dốc toàn lực phối hợp với vị trợ lý này.
Đôi khi người ta hợp nhau về tác phong là vậy đấy.
Trợ lý của Mai Lê cũng nảy sinh hảo cảm với sự phối hợp của Giang Nhược Kiều, nhất là cô làm việc thật sự rất chu đáo, hầu như sẽ suy nghĩ đến tất cả các mặt.
Quả thật Đá quý Lâm thị đang thực hiện một số dự án bên mảng từ thiện.
Giang Nhược Kiều nhận tư liệu từ trợ lý của Mai Lê, so ra thì đầy đủ hơn phía công ty kia cung cấp.
Bà Lâm thật sự đã dẫn dắt đoàn đội của mình làm rất nhiều chuyện thiết thực, ví dụ như giúp đỡ về chuyên môn y khoa cho người bệnh mắc chứng teo cơ cột sống. Mấy năm gần đây, họ cũng luôn giúp đỡ những gia đình thất lạc con cái rồi thành lập tổ chức bảo vệ phụ nữ và trẻ em, đây chính là điều hấp dẫn Mai Lê. Mà bà Lâm làm những chuyện này tất nhiên không hề để lại danh tính, đôi khi cũng sẽ tuyên truyền một đợt, dĩ nhiên đã nhận được rất nhiều thiện cảm và sự quan tâm của mọi người.
Trong tay Giang Nhược Kiều còn có tài liệu cá nhân của bà Lâm.
Thật ra Bà Lâm là một người rất ưu tú.
Tất nhiên nếu chỉ đánh giá từ vẻ bề ngoài, bà Lâm đúng là vẫn chưa đủ nổi bật, nhưng trong mắt của một người ‘dựa mặt ăn cơm’ như Giang Nhược Kiều, đôi khi bề ngoài thật sự không hề quan trọng đến vậy. Sự uyên bác từ tận xương cốt cùng với kiến thức rộng rãi, thậm chí là tính kiên quyết trong suy nghĩ, có thể đều quan trọng hơn bề ngoài rất nhiều. Những đạo lý này là do cô đọc càng nhiều sách, so sánh với càng nhiều chuyện và người mình từng gặp và rút ra được. Bản chuyển ngữ