Bên nhà họ Lâm, sau tết trung thu lập tức trở lại với sự yên bình vắng vẻ giống như trước đây.
Hai người con trai của ông Lâm cũng đã về, Lâm Khả Tinh được bà Lâm đưa về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày. Ban ngày, chủ nhân của ngôi nhà này chỉ có bà Lâm.
Sau khi bà Lâm tiếp quản hoạt động từ thiện, bà ta có phòng họp và phòng sách của riêng mình ở Danh Môn Hoa Phủ.
Hôm nay, trong phòng sách rộng như vậy chỉ có bà Lâm và mẹ Tưởng.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, bà Lâm còn cố ý đóng cửa lại. Bà ta ngồi trên chiếc ghế văn phòng lớn, vô cùng thích thú thưởng thức vẻ mặt của mẹ Tưởng. Đương nhiên bây giờ nhớ lại bà ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Liệu kế hoạch của mẹ Tưởng có khả thi không? Tất nhiên là khả thi rồi.
Xác xuất thành công có cao không? Vô cùng cao.
Bà Lâm cũng không biết có nên cảm ơn Tưởng Diên vì đã không có ham muốn đó với Khả Tinh hay không. Ngẫm kỹ lại, nếu vài năm nữa Khả Tinh và Tưởng Diên ở bên nhau rồi xác định muốn kết hôn, bà ta có ngăn cản được không? Đương nhiên là không ngăn cản được. Đợi khi Lâm Khả Tinh và Tưởng Diên ở bên nhau rồi, liệu người làm mẹ như bà ta có giúp đỡ con rể để con gái có một cuộc sống tốt hơn không? Thế thì chắc chắn là có.
“Còn gì muốn nói không?” Bà Lâm hỏi.
Mẹ Tưởng lắc đầu.
Không có gì để nói, đó chính là thắng làm vua thua làm giặc.
Nhưng bà ấy vẫn muốn biết một chuyện.
Tất cả mọi chuyện gần như có thể nói là không chút sơ hở, đến cả con trai ruột của bà ấy là A Diên cũng không biết suy nghĩ của bà ấy, sao bà Lâm lại biết được?
Lúc ở nhà họ Lâm, bà ấy vô cùng cẩn thận, mỗi một câu khi nói chuyện với Lâm Khả Tinh, cho dù có truyền ra bên ngoài thì người khác cũng không moi ra được sai lầm gì.
Sao bà Lâm lại biết được?
Hôm qua mẹ Tưởng cứ nghĩ mãi về vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được gì.
Bà ấy từng nghi ngờ Giang Nhược Kiều, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ điều đó. Giang Nhược Kiều chẳng qua chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, cô còn không quen biết bà Lâm, tầng lớp của hai người khác nhau, càng không thể chạm mặt được. Cho nên khả năng cao không phải là Giang Nhược Kiều nói.
Vậy thì là Khả Tinh sao?
Cũng không thể nào, bây giờ cả ngày Khả Tinh chìm đắm trong đau khổ, chỉ mong người ngoài không biết chuyện này, Khả Tinh tuyệt đối sẽ không chủ động đề cập với bà Lâm.
Vậy thì là ai đây?
Cuối cùng mẹ Tưởng hỏi: “Sao bà lại biết được?”
Bà Lâm không trả lời. Sau khi biết được suy nghĩ của mẹ Tưởng, bà ta biết người này như rắn độc vậy. Tuy rằng bà ta không thân không quen với Giang Nhược Kiều, nhưng dù gì Giang Nhược Kiều cũng là một sinh viên, người ta có lòng tốt nói cho bà ta biết, bà ta không cần thiết phải nói Giang Nhược Kiều ra, điều này không hề có lợi gì cả. Sau khi im lặng một lúc, giờ đây bà Lâm mới nói: “Đúng thật là có người chú ý tới sự bất thường của Khả Tinh, con bé gầy đi rất nhiều, tôi bận bịu công việc không để ý, không có nghĩa người khác cũng không nhìn thấy. Đương nhiên tôi phải quan tâm tới con gái mình, nên đã cho người đi điều tra, mới biết được tối hôm đó Khả Tinh từ Nông gia lạc trở về thành phố nhưng con bé không về nhà, nên tôi mới để ý. Sau đó tôi lại nhớ tới hôm đó bà nói là phải đi chăm sóc cho người bạn bị bệnh…”
Mẹ Tưởng bật cười, hóa ra lại để sót sơ hở ở đây sao?
Bà Lâm khẽ cười nói: “Tôi thế này có được coi là lấy đức báo oán không, hay là…” Bà ta dừng lại: “Nhân từ với kẻ thù?”
“Lấy đức báo oán?” Mẹ Tưởng cảm nhận từ này thật kĩ càng, sau đó ngẩng đầu lên: “Lẽ nào không phải bố thí sao? Mười năm qua vui vẻ lắm đúng không, vui vẻ đến mức có thể thể giẫm tôi dưới chân, nhìn tôi vây quanh bà như một người hầu.”
Bà Lâm cũng không nổi giận: “Thật lòng cũng được, bố thí cũng được, dù cho tôi có suy nghĩ gì, nhưng chẳng phải mười năm qua mẹ con bà sống rất thoải mái sao? Thoải mái đến mức có thể tính kế con gái người khác, thèm muốn tài sản của nhà người khác.”
Mẹ Tưởng cúi đầu bật cười: “Tính kế con gái bà? Rốt cuộc bà có hiểu con gái mình không vậy, bà có biết con gái mình là người thế nào không? Không lẽ bà tưởng tôi dụ dỗ con gái bà thích A Diên đấy chứ? Tại sao con gái bà lại nói gì nghe nấy với tôi, bà có từng nghĩ rằng, đó là vì tôi biết trong lòng cô ta nghĩ gì, lời tôi nói vừa khéo là điều mà cô ta thích nghe, đêm đó tôi không ở bên cạnh cô ta, không trói chân cô ta, là tự cô ta mò tới phòng A Diên.”
Đến lúc này rồi, chẳng qua là tổn thương lẫn nhau thôi.
Mẹ Tưởng đoán trúng được bà Tưởng sẽ không làm ầm chuyện này lên, bà Lâm sợ ông Lâm biết, càng sợ người ngoài biết hơn.
Nếu không sau khi biết chuyện này, cần gì phải nhẫn nhịn tới bây giờ?
Vua thua thằng liều, mẹ Tưởng hiểu rõ đạo lý này.
“Rốt cuộc là tôi dụ dỗ cô ta, hay là tôi nói lời cô ta thích nghe, thuận theo ý cô ta, cô ta nghe xong rồi tự suy nghĩ lung tung, còn chưa đủ rõ ràng sao?” Mẹ Tưởng bật cười: “Đứa con gái này của bà vô dụng thật.”
Nếu thực sự muốn bà ấy đánh giá, không nhìn vào gia cảnh, bà ấy cảm thấy cô bạn gái kia của A Diên tốt hơn Lâm Khả Tinh không biết bao nhiêu lần.
Không có người mẹ nào có thể chịu đựng được việc người khác nói con mình như vậy.
Vốn dĩ bà Lâm vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ có thể nói là mẹ Tưởng quá hiểu cách chọc giận bà Lâm, cũng quá hiểu cách khiến bà Lâm không vui.
Nhìn sắc mặt bà Lâm tái mét, trong lòng mẹ Tưởng cảm thấy sung sướng: Mười năm rồi! Bà đã nhẫn nhịn mười năm rồi!
“Nếu Văn Viễn vẫn còn, nếu nhà họ Tưởng vẫn còn: “Mẹ Tưởng tiếp tục khiêu khích: “Bà tưởng là tôi sẽ chấp nhận con gái bà làm con dâu sao?”
Sắc mặt bà Lâm tái mét, nhưng ngọn lửa trong lòng lập tức bị dập tắt ngay khi nghe thấy câu nói đáng giận nhất, bà ra ung dung cười: “Bà không nói, tôi cũng quên mất chuyện này đấy. Bà có biết tại sao năm đó tôi lại thu nhận mẹ con bà không? Bà bảo bố thí cũng được, tôi lại càng nghiêng về đồng cảm, thấy đáng thương hơn.”
Hai người quen biết gần ba mươi năm rồi.
Còn không rõ nhau thế nào sao?
“Nguyên nhân cái chết năm đó của Tưởng Văn Viễn rất rõ ràng, chết do tai nạn xe.” Bà Lâm mỉm cười: “Nhưng có lẽ bà không biết khi đó ông ta định đi đâu.”
Mẹ Tưởng: “Liên quan tới bà à? Văn Viễn chỉ đi mua thuốc cho A Diễn thôi!”
“Bà cũng tin à?” Bà Lâm nói: “Ông ta đưa người tình của mình ra nước ngoài, đang chuẩn bị tới sân bay, có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi nữa, nên mới để không ta bị tông chết. Tôi cũng không biết nên nói ông ta đáng hận, hay nên nói bà đáng thương, bà nghĩ một kẻ nghèo hèn tay trắng như ông ta đột nhiên có một ngày thăng quan tiến chức, ông ta vẫn sẽ một lòng một dạ với bà sao? Nói thật, tôi không biết bà luồn cúi tính kế như thế này để làm gì, nếu nói bà vì con trai mình, nhưng đây thực sự là điều mà con trai bà muốn sao? Nếu bà vì bản thân mình, nhưng bà có được cái gì?”
Bây giờ bà Lâm cũng không ngừng thở dài: “Bà có còn nhớ nguyện vọng khi đi học không? Chắc là bà đã quên rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Bà nói bà muốn trở thành người nổi tiếng, làm nữ doanh nhân, có được sự nghiệp của riêng mình. Nhưng bây giờ thì sao, bà biến mình thành thế này vì ai vậy? Tôi biết, bà muốn gây dựng lại Tưởng Thị, vậy thì bà phải nghĩ cho kĩ, là Tưởng thị của Tưởng Văn Viễn, hay là Tưởng Thị của Tưởng Diên con trai bà! Cho dù bà muốn mở một công ty của riêng mình, tự làm nữ doanh nhân, tôi đều sẽ nói là tài giỏi, chỉ có việc bà vì Tưởng Thị khiến tôi cảm thấy bà thật đáng thương!”
Mẹ Tưởng không muốn tin điều này, bà ấy cố gắng bình tĩnh, sau đó cũng mỉm cười: “Bây giờ bà nói những điều này chẳng qua là để chọc giận tôi mà thôi. Lời bà nói, một chữ tôi cũng không tin, bớt nói lại đi.”
Bà Lâm nhìn bà ấy, như thương tiếc, như bất đắc dĩ: “Bà có thể hỏi con trai bà xem có chuyện này không, bà tưởng con trai bà không biết à? Vậy sao những năm qua nó lại không thèm nhắc tới ba mình, thậm chí chưa bao giờ nhắc tới. Mỗi lần bà nhắc tới, tâm trạng của nó có tốt không?”
Mẹ Tưởng lắc đầu: “Một chữ tôi cũng không tin.”
...
Mẹ Tưởng rời khỏi nhà họ Lâm.
Bà Lâm sẽ không bao giờ yên tâm về người này, bà ta cho người theo dõi mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng từng tìm Tưởng Diên, nhưng Tưởng Diên không chịu gặp bà ấy, sau đó bà ấy hoảng hốt quay trở về nhà cũ trước đây. Người hơn bốn mươi tuổi, vừa không cam lòng đi xin công việc bình thường, cũng không có quá nhiều tiền tiết