Sau bữa ăn, ngoài Lục Dĩ Thành cảm thấy xấu hổ ngại ngùng ra, mọi người đều rất vui vẻ.
Bà ngoại đưa bì lì xì cho Lục Tư Nghiên, sau khi thấy Giang Nhược Kiều gật đầu, Lục Tư Nghiên cũng vui mừng nhận lấy. Cậu nhóc thích nhất là nhận lì xì đó! Hơn nữa đây là còn là lì xì bà cụ ngoại cho nữa, ý nghĩa hoàn toàn khác nha!
Giang Nhược Kiều dẫn ông bà ngoại về căn hộ.
Gần đây cô rất bận, bận bịu xong việc quay chụp lại nhận nhiệm vụ dịch văn bản của công ty. Cô thích dịch miệng hơn là biên dịch văn bản, nhất là khi tài liệu công ty gửi đến liên quan tới kinh doanh. Các ngành nghề đều có thuật ngữ riêng, không phải cứ sinh viên chuyên ngành tiếng Anh đều tiếp xúc và hiểu được cho nên khi dịch tài liệu văn bản như thế này rất tốn sức, hơn nữa giá cả cũng không cao lắm, tính theo số chữ, một ngàn chữ vài trăm tệ.
Thù lao này nhìn thì có vẻ không tệ nhưng cũng không quá cao.
Quản lý đã nói với Giang Nhược Kiều, giờ có rất nhiều tiền bối trong công ty không chịu nhận công việc này.
Nhận dịch tài liệu như thế này, có thể cô sẽ nhận được vài nghìn tệ nhưng vài nghìn tệ này cũng không phải kiếm được trong một hai tiếng đồng hồ. Nó rất tốn tế bào não, chỉ một bản tài liệu này thôi đã khiến Giang Nhược Kiều bắt đầu bận rộn từ hôm qua... Sau khi tắm rửa xong, Giang Nhược Kiều mở máy tính lên, mở từ điển ra bắt đầu làm việc, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì vô thức nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, mới phát hiện đã mười một giờ đêm rồi.
Khỏi phải nói, chắc là bà ngoại nửa đêm tỉnh giấc phát hiện phòng cô còn chưa tắt đèn nên mới tới xem thế nào.
Giang Nhược Kiều đi ra mở cửa, quả nhiên bà ngoại đang đứng ở ngoài.
Bà ngoại đang cầm một bát sứ trên tay còn bốc khói: “Thấy con còn chưa ngủ, nghĩ chắc con vẫn đang bận nên bà nấu trứng gà đường phèn cho con, ăn cái này tốt lắm.”
Giang Nhược Kiều dở khóc dở cười: “Trước giờ con có ăn đêm đâu bà ngoại.”
“Dùng đầu óc quá mức thì phải ăn vào.” Bà ngoại dỗ dành: “Ngoan, bà xem lịch, vài ngày nữa là con đến tháng rồi, ăn cái này tốt lắm, nghe bà ngoại đi, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Điều này gợi Giang Nhược Kiều nhớ tới thời học cấp ba, không nói quá chứ khi đó cô đúng là liều mạng học tập thật.
Từ rất lâu trước đó, cô đã biết nếu mình muốn đời này được sống thật tốt thì phải học, phải thi vào đại học tốt.
Khi đó, mỗi ngày cô tự học buổi tối tới hơn mười giờ, về tới nhà tắm rửa xong cũng sắp mười một giờ rưỡi, nhưng cô vẫn ôn tập thêm một tiếng đồng hồ.
Lúc học lớp mười hai cô thiếu ngủ trầm trọng, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, ít nhất là cô đã thi đỗ vào trường đại học mình thích nhất.
Bà ngoại luôn lo lắng cô không đủ dinh dưỡng, nhiều lần ép cô ăn trứng gà đường phèn lúc học cấp ba. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Giang Nhược Kiều cũng không muốn phụ nỗi khổ tâm của bà ngoại bèn nhận lấy bát sứ ăn từng miếng nhỏ.
Bà ngoại cũng thuận thế ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt cô với vẻ hiền từ cưng chiều: “Kiều Kiều, bà ngoại hỏi con nhé, con và cái cậu Tiểu Lục kia có quan hệ gì vậy, thấy cậu ấy nhiệt tình với con lắm.”
Giang Nhược Kiều: “...”
Quả nhiên vẫn là để hóng hớt!
Giang Nhược Kiều cúi đầu: “Chỉ... là bạn cùng trường thôi ạ.”
Cô nhanh trí nói một mối quan hệ khác của hai người.
“Bà thấy đâu có giống.”
Mỗi một người phụ nữ chỉ cần nghiêm túc sẽ đều là Sherlock Holmes, mà người phụ nữ làm bà ngoại thì càng là Sherlock Holmes của Sherlock Holmes.
“Con coi cậu ấy chăm sóc con nhiều thế nào, chăm sóc ông ngoại con nhiều ra sao kìa.” Bà ngoại bảo: “Nhìn thấy cậu ấy là bà lại nhớ tới ba con.”
Nét mặt Giang Nhược Kiều hơi khựng lại.
“Ba con còn thân thiết với bà và ông ngoại con hơn cả con trai ruột. Cậu Tiểu Lục này có lòng đấy. Con xem, mấy người ngồi một bàn, cậu ấy có thể chú ý được ông ngoại con thích ăn khoai mỡ gì kia, cũng chú ý thấy bà muốn uống nước. Bà ngoại là người có kinh nghiệm, chàng trai này ấy à, để ý tới người nhà con thì là để ý con rồi, nếu không thì sao cậu ấy phải làm vậy chứ?”
Giang Nhược Kiều không nói gì.
Năm nay cô cũng hai mươi rồi, trải qua ba mối tình, từng được rất nhiều người yêu thích nhiệt tình, Lục Dĩ Thành có ý gì với cô, cô cũng đâu có mù đâu.
Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không tự làm khó mình bằng chuyện này.
Nếu Lục Dĩ Thành có thể khiến cô thích anh thì cô sẽ xông lên.
Nếu anh không thể khiến cô thích anh thì cho dù có Tư Nghiên, cô vẫn sẽ đứng yên ở đó.
Bây giờ Lục Dĩ Thành có nói gì không? Không.
Anh còn chẳng nói gì, cũng chẳng tỏ tình gì hết, vậy thì không tới lượt cô băn khoăn về chuyện này trước.
Dù gì thì cô cũng đang ở đây, dù gì thì cô vẫn độc thân, dù gì thì bạn trai cuối cùng của cô cũng sẽ là người mà cô thích.
Còn lại phải là người thích cô, muốn ở bên cô vướng bận chứ.
Nói trắng ra, chuyện tình cảm vô cùng đơn giản, phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người mà thôi.
*
Sau khi dẫn ông bà ngoại đi chơi một ngày, Giang Nhược Kiều đưa hai cụ tới bệnh viện.
Hai cụ hoàn toàn bị cô lừa gạt tới đây.
Nói là bên cửa hàng Hán phục có khuyến mãi, mỗi năm đều có danh sách khám bệnh, vừa khéo có thêm hai suất nên cô mua bằng giá rất rẻ. Thực ra ông bà ngoại không thích tới bệnh viện vì thấy nơi đó không tốt nhưng lại tin Giang Nhược Kiều sái cổ, vẫn ngoan ngoãn tới đây. Một ngày qua đi, hai cụ đã kiểm tra tổng quát, sức khỏe của ông ngoại vẫn như thế, ngoài cao huyết áp, đái tháo đường, mỡ máu cao ra thì không có vấn đề gì khác, tiếp tục uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ là được.
Quả nhiên, bà ngoại gặp vấn đề về sức khỏe y như trong mơ.
Bác sĩ đọc báo cáo kết quả, nhíu mày chỉ vào một chỗ trên ảnh chụp rồi nói: “Có thể bộ phận này có chút vấn đề, cô có thể dẫn cụ đi khám lại.”
Bác sĩ này cũng là người thành phố Khê, coi như đồng hương nên tiết lộ vài chuyện với Giang Nhược Kiều, bảo cô dẫn bà ngoại tới thẳng một bệnh viện lớn khác đăng kí, đăng ký khám lại ở một chuyên gia. Chọc hút hay làm phẫu thuật đều có thể làm dưới danh nghĩa của chuyên gia kia, như vậy sẽ không mất thời gian, tránh cho khám lại ở bên này rồi tới hồi vẫn phải tới bệnh viện lớn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Bác sĩ Hoàng Hồng Ảnh có thẩm quyền trong mảng này.” Bác sĩ nói: “Bà ấy khá chuyên nghiệp, khám ở chỗ bà ấy sẽ được bà ấy đưa ra ý kiến tốt nhất. Nhưng rất khó lấy số bên chỗ bà ấy, cô nghĩ thêm chút cách khác nữa nhé.”
Trái tim Giang Nhược Kiều chùng xuống.
Bác sĩ bây giờ toàn phải có kết quả