Rất khó để ngủ ngon trong bệnh viện.
Giường trong bệnh viện rất chật chội, trong phòng bệnh của bà ngoại có sáu bệnh nhân, mỗi bệnh nhân có một người chăm sóc, mười hai người ở trong một phòng bệnh, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mọi người khác nhau… Cũng may Giang Nhược Kiều còn trẻ nên cô có thể chịu đựng được. Bà ngoại có mối quan hệ thân thiết với những bệnh nhân khác, thậm chí còn thêm Wechat và tạo một nhóm bạn bè bệnh nhân.
Giang Nhược Kiều cầm lấy bình nước, chuẩn bị đi lấy nước nóng.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang dài, ở đó cũng có giường bệnh.
Bệnh viện là nơi nhộn nhịp và bận rộn nhất. Giang Nhược Kiều không ngờ tới có thể tình cờ gặp Lâm Khả Tinh trong khoa điều trị nội trú ở bệnh viện này.
Cô không nghĩ tới có thể gặp lại Lâm Khả Tinh, cô cho rằng cả đời này hai người họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Hiển nhiên là Lâm Khả Tinh cũng rất ngạc nhiên.
Dù hai người đã gặp mặt, nói chuyện nhưng cả hai đều không có ý định bước tới chào hỏi. Giữa họ đã từng có mối quan hệ nào đó bởi vì Tưởng Diên, nhưng bây giờ Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên đã chia tay, vì vậy khi gặp nhau cũng không cần phải chào hỏi. Giang Nhược Kiều thản nhiên đưa mắt sang chỗ khác, không nhìn Lâm Khả Tinh nữa mà lướt qua cô ta, đi về phòng nước nóng.
Lâm Khả Tinh sững sờ đứng tại chỗ.
Chỉ đến khi các bạn cùng lớp gọi cô ta, cô ta mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi các bạn cùng lớp: “Tất cả những người ở đây là bệnh nhân như thế nào?”
Bạn cùng lớp thở dài nói: “Không phải là bị u à, cô Tạ cũng thế.”
Hôm nay, Lâm Khả Tinh và các bạn cùng lớp đến thăm giáo viên, mặc dù mới nhập học chưa lâu, nhưng mọi người nghe nói giáo viên bị bệnh nằm viện, một số học sinh nhiệt tình tổ chức, ai cũng kéo đến thăm hỏi giáo viên.
Lâm Khả Tinh ngẩng người. Về khối u sao? Vậy… là người nhà Giang Nhược Kiều bị bệnh nằm viện?
Tưởng Diên có biết không?
Giang Nhược Kiều đeo khẩu trang, mở nước, cô phải xếp hàng lấy nước nóng. Bên cửa sổ có mấy học sinh trẻ tuổi đang tán gẫu, lúc đầu cô không chú ý, cho đến khi một cái tên lọt vào tai cô.
“Các cậu không cảm thấy Lâm Khả Tinh đang giả vờ à?” Một học sinh lẩm bẩm: “Như hôm qua chúng ta nói đến thăm cô Tạ, cô ta hỏi có nên để tài xế đến đón chúng ta cùng đi không. Sao chứ, cố ý khoe khoang nhà mình có tài xế và cô ta là công chúa à?”
“Tớ nghĩ thế này cũng tốt, vừa rồi thực sự làm người ta rất xấu hổ, mọi người đã thống nhất rõ ràng, bỏ ra chút tiền mua trái cây và sữa cho cô Tạ, cuối cùng cô ta lại mang đông trùng hạ thảo, khiến cho chúng ta giống như cái gì vậy.” Một học sinh khác cũng không hài lòng, phàn nàn: “Nếu muốn tặng, chúng ta cũng không nói gì, nhưng ít nhất phải nói cho chúng ta biết trước, hiện tại thì hay rồi, thật là làm cho người ta cạn lời.”
“... Có lẽ nó không là gì với cô ta. Tớ nghe nói nhà cô ta rất giàu, có khi tiện tay cầm cũng nên.”
Một cô gái đeo kính khác nói: “Chúng ta cũng không thể trách cô ta được, Lâm Khả Tinh nói muốn tài xế đến đón chúng ta cũng là có ý tốt. Cô ta muốn mua cho cô Tạ cái gì thì mua cái đó, khó nói lắm, quên đi.”
“Tớ bức xúc nhất chính là cái này! Làm như tất cả mọi thứ cô ta làm đều đúng, sau đó chúng ta thầm có ý kiến lại thành ra chúng ta sai, thật khó chịu! Chẳng trách mới khai giảng chưa bao lâu đã đổi ký túc xá, nghe nói mấy người ở ký túc xá cũ cũng không qua lại với cô ta. Rõ ràng lúc mới báo danh, mối quan hệ giữa bốn người họ khá tốt…”
Giang Nhược Kiều bình tĩnh lắng nghe.
Hình như trong nguyên tác cũng như vậy, nửa đầu nguyên tác, nữ chính sống rất vất vả, một mặt phải chịu nỗi đau yêu đơn phương, một mặt nhìn người mình thích yêu người khác, mặt khác, ở ký túc xá nữ chính cũng bị xa lánh. Trong nguyên tác, bạn cùng phòng của nữ chính có vấn đề rất lớn. Theo quan điểm của người đọc, họ rất ghen tị với Lâm Khả Tinh, về sau, bạn cùng phòng đanh đá và chua ngoa nhất cũng không có kết cục tốt đẹp.
Giang Nhược Kiều lấy nước xong thì rời đi.
Không thể tin tưởng hết nguyên tác được. Đây là tiểu thuyết, từ góc nhìn của người khác thì những người ở phe đối lập với cô ta/anh ta đều “đáng đời”. Cô không thể kiểm soát kết cục của người khác, chỉ có thể cố gắng thay đổi bản thân càng nhiều càng tốt.
Không phải Lâm Khả Tinh không cảm nhận được sự ghen tị của bạn học khác đối với cô ta, một mặt muốn nịnh bợ cô ta, một mặt lại muốn tránh xa.
Cô ta không phải là người đần độn, cô ta biết họ không thực sự thích mình, nhưng điều đó không quan trọng, dù sao họ cũng không phải là người quan trọng.
Cô ta chỉ quan tâm đến những người cô ta quan tâm.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Khả Tinh do dự một lúc, cuối cùng gọi số điện thoại cô ta luôn muốn gọi.
Một lúc lâu sau, khi Lâm Khả Tinh nghĩ rằng không có ai bắt máy thì một giọng nam trầm ấm từ đầu bên kia truyền đến: “Alo.”
Rõ ràng chỉ là một chữ, nhưng đôi mắt của Lâm Khả Tinh đã đỏ hoe.
Lâu lắm rồi, cảm giác đã lâu không gặp, không nghe thấy giọng nói của anh ta.
Cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, dì đột ngột rời đi, điện thoại cũng không liên lạc được. Cô ta hỏi mẹ mình, thì mẹ chỉ nói dì có việc gia đình nên xin từ chức rồi.
Dì đi rồi, cô ta không thể liên lạc được, trong khoảng thời gian này cô ta rất buồn.
Mà Tưởng Diên cũng không chịu quay lại…
“Anh Tưởng Diên.” Lâm Khả Tinh nghẹn ngào nói: “Em có chuyện muốn nói với anh, liên quan đến chị Giang.”
Tưởng Diên không cúp điện thoại.
Lý do anh ta nhận cuộc điện thoại này cũng là để xin lỗi cô ta, bất kể lúc đó cô ta đối với anh ta thế nào, anh ta cũng không nên như vậy.
Sau khi xin lỗi, Tưởng Diên sẽ nói rõ ràng với cô ta, sau này anh ta sẽ không liên lạc nữa.
Tưởng Diên vừa nghe thấy lời này, trong lòng chùng xuống nhưng anh ta vẫn rất tò mò: “Chuyện gì?”
Lâm Khả Tinh không trả lời anh ta, mà hỏi ngược lại: “Dì đã đi đâu thế? Tại sao đột nhiên dì lại rời đi, thậm chí em còn không thể liên lạc được với dì.”
Tưởng Diên cũng đoán ra, chắc là bà Lâm đã biết.
Anh ta không còn mặt mũi nào đối diện với bà Lâm, vì bà Lâm không muốn Lâm Khả Tinh biết nên tốt hơn hết anh ta cũng không nói gì mà trả lời: “Về quê có chút việc.”
Rõ ràng anh ta không muốn nói nhiều.
Lâm Khả Tinh lại lo sợ bất an. Cô ta không hiểu vì sao đột nhiên dì rời đi, thậm chí cô còn nghĩ, không biết dì có biết tâm tư của mình không.