Trời mưa rất lớn, Hạng Phỉ không tiện mang theo hắn nên Trì Ngư làm một nhân ngư hiểu ý người, vẽ cho Hạng Phỉ một con đường đại khái.
Bây giờ đối với việc không đi vào vùng trung tâm Trì Ngư đã không còn chấp niệm.
Đi cũng không nhất định có thể tìm được, 99% khả năng không có ở đó, chỉ còn lại một phần trăm kia nên Trì Ngư không muốn chạy thêm một lần nữa.
Trì thông suốt Ngư.
Giờ phút này hắn đang nằm trong lều trại, lắc lắc đuôi cá, cầm điện thoại di động đầy pin của Hạng Phỉ, chơi Tetris.
Từ đêm qua trở về thì đuôi không tiếp xúc với nước, nhưng vảy của Trì Ngư vẫn rất mịn màng và tươi sáng, vảy màu xanh đậm trượt trên giường, Trì Ngư nghĩ đến những từ quảng cáo mà hắn nhìn thấy ngày hôm trước trên tàu Abbe.
Quả thật so với tơ lụa X còn trơn trượt hơn, Trì Ngư lăn từ đầu giường bên này sang bên kia, đuôi cá vung lên, trên không trung nâng lên độ cong xinh đẹp.
Trời sinh tộc nhân ngư có gien tự luyến, sau khi trưởng thành vì tranh đoạt bạn đời càng tự luyến đến cực điểm.
Bỗng dưng nghĩ đến một câu trong trí nhớ, động tác vẫy đuôi của Trì Ngư cứng đờ, vì sao hắn lại tự luyến vào lúc này?
Còn ở lều trại Hạng Phỉ, một con người, càng đáng sợ hơn.
Giống như đột nhiên bị rút đi tinh thần, đuôi cá úp sấp xuống, hắn cũng mềm nhũn nằm xuống đệm gối của Hạng Phỉ, mở ván tiếp theo, hắn muốn tiếp tục phá vỡ kỷ lục của Hạng Phỉ.
Màn hình liên tục xuất hiện "Good", "Very good" làm cho Trì Ngư nghĩ rằng mình đã làm một cái gì đó thú vị và long trời lở đất.
Chẳng qua là ghép hai khối vuông lại với nhau vào khoảng trống...!Tay Trì Ngư ấn ấn, lại là hai khối vuông được ghép với nhau, lần này trên màn hình còn nổ pháo hoa, "Perfect!"
Ai đó có hơi thở chán ghét trực tiếp đi vào lều trại, Trì Ngư không vui ngước mắt lên.
Là Lê Khắc, trong mắt hắn ta hiện lên si mê, đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, "Tôi gọt cho anh một ít hoa quả."
"À." Trì Ngư tiếp tục mở ván tiếp theo, hắn đã đột phá mấy kỷ lục, đáng tiếc trên điện thoại di động của Hạng Phỉ chỉ có một trò chơi, "Để ở đó, cậu đi ra ngoài đi."
Lê Khắc tinh tế ngửi thấy mùi thơm trong lều trại, đây là thứ "rễ" khao khát, hương vị máu thịt dồi dào, thật thơm, thật thơm.
Hắn nhìn thấy điện thoại trong tay Trì Ngư, game trên màn hình cũng không xa lạ, Lê Khắc lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trì Ngư, "Máy của tôi có rất nhiều trò chơi, anh chơi của tôi đi."
"Trong điện thoại của thiếu tướng chỉ có một trò chơi này, chơi lâu cũng không còn vui."
Hắn ta đứng tại chỗ đợi nửa ngày, tay cũng cứng đờ, vẫn không đợi được Trì Ngư đáp lại.
Nhân ngư ở trên giường không ngừng xuất hiện âm thanh "Good", "Perfect", đâm vào tai Lê Khắc.
Đôi mắt của hắn ta có một lớp màu đỏ không rõ ràng, bắt đầu từ khóe mắt, bao phủ xuống đuôi mắt.
Rễ trong lòng hắn ta đang huy động, chậm rãi lớn lên.
Mùi thơm quá...!
Đúng lúc này đột nhiên Trì Ngư nói, "Sao cậu còn chưa đi?"
Hắn ném điện thoại sang một bên và ngồi dậy.
Cái đuôi cá dài hơn nửa người nâng lên cao, đôi mắt bạc nhạt nhìn Lê Khắc.
Trì Ngư nhìn thấy màu đỏ trong mắt hắn ta không khác gì quái vật bị dị hóa, con người bị bản năng chi phối.
Không, Trì Ngư lạnh lùng nghĩ, đã không tính là con người.
Một con quái vật bị chi phối bởi bản năng của "rễ"
Hắn lặp lại một lần nữa, "Đi ra ngoài, đừng mang bất cứ cái gì đến lều của tôi."
Lều bị ô nhiễm, Trì Ngư không còn tâm trạng tốt.
Lê Khắc ẩn nhẫn nhìn hắn một cái, trong lòng hắn ta tự nhủ, nhẫn nại, nhẫn nại...!
Cuối cùng vẫn tức giận rời đi, tiếng bước chân nặng nề đáp trên mặt đất, biểu hiện tâm trạng khó chịu của người rời đi.
Trì Ngư không quan tâm đến hắn ta.
Ở trước mặt Hạng Phỉ hắn còn có chút ngụy trang, nhưng ở trước mặt một sinh vật ngấp nghé máu thịt của hắn, Trì Ngư hoàn toàn không khách khí.
Nhưng tạm thời hắn còn chưa muốn ra tay với Lê Khắc, hy vọng Lê Khắc thức thời một chút, không nên đến trêu chọc hắn.
Hắn nhẹ nhàng hừ một điệu nhỏ, nằm trong chăn mềm nhũn, như có thể ngửi được mùi của Hạng Phỉ, giống như tuyết tùng.
Ngón tay lộ ra móng bén nhọn, móng của nhân ngư rất đẹp, cũng là vũ khí sắc bén nhất của bọn, không dài nhưng đủ để một nhát trí mạng với quân địch.
Không biết móng tay của Trì Ngư đã giết chết bao nhiêu sinh vật biển, ngón tay vẫn không tì vết.
Đôi tay này nhìn không khác gì con người, chờ hắn vượt qua giai đoạn trưởng thành, có thể tự do chuyển hóa giữa đuôi cá và chân người, như vậy ngoại trừ máu thì hoàn toàn không phân biệt được nhân ngư với con người.
Còn Tu Phì...!
Bên này, Hạng Phỉ với thuộc hạ của anh đội mưa đi vào trung tâm.
Doanh trại của họ mưa có chút lớn, sau khi vào trong rừng cây thì ngược lại chuyển thành mưa nhỏ, mưa rất nhỏ rơi trên người.
Hạng Phỉ không có áo mưa, chỗ này mưa nhỏ nên mặc áo mưa sẽ làm hạn chế hành động của anh.
Anh với hai thuộc hạ còn lại dọc theo con đường nhỏ hôm qua mở ra, chậm rãi đi về phía trước.
Giày quân đội bước vào vùng đất ẩm ướt và xốp, dính một ít bùn.
Tóc Hạng Phỉ thấm ướt mềm mại xẹp xuống gần lông mày, ngược lại đôi mắt càng thêm thâm sâu, mặt mày sắc bén.
Mặc dù hôm nay trời mưa nhưng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, và khi trời mưa thì nhiều sinh vật co rúc trong hang động sẽ không đi ra, ít nguy hiểm hơn.
Bây giờ họ chỉ cần đi thẳng dọc theo con đường Trì Ngư vẽ.
Càng đến gần trung tâm thì xác chim càng nhiều, khi đi đường vòng Hạng Phỉ còn cố chú ý đến hố lớn của chim mà họ gặp trước đó.
Kỳ lạ thay, không có mùi thối rữa trong thời tiết nóng như vậy.
Và số lượng chim không tăng lên, như thể không đổi.
Trên mỏ chim mở ra không ngoại lệ đều có nước màu đỏ thẫm, giống như tình trạng mà Hạng Phỉ quan sát được vào ngày đầu tiên.
Cách trung tâm ước chừng năm trăm mét, Hạng Phỉ ngửi thấy một mùi hoa kỳ lạ, bên trong còn xen lẫn một ít mùi thối rữa.
Mùi hôi với mùi thơm nửa vời, Hạng Phỉ khẽ nhíu mày, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi kỳ lạ như vậy.
Anh nói với người bên cạnh, "Mấy cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
Loại hương thơm ngọt ngào thối rữa này rất giống hình dung sáng nay bọn Nhâm Nghị ngửi được trong hang động, hơn nữa Trì Ngư nói với anh nên Hạng Phỉ đã có thể xác định, đây chính là mùi phát ra từ trung tâm.
Vì thế anh nhìn về phía Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị gật gật đầu, trong mắt hắn hiện lên một chút say mê, "Thiếu tướng, đây chính là mùi ngày hôm qua chúng tôi ngửi được, mùi thơm rất dễ ngửi." Mũi của hắn ta đói và muốn hít nhiều hương thơm hơn.
Hạng Phỉ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, không trả lời mà hơi nghiêng đầu nói, "Chú ý xung quanh, không nên hít vào quá nhiều mùi, đừng quên đêm qua."
Lời nói của anh làm đông lạnh hai người.
Ở chỗ hai cấp dưới không nhìn thấy, mi mắt không dễ phát hiện của Hạng Phỉ nhíu lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Anh lặng lẽ kéo dài một chút khoảng cách với hai người họ.
Tuy Hạng Phỉ có chút suy đoán với việc trong lòng, nhưng khi anh chân chính nhìn thấy một màn trước mắt này thì vẫn cảm thấy rung động.
Biển hoa mênh mông, không đếm được bao nhiêu bông, trong mưa toàn bộ hơi nở rộ, theo gió nhẹ nhàng lay động.
Hình ảnh bình thường này có thể rất đẹp và thậm chí được sử dụng như một hình ảnh quảng cáo cho các điểm tham quan, nhưng nó ở trên đảo hoàng hôn, trong "Khu cấm Abbe".
Vì vậy, chỉ mang lại cho mọi người không rét mà run.
Hạng Phỉ nhìn thấy một con chim, một con hải âu, nó kiệt sức bay về phía những bông hoa này, nước mưa thấm ướt cánh của nó, mỗi một cái vỗ cánh đều hao tổn sức lực toàn thân.
Mỏ chim của nó mở ra, rõ ràng Hạng Phỉ có thể từ trong mắt nó cảm nhận được một niềm khát vọng mãnh liệt.
Khi miệng chim nhuộm nước hoa màu đỏ tươi, nó lắc lư giống như say rượu, sau đó bay theo một phía.
Phía đó chính là cái hố lớn chứa xác chim, nó còn chưa bay tới đã lập tức rơi xuống đất.
Cánh chim nâng lên vô lực, nó há miệng kêu to vài tiếng, ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về phía biển hoa.
Hạng Phỉ đi tới chỗ hải âu chết, sờ thử bụng nó, mềm mại, nhưng không có hô hấp, đã chết.
Mùi thơm nồng nặc làm choáng váng.
Hai binh lính lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ nhìn nhau, quá thơm.
Lúc Hạng Phỉ nhìn về phía bọn họ thì lập tức thu liễm sắc mặt.
Hạng Phỉ khẽ cau mày, anh đoán có lẽ nhân ngư cũng có thể ngửi được mùi này, còn ngửi khó chịu hơn.
Mùi hôi thối bị che giấu dưới ánh mắt ửng đỏ, hai loại mùi trùng kích có thể làm cho người ta buồn nôn.
Nghi ngờ trong lòng Hạng Phỉ được cởi bỏ một chút, bằng không lúc ấy nhân ngư sẽ không ỉu xìu như vậy.
.
Truyện hay luôn có tại ( Тг umTruуeЛ.
v n )
Vô số bông hoa đỏ rực như máu đang nở rộ.
Giày quân đội của Hạng Phỉ đột nhiên giẫm lên thứ gì đó.
Anh đeo một đôi găng tay trắng như tuyết, ngồi xổm xuống để kéo đất ra một chút, găng tay áp sát ngón tay của anh, chạm vào một cái gì đó cưng cứng.
Đó là xương ngón tay con người trắng như tuyết, ánh mắt Hạng Phỉ cau lại, dự liệu trong lòng anh đã trở thành sự thật.
Anh lấy kiếm đào xuống phía dưới một chút, lưỡi