Một con cá nướng bởi vì va chạm kịch liệt vừa rồi không cẩn thận rơi từ trên bàn xuống đất, mùi thơm nồng đậm biến mất, đã nguội, không thể ăn.
Trì Ngư nhìn thấy bề mặt của con cá vẫn rất hấp dẫn, vàng giòn.
Hạng Phỉ lại thấp giọng nói, "Chỉ còn một con cá tươi sống."
Trì Ngư nhẹ nhàng ôm lấy Hạng Phỉ, hắn rất thân mật ôm anh vào trong ngực.
Bởi vì đuôi cá, hắn đứng thẳng người cao hơn một chút so với Hạng Phỉ, không quá rõ ràng.
Nhưng đủ để ôm Hạng Phỉ vào trong ngực, lồng ngực của hắn đỡ lưng Hạng Phỉ, giọng điệu hơi nhấc lên còn có một chút sung sướng, "Cậu thật ngoan."
Trong nhận thức của nhân ngư, "ngoan" là một loại ngưỡng cảnh cao nhất của sự đánh giá.
Trong trí nhớ của Trì Ngư, mỗi nhân ngư đều là hỗn thế ma vương không nghe lời, đánh nhau với quái vật trên biển, phá hủy khu vực của mình...!Nếu may mắn có một nhân ngư không phá hỏng gì trong vài ngày, hoặc là làm chuyện tốt gì đó, sẽ được trưởng bối thoải mái sờ sờ đầu, khen ngợi một câu, "Hôm nay con thật ngoan."
Đáng tiếc là Trì Ngư chưa từng được khen như vậy, nhưng hôm nay khi hắn nhìn thấy Hạng Phỉ ở trong phòng ăn, trong lòng đột nhiên dâng lên mềm mại, vì thế không kìm lòng được nói những lời này.
Hạng Phỉ không thoải mái giật giật người, bị Trì Ngư đè lại, vành tai của anh có chút đỏ, nhưng vẫn mím môi, "Anh buông tôi ra."
Áo sơ mi của anh như không có tác dụng ngăn cản, sống lưng kề sát vào lồng ngực Trì Ngư, còn có thể cảm nhận được hai điểm nhỏ nhô lên, đó là của nhân ngư...!Hạng Phỉ không dám nghĩ sâu.
Da của Trì Ngư không nóng mà lạnh.
Anh chưa bao giờ được ôm như vậy...!Một sinh vật không phải con người ôm lấy anh.
Bầu không khí trong phòng có chút quái dị.
Trì Ngư khoác vai anh, sau khi Hạng Phỉ từ đảo hoàng hôn về biển hoàng hôn thì hắn trở nên có chút không kiêng nể gì, chỗ này là sân nhà của hắn.
Trì Ngư không cảm giác được, trong lòng con người nào đó đã giống như con tôm sắp luộc chín.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có mấy âm thanh rất thấp đang xì xào bàn tán.
Đó là những thủy thủ và những người lính đi ngang qua.
Cánh cửa không đóng chặt nên giọng nói của họ đang đến gần.
Có thể vào bất cứ lúc nào.
Một giọng nam nghi ngờ nói, "Ai đang ở phòng ăn thế?"
"Không phải là ai không tắt đèn chứ?"
Bọn họ vừa định đi vào xem thì cửa đột nhiên bị mở ra, bóng dáng Hạng Phỉ xuất hiện trong tầm mắt họ.
Áo sơ mi thiếu tướng có chút nhăn, ánh mắt anh lạnh nhạt, hơi nhíu nhíu mày, "Đã muộn như vậy còn không nghỉ ngơi đi? Ngày mai sẽ phải thay phiên làm việc đấy."
"Thiếu tướng." Mấy người bọn họ ấp úng chào hỏi, "Chúng tôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi."
Trong lòng còn đang kỳ quái, tàu của bọn họ có tổng cộng ba phòng ăn, gần phòng Hạng Phỉ là bố trí tốt nhất.
Hai là một phòng ăn lớn công cộng, có thể phục vụ ăn uống cho tất cả mọi người, và cuối cùng là một phòng nằm ở tầng của họ.
Cách phòng thiếu tướng xa như vậy, anh tới đây tuần tra hả?
Ngoại trừ thiếu tướng trước mặt thì ai cũng không biết là bởi vì tầng này có dụng cụ.
Dụng cụ nướng cá đặc biệt dành cho những người lính sống ở tầng này để nướng cá.
Sắc mặt bọn họ rất mệt mỏi, vừa mới lui xuống từ trên boong tàu, trước mắt có quầng thâm màu xanh đen, giống như mấy ngày không ngủ.
Mới thoát thân từ trong kinh sợ vừa rồi, trạng thái mỗi người đều không tốt, nhưng ánh mắt rất sáng ngời, đang miễn cưỡng chống đỡ tinh thần.
Hạng Phỉ khẽ thở dài, "Mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Thiếu tướng cũng chú ý nghỉ ngơi." Một người lính nói, hắn ta mỉm cười rồi kéo người bạn đồng hành của mình đi xa.
Hạng Phỉ trở về phòng bếp lần nữa thì phát hiện Trì Ngư ngồi trên ghế, trong tay cầm hai quả trứng gà vừa lấy ra khỏi thùng đông lạnh.
Trước mặt hắn là một cái bát thủy tinh, Trì Ngư đang dựa theo trí nhớ, móng tay bén nhọn thò ra, nhẹ nhàng vạch lên vỏ trứng, trứng gà nứt ra một vết nhỏ, chất lỏng trong trứng không những không chạm vào tay mà còn dễ dàng được Trì Ngư đổ vào trong bát.
Quả trứng thứ hai cũng làm như vậy.
Hạng Phỉ hỏi: "Anh có thể làm trứng à?"
"Không phải." Trì Ngư nhún vai, "Tôi chỉ biết đánh trứng."
Trên mặt hắn rất bình tĩnh, không nhìn ra vừa rồi ôm Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ không nhịn được nghĩ, cái ôm vừa rồi, còn có câu nói kia, có ý nghĩa gì với Trì Ngư?
Chỉ là một mình mình vô cớ...!Rung động?
Trì Ngư coi anh như một dụng cụ để nướng cá hay một món đồ chơi?
Đột nhiên trong lòng Hạng Phỉ lạnh lẽo, anh bưng bát thủy tinh trong tay Trì Ngư đi, "Đừng ăn, trở về phòng."
Trì Ngư:?
"..."
Không có gì để nói.
Vừa rồi Hạng Phỉ đã xảy ra chuyện gì?
Sóng não của hắn trùng hợp với Hạng Phỉ, nhân loại (nhân ngư) này cũng quá không nghe lời.
Anh nói, "Tôi sẽ lấy lại những gì tôi vừa nói."
"Cậu không ngoan." Trì Ngư nói.
Tay Hạng Phỉ dừng một chút, biểu cảm của nhân ngư trên bàn trong sáng nghiêm túc.
Đôi mắt bạc nhạt giống ánh trăng sáng bóng, làm cho anh cảm giác nhân ngư cũng không nói đùa.
Anh lại để bát thủy tinh sang bên kia, động tác lưu loát đánh một quả trứng gà, trứng rơi vào trong bát tụ họp với hai quả kia, anh khuấy đều, "Tôi làm canh trứng cho anh."
Trì Ngư cảm giác tâm trạng con người trước mặt như thời tiết biển hoàng hôn lúc tháng năm, nói thay đổi là thay đổi.
- - Không hiểu Hạng Phỉ đang suy nghĩ cái gì.
Hắn chống cằm, lười biếng gật gật đầu, "Được, cậu làm cái gì tôi cũng thích."
Tay đang cầm thùng hàng của Hạng Phỉ trượt xuống, không khỏi nói "Anh đừng nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy."
Bằng không sẽ có người coi là thật, Hạng Phỉ nghĩ.
Trì Ngư sửng sốt một chút, rất lâu hắn không trao đổi với con người, vừa mới tỉnh lại gặp phải con người đầu tiên chính là Hạng Phỉ.
"Vậy...!Tôi xin lỗi?" Trì Ngư nói, hắn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ quy tắc giao tiếp ở giới con người không giống nhau, nhưng khiến Hạng Phỉ hiểu lầm cái gì?
Hắn nhìn thấy mũi tai Hạng Phỉ nhiễm một chút đỏ, nhưng sau khi hắn nói xong rất nhanh biến mất.
Anh "A" một tiếng, rất lạnh lùng đáp ứng, dừng một chút, "Lần sau đừng nói những lời như vậy với người khác."
"Nhưng..." Trì Ngư nói, "Tôi chỉ biết cậu và chỉ nói những lời này với cậu."
Lại nữa lại nữa, trong lòng Hạng Phỉ vẫn bởi vì lời nói của Trì Ngư mà sinh ra một chút rung động, hắn còn đang nói.
"Cậu nói những lời này" Trì Ngư kéo quần áo Hạng Phỉ, hai cái răng nhọn của hắn lộ ra, đầu lưỡi liếm liếm lên trên, Trì Ngư nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đó có phải là những gì tôi vừa nói không?"
Làn da nhân ngư dưới ánh đèn giống như ngọc lạnh, tay tái nhợt rõ ràng của hắn còn kéo góc áo Hạng Phỉ xuống, đuôi cá đung đưa, phản chiếu trong con ngươi Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ nói, "Anh biết mà."
Cánh tay của Trì Ngư đặt trên bàn nấu ăn, hắn lười biếng nói, "Được rồi."