Nhìn từ dưới lên trên là một góc độ kỳ diệu, vừa vặn Hạng Phỉ có thể nhìn thấy lông mi cong vút của Trì Ngư, chăm chú đi về phía trước, thỉnh thoảng rũ mắt xuống thì Hạng Phỉ sẽ lập tức rời ánh mắt.
Anh rất sợ bị Trì Ngư phát hiện, loại cảm giác này làm cho lòng bàn tay anh không nhịn được hơi đổ mồ hôi.
Bọn họ đi mấy vòng, lại qua hành lang thật dài, rốt cuộc đến phòng Hạng Phỉ.
"Cạch cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Trên mặt Trì Ngư không hề có khác thường, dù sao ôm một con người đối với hắn mà nói mà nói quá dễ dàng.
Chẳng qua Hạng Phỉ bị thương cần phải lập tức điều trị.
Hắn ôm anh lên giường, dọc theo đường đi Hạng Phỉ không nói gì làm cho Trì Ngư thấy có chút kỳ quái.
Có lẽ quá đau.
Ống quần Hạng Phỉ bị rách từ trên xuống dưới, vị trí bắp chân là chỗ bị thương chính.
Rất may là không chảy máu quá nhiều, thoạt nhìn năng lực tự chữa lành của Hạng Phỉ cũng rất mạnh.
Hạng Phỉ ngồi trên giường, Trì Ngư ở bên cạnh bàn làm việc hỏi anh "Hộp thuốc trong phòng em đâu? Tôi băng bó cho em."
Hắn mở ngăn kéo bên dưới, nhưng chỉ có một cuốn nhật ký.
Lại quay đầu dùng ánh mắt ý bảo Hạng Phỉ hộp thuốc ở đâu.
Hạng Phỉ chỉ chỉ phía dưới bàn làm việc, có một cửa tủ đóng chặt.
"Bên trong có hòm thuốc."
Chờ một chút rồi anh lập tức nhớ tới cái gì đó, sắc mặt cứng đờ, sau đó nói với Trì Ngư "Nếu không để tôi lấy, tủ có chút lộn xộn."
Trì Ngư liếc anh một cái rồi hỏi "Em có chắc không?"
Hắn không để ý tới con người ngồi trên giường có chút luống cuống tay chân, trong miệng thiếu tướng hỗn loạn đến đâu.
Cúi xuống mở cửa tủ.
Nhưng đập vào mắt không phải rương thuốc mà là đồ ở trên rương thuốc, từng hàng lon chỉnh tề.
Trì Ngư nhìn từng thứ một, cá mòi đóng hộp, thịt bò đóng hộp, trái cây đóng hộp...!Loại gì cũng có.
Không biết Trì Ngư nghĩ đến cái gì đột nhiên bật cười.
Hạng Phỉ ở trên giường có chút xấu hổ ho khan một tiếng.
Vì lấy rương thuốc nên hắn lấy từng cái lon ra, xếp gọn gàng trên sàn nhà, vừa vặn bày ở trước mặt Hạng Phỉ.
Sau đó trêu chọc nói, "Không phải người nào đó nói không có đồ hộp hả?"
"Tôi còn nhớ rõ lần trước tôi hỏi thì em ấy thề son sắt nói cho tôi biết là không có."
Hắn vây xem hiện trường xấu hổ của Hạng Phỉ.
Giờ phút này Trì Ngư nói chuyện phiếm cùng anh làm cho trái tim Hạng Phỉ không khỏi khẽ run lên.
Trì Ngư đã hiểu lầm, nhưng anh quan tâm nhiều hơn đến một vấn đề khác.
Lúc ở đế quốc Abbe, có tướng lĩnh cùng tuổi thỉnh thoảng nói đến người yêu của mình đều rất bất đắc dĩ nói, "Hôm nay người nào đó tặng tôi một bó hoa."
"Hôm nay người nào đó nói không có kem, nhưng tôi biết em ấy giấu ở nhà, không muốn để tôi ăn, muốn vết thương trên người tôi tốt hơn một chút."
- - "Người nào đó."
Nhưng anh lại biết đây đều là ảo giác của mình, Trì Ngư là một cá thẳng.
Nói không chừng hiện tại hắn đang trêu chọc lúc trước mình nói dối không đánh bản thảo, hiện tại bị đương sự vạch trần.
Hạng Phỉ mím môi, quyết định đánh một quả bóng thẳng, "Đây là chuyện lần trước."
"Tôi chờ anh vài ngày nhưng anh vẫn không xuất hiện."
"Trì Ngư, không phải anh nói muốn ăn đồ hộp sao?"
Không chỉ đồ hộp mà còn có rượu vang và cá nướng...
"Cái này..." Bây giờ ngược lại Trì Ngư ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ Hạng Phỉ lại nhớ thương hắn như vậy.
Thì ra trong mấy ngày mình dưỡng thương, người này đã chuẩn bị xong đồ đạc, vẫn chờ mình sao?
Trái tim Trì Ngư hơi ấm áp, hôm nay cứu anh không vô ích.
Hắn nói với Hạng Phỉ: "Cởi quần ra."
Hạng Phỉ:?
Anh mở to mắt nắm lấy quần của mình.
Hiếm khi mang theo một chút bối rối và luống cuống.
Từ cổ đỏ đến tai giống tôm luộc chín.
"Anh...!Anh làm gì?"
Trì Ngư cầm lấy hòm thuốc trong tay, "Bôi thuốc cho em."
"Hạng Phỉ, không phải em thẹn thùng chứ?"
Hạng Phỉ: "Không có."
Cuối cùng dưới sự phản đối của Hạng Phỉ, quần của anh vẫn không cởi ra, chỉ dùng kéo cắt một ống quần từ đầu gối xuống dưới.
Làn da của anh có chút nhạy cảm, đặc biệt là chân.
Trải qua một thời gian dài không thấy ánh mặt trời, quanh năm mặc quân phục ngược lại có chút trắng, vết thương ở trên đùi càng dễ thấy.
Bàn tay Trì Ngư vừa mới đặt lên đùi anh, Hạng Phỉ không khỏi có chút co rúm lại, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà, bị kích thích có chút ngứa.
Anh giật giật chân về phía sau, lại bị bàn tay nhân ngư mạnh mẽ đè lại, nói với anh, "Đừng nhúc nhích."
Quả nhiên Hạng Phỉ nghe lời không động đậy nữa, Trì Ngư rất hài lòng.
Nỗi đau trên người đều bị Hạng Phỉ xem nhẹ, anh hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái chăm sóc hắn.
Cho đến khi Trì Ngư quấn băng, một cú dùng sức không cẩn thận siết chặt vết thương của anh.
Mặt Hạng Phỉ không đổi sắc cắn chặt răng.
Có lẽ là ngọt ngào, ngọt ngào phiền muộn.
Trí nhớ của Trì Ngư luôn xuất sắc, hắn nhớ rõ từng bước bôi thuốc, đầu tiên miệng vết thương phải dùng nước khử trùng xử lý, sau đó bôi thuốc lên, cuối cùng quấn băng, từng vòng từng vòng.
Đột nhiên Trì Ngư mở miệng, "Ngày hôm trước tôi đã chiến đấu với một con quái vật biển."
Nhìn dáng vẻ Hạng Phỉ đợi mình thật lâu, không giải thích một chút luôn cảm thấy trong lòng không thích hợp lắm, nhưng lại không biết nói như thế nào, Trì Ngư suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc sắp xếp lời nói khi vết thương của Hạng Phỉ sắp băng bó xong.
Hạng Phỉ gật đầu hỏi, "Thắng không?"
"Đương nhiên thắng, nhưng bị thương, đang dưỡng thương." Trì Ngư nói ngắn gọn.
Điều này coi như là giải thích.
Cách làm của hắn giống Hạng Phỉ, đến vòng cuối cùng còn hoàn chỉnh buộc một cái nơ đẹp mắt.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sương trắng đã nhẹ nhàng tản đi, lộ ra ánh mặt trời, hắn nói với Hạng Phỉ, "Hẳn là những con người kia đã tỉnh."
Hạng Phỉ gật đầu: "Tôi ra ngoài xem một chút."
Trì Ngư cầm cuốn sách rồi vẫy tay với anh.
Hắn phát hiện Hạng Phỉ đọc sách không khác gì sách mình thích đọc, phần lớn đều là loại khoa học xã hội nhân văn, trên bàn còn có mấy quyển tiểu thuyết.
Dù sao bày ra hắn cũng rất thích, cho nên Hạng Phỉ có ở