Lá mùa thu rơi xuống, thấm thoát ở Đế Quốc đã vào thu.
Tàu của Đế Quốc đến biển hoàng hôn đã trở về trong hòa bình.
Đáng chú ý nhất chính là thiếu tướng Hạng Phỉ, Hoàng Đế tự mình trao huy chương cho anh, hai tháng trôi qua, người đàn ông từng là thiếu tướng hiện giờ là thượng tướng, giống như thần ẩn ở thượng tầng đế quốc, không có truyền thông nào có thể tìm hiểu được tin tức của anh.
Hiện tại đề tài chính là Lão Hoàng Đế bệnh nặng, đều đang suy đoán Hoàng Đế tiếp theo là ai? Lão Hoàng Đế có năm đứa con, Nhị Hoàng Tử vô tình ngã xuống biển hoàng hôn, bốn người thừa kế còn lại mỗi người đều có tốt xấu, đều có người ủng hộ riêng.
Làng chài đã trống không, biển hoàng hôn từ trong ra ngoài lan tràn sương trắng không rõ thành phần, bao trùm vùng nước cạn để ngư dân kiếm sống, quân đội chính phủ phái đến di dời bọn họ đến một nơi khác, hiện tại ngoại trừ thỉnh thoảng người làng trở về mang theo một ít vật phẩm bị bỏ lại phía sau thì hầu như không có ai đặt chân đến nữa.
Một người đàn ông đi từ bờ biển đến một nơi đông người.
Hắn nhíu mày, giống như là lần đầu tiên đi bộ, đi rất chậm về phía trước, thẳng đến khi dần dần thích ứng mới tăng nhanh bước chân.
Tóc bạc loà xoà phía sau được một sợi dây màu xanh rong biển buộc lại, mấy sợi tóc vụn phiêu đãng bên má.
Ánh mắt không lộ liễu, là màu đen nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn có thể phản xạ ra màu nâu sẫm, phản chiếu đồng tử không gợn sóng.
Trì Ngư đi đến làng chài, hắn không có khái niệm về thời gian, không biết đã bao lâu trôi qua từ khi hắn ngủ đến khi thức dậy.
Phải tìm một cái gì đó để xem thời gian, nhân tiện xác nhận lại sĩ quan của mình đã đi đâu.
Phía sau là sương trắng dày đặc dần dần tản đi, biển xanh mênh mông, cá biển thức tỉnh nhảy ra khỏi mặt nước rồi lại lặn xuống đáy biển.
Tất cả phục hồi.
Từ đường phố sạch sẽ đi ra ngoài, vừa lúc có một người đàn ông trung niên vội vàng đóng gói vật phẩm đi đâu đó, lưng đeo túi ở hai vai, thấy có một bóng người đi tới chỗ này thì không nhịn được kêu, "Đừng tới đây, chỗ này bị phong tỏa cậu có biết hay không?"
Vừa nhìn đã biết chàng trai đi từ thành thị cách đó không xa tới đây lấy cảnh, hiện tại biển cũng bị phong tỏa, còn có thể tới đây làm gì.
Hắn ta nhìn về phía sau chàng trai, kỳ quái, cũng không có camera theo dõi.
Trong lòng đang suy nghĩ, chàng trai kia nghe thấy lời nói của hắn ta càng đến gần nơi này.
Vừa nhìn, ngoan ngoãn, người đàn ông trung niên ở bờ biển nhiều năm như vậy, nhìn qua khách du lịch lớn nhỏ hoặc là những người khác tới đây chụp ảnh du lịch rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy qua tướng mạo giống chàng trai trước mặt, mái tóc chọc mù ánh mắt người khác như vừa mới nhuộm, ở dưới ánh mặt trời lóe lên màu sắc rất tự nhiên, còn cao hơn hắn ta nửa cái đầu, người đàn ông trung niên cần ngửa đầu nhìn hắn.
Tay áo sơ mi trắng của hắn xắn lên gần khuỷu tay, gân xanh trên cánh tay trắng nõn hơi đập đập, ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng.
Giờ phút này, đôi tay hoàn mỹ kia đang cầm một đóa hoa nhỏ rực rỡ, móng tay dính ít nước hoa, trên tay dính một ít màu xanh nhạt, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt thâm thúy kia nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng như gió thổi qua, giọng nói như ánh trăng chậm rãi chảy xuôi truyền vào trong tai hắn ta, "Xin chào bác, cháu muốn hỏi một chút, đường vào thành phố đi như thế nào?"
Ông bác không khỏi ngây người một chút, hắn ta hỏi, "Ngay cả đường vào thành phố cậu cũng không biết, người hướng dẫn đâu?"
Trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần nghi ngờ, chàng trai trước mặt này đột nhiên xuất hiện ở khu vực phong tỏa vùng ven biển, còn không biết vào thành phố như thế nào, hướng dẫn cũng vô dụng.
Nhìn thế nào cũng làm cho người ta nghi ngờ.
Bàn tay của hắn ta đã chạm vào điện thoại di động.
Một giây sau, ánh mắt Trì Ngư đột nhiên hiện ra màu bạc mơ hồ, đối diện với ánh mắt hắn ta, nhếch khóe môi nói với người đàn ông trung niên, "Dẫn tôi đi vào thành phố với, cảm ơn." Hắn nói lời cảm ơn một cách lịch sự.
Ông bác ngây dại đáp ứng, bàn tay sờ về phía di động buông xuống, lập tức khôi phục tinh thần, nói với Trì Ngư, "Trời, chàng trai trẻ, nếu muốn vào thành phố thì nói sớm, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó, cậu đi cùng tôi đi."
Hắn ta dẫn đường đi về phía trước, những nghi ngờ vừa rồi không cánh mà bay, còn hỏi thăm chàng trai trẻ tuổi này cả đường.
"Sao lại đến làng chài này? Ở đây chim không thèm ị, mọi người đều đi hết, nếu không phải hôm nay tôi vừa vặn trở về thì cậu đi vào thành phố ít nhất phải mất hai tiếng."
"Tới tìm người." Trì Ngư trả lời.
"Tìm được chưa?"
"Đang đi tìm." Trì Ngư mỉm cười, "Sẽ tìm thấy thôi."
Hạng Phỉ cách hắn rất xa, Trì Ngư mất rất nhiều thời gian.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, đi theo con người trước mặt lên xe của hắn, một chiếc xe tải.
Đường đi gập ghềnh, làng chài gần biển, thành phố sát biển nhưng biển hoàng hôn đã không thể mang lại kinh tế cho thành phố, ngược lại trong thành mở rất nhiều khách sạn, có nhiều người trẻ tuổi tò