Hậu quả của việc nói dối là bạn đời không để ý đến mình.
Trì Ngư tủi thân rụt trên sofa, nửa người trên của anh là chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, hai chân biến thành đuôi cá, tầm mắt dính vào người Hạng Phỉ.
Trông rất đáng thương.
Nhưng Hạng Phỉ cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, một mình mang ghế đến bên cửa sổ sát đất, phơi nắng đọc sách.
Sau khi Hạng Phỉ phát hiện vết thương trên ngực Trì Ngư thì sắc mặt anh lạnh lùng làm hắn cũng không dám nhớ lại lần thứ hai.
Khóe môi thẳng tắp, mặt mày như ẩn chứa sương tuyết, hàm chứa lạnh nhạt nông cạn, ngẫu nhiên liếc hắn một cái đều là loại không có biểu cảm.
Nhưng Hạng Phỉ vẫn cố nén cơn giận băng bó vết thương cho hắn, xuống tay vừa tàn nhẫn vừa nặng, không có chút dịu dàng trước kia.
Trì Ngư tùy ý bị đùa bỡn mà không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Trên người bạn đời là bong bóng màu xanh lạnh như băng, rậm rạp chằng chịt, trong tầm mắt của Trì Ngư lấp đầy không gian tầng một, còn có xu hướng lan tràn ra ngoài.
Trì Ngư: Đừng hỏi, hỏi là sợ hãi.
Hạng Phỉ băng bó vết thương cho Trì Ngư xong không nói không giằng, giống như không có việc gì tiếp tục chậm rãi ăn cơm.
Trì Ngư cũng phải tiếp tục ăn.
Hắn không nuốt trôi, rõ ràng cơm rất mỹ vị ở trong miệng hắn như mất đi hương vị, ăn một miếng giương mắt nhìn Hạng Phỉ, ăn một miếng giương mắt nhìn Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ...!Hạng Phỉ vẫn không để ý tới hắn.
Cơm nước xong, hai người gần như đồng bộ buông đũa xuống.
Hạng Phỉ lẳng lặng hỏi hắn, "Anh có gì để nói không?"
Trì Ngư: "Anh sai rồi, không nên giấu em, em à."
"Còn gì nữa không?"
Trì Ngư suy nghĩ trả lời, "Không phải anh cố ý bị thương."
"Được rồi." Hạng Phỉ liếc hắn một cái, "Hôm nay có rất nhiều thời gian, em và anh cứ từ từ."
Cửa sổ sát đất khổng lồ đối diện với vườn hoa nhỏ, nhiều hoa như gấm.
Hình ảnh phản chiếu của sĩ quan trên gương, anh rũ mắt xuống lật qua một trang sách, trong tay còn ghi chép.
Ánh mắt chăm chú, tâm cứng như sắt, đọc sách, nhìn trời, nhìn hoa, nhưng không quay đầu nhìn Trì Ngư phía sau.
Đuôi Trì Ngư ủ rũ đặt trên ghế sofa, hắn kêu lên, "Em à."
Hạng Phỉ "Ừ" một tiếng, đầu bút của anh dừng một chút trên trang giấy trắng tinh khiết, "Gọi em làm gì?"
Trì Ngư nghẹn lời, "Chỉ...!Gọi em." Hắn lo Hạng Phỉ không để ý tới mình.
Hạng Phỉ thở dài, anh nói, "Anh lại đây."
Trì Ngư kéo đuôi cá đi qua, sau khi trưởng thành hắn phân chia thành hai giới hạn khác nhau, nhất là ở hình thái người cá, càng là tự toát ra cảm giác áp bách cực mạnh.
Nhưng biểu cảm trên mặt hoàn toàn che đi khí thế.
Sau khi Trì Ngư nghe thấy yêu cầu Hạng Phỉ bảo hắn đi qua thì nhếch khóe môi, lập tức chạy qua.
Có thể tốc độ lúc ở vực sâu đi đánh Tu Phì cũng không nhanh như vừa rồi.
Lần đầu tiên Trì Ngư bị Hạng Phỉ giận, còn có chút không thích ứng.
Trong đầu là một nhân ngư nho nhỏ, trắng trẻo mập mạp xuất hiện, nó mở to hai mắt, hướng về phía Trì Ngư nói, "Bị vợ giận cái gì mà giận? Đó là sự an ủi của tình yêu."
Tiếp nhận "an ủi tình yêu" của Hạng Phỉ, Trì Ngư thật sự chen chúc trên ghế với Hạng Phỉ, vốn cái ghế đơn dư dả nhét một người, giờ thêm một nhân ngư nhất thời trở nên có chút chật hẹp.
Hết lần này tới lần khác Trì Ngư dính chặt bên cạnh Hạng Phỉ, dán sát vào anh, cánh tay ôm eo sĩ quan, chen thế nào cũng không buông tay.
Trì Ngư nói, "Anh sai rồi."
Hạng Phỉ cười như không cười, "Sai ở chỗ nào?"
Trì Ngư thành khẩn nhận sai, "Không nên lừa gạt em.
Nên chủ động nói với em."
"Không chỉ như thế." Hạng Phỉ đặt sách lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, "Vì sao bị thương?"
Vết thương của Trì Ngư rất sâu, mặc dù không chảy máu nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ, lúc Hạng Phỉ bôi thuốc cho hắn mà tay cũng không vững, lúc mình bị thương không khó chịu như vậy.
Trong lòng bị một tảng đá nặng trịch đè nén không thở nổi, vậy mà...!Trì Ngư còn giống như không có việc gì, càng làm Hạng Phỉ tức giận.
"Là anh tự làm." Trì Ngư chậm rãi nói, "Lúc trước đã nói rồi, ở cùng nhau thật lâu.
Máu trong tim nhân ngư là thứ Hoàng Đế bọn em chân chính muốn tìm, tuy không thể thật sự trường sinh bất lão nhưng tuổi thọ có thể giống như anh."
Trì Ngư hôn lên khóe môi Hạng Phỉ, hắn dính dính nói, "Em à, lần sau sẽ không, anh cam đoan."
Hắn giơ ba ngón tay lên nghiêm túc nói, "Thật đấy."
Trong lòng Hạng Phỉ phức tạp, khi nghe được câu đầu tiên của Trì Ngư thì suy nghĩ ngừng lại, lông mi anh khẽ run rẩy, ngón tay đặt trên trang sách hơi dùng sức.
"Bởi vì em?"
Trì Ngư vẫn có thể đo trọng lượng giữa máu tim mình và bạn đời, máu anh không còn có thể tái sinh, bạn đời hết cũng không còn gì.
"Đúng vậy."
Hạng Phỉ không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy cái gì cũng không đủ biểu đạt tâm trạng hiện tại của anh, ấm áp từ trong lòng dâng lên, cuối cùng xông thẳng đến hốc mắt, anh dùng sức nháy mắt nhưng vẫn không kìm được nước mắt, trên lông mi run rẩy dính vài giọt nước mắt, rơi xuống.
Làm Trì Ngư hoảng sợ, hắn luống cuống tay chân lau nước mắt cho Hạng Phỉ, "Em à, em sao thế, đừng khóc."
Trì Ngư vừa lau nước mắt vừa dỗ dành anh, Hạng Phỉ khóc không tiếng động, chỉ khó khăn lắm mới rơi xuống mấy giọt nước mắt, theo hai má trượt xuống.
Trì Ngư thay anh đưa tay lau đi, Hạng Phỉ chớp chớp mắt, lại cảm thấy mình quá mất mặt, khoác đầu lên vai Trì Ngư, che mặt mình.
Anh còn mang theo giọng mũi, "Không."
Hạng Phỉ lại nói, "Anh không nói với em."
Anh buồn bực ở trên vai Trì Ngư, cố gắng ngăn chặn cảm xúc trong lòng.
Hai cánh tay Trì Ngư duỗi ra vòng quanh Hạng Phỉ, sau đó di chuyển về phía trước một chút, đuôi cá biến thành hai chân con người, vào một số lúc thì hai chân con người tốt hơn đuôi cá, ví dụ như bây giờ.
Chân hắn chống đỡ, ôm Hạng Phỉ lên ngồi trên đùi.
Cách cửa sổ sát đất, bên ngoài là những bông hoa rực rỡ, những giọt nước tưới vào cánh hoa buổi sáng sớm đã bị bốc hơi vô tung vô ảnh, chỉ còn lại ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu những đám mây mỏng manh.
Mặt trời buổi chiều kéo bóng rất dài, trong tiếng đồng hồ tích tắc có hai cái bóng chồng lên nhau, thời gian trôi qua bị kéo dài vô tận.
Ánh mắt Hạng Phỉ ướt át, anh dụi dụi mắt mím thẳng khóe môi, giống như cánh hoa ỉu xìu sau cơn mưa vẫn muốn cố gắng hết sức nắn lại thân cây.
Trì Ngư vuốt ve xương cổ tay Hạng Phỉ sau đó vuốt ve cánh tay của anh, tay kia vỗ vỗ lưng.
"Không có việc gì đâu, anh không đau."
"Lúc trước anh đánh nhau với quái vật biển cũng từng chịu rất nhiều thương tích, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đảo hoàng hôn, em nhớ không? Lúc đó anh vừa tỉnh lại không lâu,