Theo lý thuyết nhân ngư và con người không cùng một loài, như thế nào Trì Ngư làm Hạng Phỉ mà hắn không mang thai...!Ừm? Trì Ngư do dự nghĩ.
Trì Ngư cảm nhận được trong bụng Hạng Phỉ truyền đến một loại sinh mệnh rung động nào đó, màu xanh vờn quanh bụng sĩ quan bơi lội từng vòng từng vòng.
Có vẻ cảm nhận được sự dò xét của Trì Ngư, màu xanh lá cây vờn quanh lắc lư về phía Trì Ngư như đang chào hỏi.
Trì Ngư:...
Hạng Phỉ đang ở trên máy chạy bộ, anh hoàn toàn không biết gì về tình trạng sức khỏe của mình.
Màn hình sáng lên, Hạng Phỉ từ trên máy chạy bộ đi xuống, huấn luyện máy chạy bộ với anh mà nói chính là mưa bụi, không chỉ không có mồ hôi mà ngay cả hô hấp cũng không thay đổi.
Đơn thuần để duy trì thể lực của mình không trượt dốc.
Từ khi qua tang sự của Hoàng Đế thì Đại Công Chúa kế vị, cả người Hạng Phỉ đều thoải mái hơn.
Anh xin Hoàng Đế đương nhiệm một kỳ nghỉ dài ngày, hiện tại kỳ nghỉ dài đã qua một phần ba, bọn họ cũng vừa mới từ đỉnh tuyết cao nhất Đế Quốc Abbe về.
Núi tuyết quanh năm có tuyết rơi, Trì Ngư với Hạng Phỉ thuê một phòng nhỏ ở phía dưới núi.
Trong phòng nhỏ ấm áp như mùa xuân, thỉnh thoảng Trì Ngư có thể lấy một ít cá từ trong hang băng bên cạnh, làm khẩu phần ăn cho hắn và Hạng Phỉ, Hai ngày sau còn có người cố ý đến đưa vật tư, một người một cá sống vô cùng vui vẻ.
Khụ...!Chắc là con của hắn và Hạng Phỉ sinh ra vào lúc đó.
Trì Ngư vừa nghĩ vừa lo lắng trong lòng, không nên đâu...
Một là con người, một là nhân ngư?
Hắn liếc mắt nhìn bụng Hạng Phỉ lại bị anh bắt gặp.
Sĩ quan buông tạp chí trong tay xuống, anh đang đeo một cặp kính gọng vàng, càng có vẻ tao nhã, gọt đi vài phần sắc bén lúc trước, hiện tại giống một thanh kiếm chưa tuốt khỏi vỏ, giấu mũi nhọn của mình ở chỗ sâu.
"Hôm nay anh có chút lạ." Hạng Phỉ chậm rãi mở miệng.
"Phải không?" Trì Ngư tiến đến bên cạnh anh, tay hắn chột dạ túm lấy quần áo, tay kia khoác vai anh, hắn cười nói, "Tự dưng yêu em nhiều thêm chút."
Hạng Phỉ:....
"Trì Ngư, em sởn gai ốc rồi." Hạng Phỉ liếc hắn một cái, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, không nhịn được toát ra rất nhiều bong bóng màu hồng.
Trì Ngư sờ sờ da gà trên cánh tay, thật không giấu giếm, cũng sởn đến hắn.
Nhưng khi cá làm việc trái với lương tâm thì có vẻ đặc biệt chột dạ, vừa mới đối mặt với nghi ngờ của Hạng Phỉ thì mồ hôi lạnh của Trì Ngư đều rơi xuống.
Cuối cùng chỉ có thể dùng đầu óc nhanh chóng của mình miễn cưỡng trả lời một đáp án qua loa.
Ah ah ah ah, muốn chết, Trì Ngư nghĩ.
Hắn suy nghĩ cả buổi chiều, một buổi chiều mất hồn mất vía, Hạng Phỉ gọi hắn mấy lần Trì Ngư mới hoàn hồn.
Tay Hạng Phỉ quơ quơ vài cái trước mặt Trì Ngư, ánh mắt Trì Ngư từ xa chuyển hướng về phía anh, còn chớp chớp mấy cái hỏi, "Làm sao thế?"
"Anh lại sao vậy?" Hạng Phỉ chậm rãi buông ly nước trong tay xuống, sóng nước gợn ra những con sóng nhỏ, chiếu rọi đôi mắt đen của anh.
"Ngày mai, lễ hội hoa đăng, có đi không?"
"Đi...!chứ?" Đầu tiên Trì Ngư nói một cái đi, sau đó nghĩ lại lễ hội hoa đăng rất nhiều người, không biết tình huống của Hạng Phỉ có thể hay không.
Vì thế cứng rắn thêm một cái "chứ."
Mặt Hạng Phỉ đen sì.
Trì Ngư nhìn thấy rõ ràng.
Đứa bé không phải vấn đề của một người mà của hai người.
Trì Ngư đột nhiên nghĩ đến, hắn cứ rối rắm tới rối rắm lui sợ Hạng Phỉ không chấp nhận được có ích lợi gì đây? Cuối cùng quyết định có giữ lại sinh mệnh kia hay không phụ thuộc vào Hạng Phỉ.
Sau đó Trì Ngư ngồi xổm xuống, hắn cầm tay Hạng Phỉ, ánh mắt nhìn về phía anh, cùng anh nhìn thẳng.
ngôn tình tổng tài
"Em à, anh nói một điều không thể tin được, em đừng ngạc nhiên quá.
Chờ sau khi em nghe xong tin này thì chúng ta lại thương lượng đưa ra quyết định, quyền lựa chọn ở em." Trì Ngư trấn an nắm lấy ngón tay của anh.
Hạng Phỉ còn chưa kịp đáp ứng, hoặc là hỏi Trì Ngư có bao nhiêu khó tin, chợt nghe thấy Trì Ngư mở miệng nói, "Hạng Phỉ, hai chúng ta đã có con."
Trì Ngư nói uyển chuyển, giọng của hắn vẫn ấm áp như trước, giống dương liễu mùa xuân lướt qua mặt sông nổi lên sóng nước.
Nhưng trong lòng Hạng Phỉ lại là sóng to gió lớn.
Anh há miệng, không thể tiêu hóa mấy chữ Trì Ngư nói kia, rõ ràng chỉ là một câu mà sao lại tối nghĩa như vậy.
Nhưng Hạng Phỉ rất bình tĩnh nâng ly nước lên, gợn sóng trên mặt chén từng vòng từng vòng, biểu thị nội tâm chủ nhân không bình tĩnh.
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, hỏi, "Anh vừa nói cái gì vậy? Em không nghe rõ."
Trì Ngư: "Em à, chúng ta có con."
"Choang ——" cái cốc vỡ vụn trên mặt đất.
Hạng Phỉ hỏi: "Con...!con ở đâu?"
Anh theo ánh mắt của Trì Ngư nhìn về phía bụng mình.
Ở trong mắt Trì Ngư, hơi thở màu xanh biếc kia như biết một người cha khác của mình biết sự tồn tại của nó, vui vẻ hân hoan, màu xanh biếc lượn lờ vây quanh Hạng Phỉ.
Tay Hạng Phỉ sờ lên bụng mình.
Ngày hôm sau có người mang dụng cụ chuyên dụng vào chỗ ở truyền thuyết của thượng tướng Hạng Phỉ này.
Là truyền thuyết, bởi vì không ai đến đây.
Nhưng bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn, mặc đồng phục của công ty dược phẩm, lắp đặt dụng cụ khách hàng cần xong rồi rời đi mà không chớp mắt.
Hạng Phỉ thay quần áo phòng hộ, hiện tại anh cũng giống Trì Ngư, hoảng hốt của Trì Ngư đã qua nhưng Hạng Phỉ còn chưa.
Tối hôm qua hơn nửa đêm, Trì Ngư ôm Hạng Phỉ vốn đã nhắm mắt rơi vào mộng, kết quả Hạng Phỉ đột nhiên mở miệng hỏi, "Là nam hay nữ?"
Trì Ngư: Đừng hỏi, hỏi là sợ hãi.
Hạng Phỉ mở mắt chịu đựng đến hừng đông, Trì Ngư có lòng bảo anh đi ngủ sớm một chút, hát khúc an hồn của nhân ngư cho anh.
Dưới ánh trăng trong vắt, nhân ngư nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu không biết tên, bàn tay vỗ lưng anh từng chút một.
Không thể không nói rất hữu dụng, dưới sự trấn an của Trì Ngư là Hạng Phỉ có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ, sau đó buổi sáng vừa mở mắt lại đi hỏi dụng cụ tới chưa.
"Tới rồi.
Em ăn trước đi."
Trì Ngư cưỡng chế cho Hạng Phỉ ăn cơm, trong lòng hắn có chút sờ không chắc, xem thái độ của Hạng Phỉ rốt cuộc là muốn hay không muốn.
Trong lòng Trì Ngư như có đáp án, hắn cười cười, vuốt thẳng quần áo Hạng Phỉ cho anh mặc đồ phòng hộ, đây là bước phải tiến vào dụng cụ.
Hạng Phỉ đo hai lần, hai lần đều có dấu hiệu sinh mệnh trong bụng, trên màn hình hiển thị một mảng nho nhỏ, còn nhìn không ra là bộ dáng gì.
Nhưng chỉ cần nhìn cái bóng nhỏ màu đen này, trong lòng Hạng Phỉ đã tràn đầy mềm mại.
Anh cởi quần áo phòng hộ ra, tâm trạng hiện tại như du khách đã đi qua sa mạc khô cạn, đột nhiên tìm được ốc đảo, ốc đảo cho anh sự thoải mái, bảo vệ anh.
Sau đó du khách còn phát hiện ở bên cạnh