"Nhiên Nhiên!"
Mạc Nhiên Nhiên giật mình theo tiếng gọi xoay đầu, một chiếc balo màu đen bay thẳng về hướng cô, cô luống cuống chộp lấy nhìn theo kẻ vừa ném đồ vào mình.
"Mang về giúp mình trước"
Từ Tuấn Vỹ tươi cười vẫy vẫy tay đi nhanh về chiếc xe Chevrolet Trax đang đậu ngay bãi đỗ xe của trường. Lúc anh chuẩn bị lên xe, một nữ sinh từ hướng khác đi đến ngồi vào ghế phụ.
Nhìn theo chiếc xe rời khỏi tầm mắt, Hạ Linh đứng bên cạnh Mạc Nhiên Nhiên bất bình lên tiếng: "Nhiên Nhiên, mình nghe nói cô gái đó là bạn gái của Từ Tuấn Vỹ sao? Năm cấp ba ai cũng biết Tuấn Vỹ thích cậu, giờ cậu ta lại trước mặt cậu qua lại với cô gái khác, còn bắt cậu mang đồ về nhà giúp hết lần này đến lần khác, cậu bỏ qua dễ dàng như vậy à?"
Đầu Mạc Nhiên Nhiên hơi cúi, không đáp lại câu hỏi của Hạ Linh. Kể từ lúc bước chân vào đại học không lâu, Từ Tuấn Vỹ đã bắt đầu thay đổi rất nhiều, cách đây bốn tháng anh thường xuyên đi cùng cô gái xa lạ đó, cô có hỏi là ai anh cũng che giấu, lần nào cũng đều nói là bạn bè bình thường. Anh thậm chí còn đi sớm về trễ, nhiều hôm về đến nhà đã hai ba giờ sáng.
Mạc Nhiên Nhiên vẫn luôn nghĩ Từ Tuấn Vỹ sẽ ngày càng chững chạc nghiêm túc giống như Kiến Nhất đối với Vu Yên Nhi. Nhưng ba năm đại học đã trôi qua, khoảng cách giữa Từ Tuấn Vỹ và cô sắp trở thành hai người xa lạ.
Mạc Nhiên Nhiên luôn tự hỏi bản thân liệu rằng ngày còn ngồi trên ghế trường cấp ba, nếu cô thật lòng bày tỏ tình cảm của mình dành cho Từ Tuấn Vỹ thì liệu anh có thay đổi giống những gì đang diễn ra?
Trở về nhà sau ngày học ở trường, Mạc Nhiên Nhiên đặt balo của Từ Tuấn Vỹ lên bàn học, đặt balo mình lên ghế. Trút bỏ được gánh nặng, Mạc Nhiên Nhiên đi đến giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên gặp Từ Tuấn Vỹ là trước khi nhập học lớp Mười. Buổi tối hôm đó trên đường trở về nhà, Mạc Nhiên Nhiên gặp phải nam sinh trường khác chặn đường trêu chọc, Từ Tuấn Vỹ không biết từ đâu nhảy ra cứu cô như một siêu anh hùng, cô còn chưa kịp nói với anh hai chữ cảm ơn anh đã mất hút vào màn đêm tĩnh mịch.
Sáng sớm hôm sau nhà bên cạnh có người chuyển đến, Mạc Nhiên Nhiên bị tiếng đồ va đập làm cho tỉnh giấc, cô mắt nhắm mắt mở ra ban công xem là chuyện gì. Không ngờ ngay lúc Mạc Nhiên Nhiên đầu bù tóc rối, mặt vẫn còn chưa rửa, mặc đồ ngủ xốc xếch lại bị Từ Tuấn Vỹ đứng ở ban công sát bên nhìn thấy trọn.
Cả hai ban công chỉ cách nhau không đến ba mươi centimet, Từ Tuấn Vỹ nhìn thấy bộ dạng thức dậy buổi sáng của Mạc Nhiên Nhiên, anh không chút nể mặt bật cười, ánh mắt vô thức dõi theo cô xấu hổ chạy vào phòng.
Vô tình cả hai trở thành hàng xóm sát nhà nhau, vô tình học cùng lớp, vô tình thích nhau nhưng lại không thể bên nhau.
Những năm cấp ba Từ Tuấn Vỹ thể hiện rất rõ tình cảm dành cho Mạc Nhiên Nhiên, nhưng cô khi đó sợ yêu vào sẽ sa sút việc học, cứ nghĩ đợi cả hai lớn lên sẽ có thể thổ lộ lòng mình, kết quả cô chưa kịp bày tỏ anh đã âm thầm tránh xa cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ chở một cô gái khác, lòng cô đã sụp đổ, cũng chẳng còn chút mong mỏi vào tình cảm thời niên thiếu.
Vốn định chợp mắt một lát, mãi nhớ về chuyện ngày xưa dẫn lối vào giấc mộng, khi Mạc Nhiên Nhiên thức giấc cảnh bên ngoài ban công đã sập tối, tấm rèm voan trắng chạm sàn được kéo về hai bên vẫn đứng yên như tiếng lòng cô.
Mạc Nhiên Nhiên uể oải ngồi dậy xoay đầu cùng gáy nhức mỏi do nằm nghiêng, cô bước xuống giường đi đến bật đèn phòng lên, mở tủ quần áo tùy tiện chọn một bộ đồ ngủ thoải mái.
Tắm rửa sạch sẽ trở ra, Mạc Nhiên Nhiên đi đến bàn học kiểm tra thời khóa biểu, bức tranh vẽ một chàng trai theo phong cách Anime Nhật Bản được lồng khung cẩn thận va vào