Từ công ty Từ Tuấn Vỹ trở về Mạc Nhiên Nhiên ghé siêu thị mua ít đồ tươi sống mang về cho bữa tối. Mẹ cô lần đầu thấy con gái tự đi chợ tay xách nách mang không cần nhờ vả, bà nghi ngờ nhìn cô kiểm tra xem có thật sự là con gái bà đẻ ra hay không.
Mạc Nhiên Nhiên đặt những túi thức ăn xuống bàn ăn, thở phào một hơi như vừa mới nâng tạ xong. Cô kéo ghế ngồi xuống, rót nước trong khay trên bàn uống ực một hơi lấy lại sức.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên mở túi kiểm tra xem những thứ cô mua, thuận miệng hỏi: "Làm gì hôm nay lại mua đồ thế này? Có chuyện gì vui à?"
"Không phải, từ lúc vào năm học bận rộn, hôm nay có thời gian nên con muốn nấu một bữa lớn ăn cho đã" Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu phủ nhận, tâm trạng vui vẻ khi nhắc đến kế hoạch bữa tối hoành tráng tối nay.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên cười khinh bỉ nhìn đứa con gái giỏi lấy tiếng không có miếng kia, bà cố ý hỏi: "Con nấu?"
Nhắc đến nấu ăn Mạc Nhiên Nhiên liền xấu hổ với lương tâm, cười nịnh bợ lấy lòng mẹ cô: "Mẹ nấu"
"Con gái hai mươi mấy tuổi sắp lấy chồng đến nơi chẳng nấu nổi một món tử tế" Mẹ Mạc Nhiên Nhiên vừa cằn nhằn vừa thu dọn đồ mang vào bếp.
"Đâu phải con không muốn, chẳng phải mẹ từng nói con đừng nghĩ đến chuyện nấu ăn sao? Giờ lại trách con" Mạc Nhiên Nhiên không cam tâm, tủi thân giải thích.
"Mẹ nói sai sao? Nhờ chiên có mỗi quả trứng cũng để cháy đen, nấu mì thì còn sống, con là đỉnh cao của bếp núc đấy, kẻo đánh bại đầu bếp thế giới thì khổ"
Dõi theo bóng lưng mẹ quay vào bếp, biểu cảm Mạc Nhiên Nhiên trở nên ấm ức, quả nhiên ngoài bố mẹ ra chỉ có Từ Tuấn Vỹ mới chịu nổi con người vừa vô dụng vừa phiền phức như cô.
Sau khi Từ Tuấn Vỹ đưa ra chỉ thị tất cả thu xếp công việc trong ngày tiến hành theo kế hoạch. Đúng giờ hẹn, Từ Tuấn Vỹ ngồi xe Sách Mục đến cổng trường đón Diễm Hà.
Dừng trước chổ Diễm Hà, Từ Tuấn Vỹ ngồi ở ghế phụ hạ cửa kính xuống lắc nửa đầu bảo cô ta ra ghế sau ngồi. Hân Như ngồi sau thấy Diễm Hà mở cửa đã nồng nhiệt chào đón như đã rất thân thiết.
"Chào chị đẹp"
Ngồi vào xe Diễm Hà vẫn mãi không hiểu vì sao Từ Tuấn Vỹ hẹn gặp lại đưa thêm người khác theo, nụ cười của Sách Mục ngồi ở ghế lái qua kiếng chiếu hậu cũng nhiệt tình hơn lúc bình thường.
Xe di chuyển với tốc độ thông thường trên đường, Hân Như ngồi bên cạnh Diễm Hà phấn khích ngồi không yên, buộc miệng tiết lộ cho cô ta biết nơi sắp đến.
"Chị Diễm Hà, chị là sướng nhất rồi nhé, anh Tuấn Vỹ bận rộn suốt ngày vẫn đích thân đi chọn mua mảnh đất tốt nhất cho chị, sau này chị thích thì xây nhà, không thích thì bán đi, chị nói anh ấy rất tốt đúng không?"
Nghe đến trong lòng Diễm Hà quả thật có vui sướng nhưng vẫn tỉnh táo nhận thức sự việc đang diễn ra, ngờ vực thăm dò suy nghĩ của Từ Tuấn Vỹ: "Tại sao lại tặng mảnh đất cho mình?"
Từ Tuấn Vỹ không đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về trước, một bên khóe môi khẽ cong lên.
"Còn gì nữa chứ" Hân Như nhanh nhẹn chen lời vào, kích động nói: "Nhờ chị gửi đoạn clip của chị Nhiên nên anh Tuấn Vỹ muốn trả ơn cho chị. Chị Diễm Hà, chị bây giờ là đỉnh của đỉnh"
Thầm đoán Từ Tuấn Vỹ bị Mạc Nhiên Nhiên cắm sừng nên muốn cảm ơn vì giúp anh nhận ra sự thật bị che giấu sau lưng anh, Diễm Hà không nhịn được cong môi mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Đến một mảnh đất trống rộng mênh mông như biển lớn, Diễm Hà ngạc nhiên