Mũ tốt nghiệp bay trên không trung hòa với những cành hoa hồng đỏ tươi chậm rãi đáp xuống mặt đất, tiếng cười đùa vui vẻ trẻ lớn đều vang ngập cả sân trường.
Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đều mặc áo tốt nghiêp màu xanh dương đứng đối đầu nhau trước mặt hai bên gia đình cùng Hạ Linh và các thành viên trong F2. Biểu cảm của cả hai như sắp đánh nhau đến nơi, từ người lớn đến bạn bè đều trong tư thế can ngăn khi có ẩu đả xảy ra.
"Mạc Nhiên Nhiên, anh không chịu nổi cái tính nóng lạnh thất thường của em thì chẳng ai chịu được đâu" Từ Tuấn Vỹ tức giận lên giọng.
"Từ Tuấn Vỹ, đồ xấu xa, em đã nói là em nhận sai, một câu xin lỗi em anh cũng không có, bây giờ anh quay lại trách ngược em sao?" Mạc Nhiên Nhiên không nhường lên tiếng cãi lại.
"Anh hỏi em lần cuối, có gả hay không?" Từ Tuấn Vỹ hùng hổ lớn tiếng như quát thẳng Mạc Nhiên Nhiên.
"Em..." Mạc Nhiên Nhiên định lên tiếng mắng anh nhưng nhận ra có gì đó không đúng trong cuộc cãi vã này. Cô ngơ ngác nhìn Từ Tuấn Vỹ, anh nhìn cô, cả hai cùng lúc bật cười.
"Không gả" Mạc Nhiên Nhiên tươi cười, thái độ thay đổi trở nên dịu dàng đáp.
Từ Tuấn Vỹ bất ngờ áp sát mặt Mạc Nhiên Nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Anh gả cho em là được"
Mạc Nhiên Nhiên mỉm cười e thẹn, Từ Tuấn Vỹ trước mặt phụ huynh và bạn bè thân thiết vẫn đặt lên môi cô một nụ hôn.
Những tiếng chê bai than phiền lập tức tản ra, còn tưởng sẽ có cảnh hành động kịch tính giữa Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên.
Mọi nguyên nhân xuất phát từ việc tối qua Mạc Nhiên Nhiên đang khó chịu trong người khi tới tháng, Từ Tuấn Vỹ có ý tốt ở bên cạnh hỏi han quan tâm lại bị cô chê phiền. Từ Tuấn Vỹ tủi thân, Mạc Nhiên Nhiên cáu gắt, cả hai lời qua tiếng lại kết quả lại cãi nhau một trận.
Buổi tối trong lúc cùng xem phim, đoạn quảng cáo phát hình ảnh minh họa em bé sơ sinh trong bụng mẹ, Mạc Nhiên Nhiên liền sinh hiếu kỳ hỏi: "Tuấn Vỹ, nếu chúng ta có con trước hôn nhân liệu bố mẹ có hành hình em không?"
Từ Tuấn Vỹ nằm dài bên cạnh bật cười, nghiêng đầu đối diện Mạc Nhiên Nhiên, nửa thật nửa đùa đáp: "Anh đã cố hết sức cẩn thận, nếu có là do định mệnh sắp đặt, chúng ta hưởng thụ rồi phải chịu thôi"
Mạc Nhiên Nhiên thở phào một hơi trút mọi suy nghĩ không vui ra khỏi tâm trí, nằm xuống đầu sát đầu Từ Tuấn Vỹ, tâm mắt hướng lên trần nhà.
"Tuấn Vỹ, anh nói vì sao chúng ta thương thầm nhau sáu năm mới có thể bên nhau mà không giống như Kiến Nhất và Yên Nhi?"
"Ba năm đầu em không chịu tiến tới, ba năm sau anh không có thời gian. Người khác là duyên phận, còn chúng ta là nghiệp duyên"
Lời nói đầy chân thành lại mang ý công kích của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên vừa nghe lập