Chiều tối bố mẹ Mạc Nhiên Nhiên ăn cưới ở quê trở về, buổi tối cùng Từ Tuấn Vỹ và mẹ anh dùng bữa. Vừa lên bàn ăn mẹ cô đã không ngừng than thở nói từ chuyện này sang chuyện kia, đối tượng duy nhất nhắm đến là đứa con gái độc nhất hai mươi hai mốt tuổi vẫn chưa một mảnh tình vắt vai.
“Cháu con của chú Năm con mới mười chín tuổi bác sĩ đã bảo kết hôn, nhà chồng cho vàng đeo không hết. Nhiên Nhiên, con không thấy mất mặt sao? Người ta mười chín tuổi lấy công tử thiếu gia, còn con kìa, suốt ngày ru rú trong nhà, làm ơn ra ngoài tìm một chàng thiếu gia mang về đây đi”
Mạc Nhiên Nhiên bĩu môi, tự tin đáp: “Con tìm thiếu gia đương nhiên được, nhưng mẹ nghĩ người ta thèm để ý đến con gái mẹ sao?”
Nghe vậy mẹ Mạc Nhiên Nhiên nghiêm túc ngắm con gái thật kỹ, chậc lưỡi đồng tình: “Nói mới để ý, trong nhà có mỗi con xấu nhất, sớm biết đã nhặt một đứa đẹp một chút về nuôi, chắc giờ gả cho đại gia được rồi”
Mạc Nhiên Nhiên đưa mắt nhìn Từ Tuấn Vỹ ngồi đối diện, anh che miệng nén cười, dáng vẻ trông rất thích thú khi cô bị mẹ sỉ nhục. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh có biểu hiện giống như vậy, hầu như mỗi lần cô bị mẹ bình phẩm thì anh luôn là người đầu tiên không cho cô chút mặt mũi mà cười chọc quê.
Tức giận vung chân đá vào chân anh, do chân không đủ dài nên Mạc Nhiên Nhiên duỗi thẳng hết chân cũng chỉ có thể chạm mũi chân vào chân anh. Từ Tuấn Vỹ cảm nhận được cái chạm của cô dưới gầm bàn, anh liếc mắt nhìn qua cô, cong cao môi cười hả hê, thư thả cầm chén canh lên uống.
“Mẹ tìm người làm mai cho nhé?”
“Phụt!!!”
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên vừa dứt lời thì ngụm canh chưa kịp nuốt vào bụng của Từ Tuấn Vỹ đã phun ra, anh ho sặc sụa đến mức mặt đỏ lên. Mạc Nhiên Nhiên ngồi phía đối diện cắn môi dưới nhịn cười, cả người thỉnh thoảng run lên vài nhịp.
Đợi khi bình tĩnh lại, Từ Tuấn Vỹ hốt hoảng lắc tay nghiêm túc can ngăn ý định của mẹ Mạc Nhiên Nhiên: “Đừng dì, dì mà làm mai cho cô ấy thì dì chỉ thêm mất mặt, theo con thấy thì dì đóng thùng dán keo cô ấy là tốt nhất, sau này thành đồ cổ sẽ rất có giá trị”
Nghe qua chẳng có gì đáng vui nhưng ai cũng cười, Mạc Nhiên Nhiên cho rằng cô với bốn người còn lại không ở cùng một hành tinh, càng có niềm tin mãnh liệt bố mẹ cô nhặt cô từ bãi rác về để làm trò vui cho họ.
Buổi tối muộn Mạc Nhiên Nhiên ngồi ở bàn học loay hoay chuẩn bị tài liệu cho ngày mai đi học, cửa kiếng ban công bỗng vang lên hai tiếng, cô xoay đầu nhìn Từ Tuấn Vỹ đứng bên ngoài chỉ tay vào tay cầm muốn cô mở cửa. Mạc Nhiên Nhiên vẫn ngồi yên một chổ, cong môi một cái rồi hất mặt nhất quyết không mở, lúc ăn cơm còn mang cô ra làm trò tiêu khiển, lúc chán lại trèo qua tìm cô, không có cửa!
Mạc Nhiên Nhiên vừa quay lưng lại cầm giấy tờ lên thì cửa lại bị gõ, cô cau có xoay người trừng mắt nhìn anh. Từ Tuấn Vỹ không hề tức giận khi cô khóa cửa không cho anh vào, anh mở điện thoại dán màn hình vào kiếng để cô có thể nhìn thấy rõ.
Trên màn hình điện thoại là bức ảnh chụp Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên ôm nhau ngủ, trong ảnh không có gì nhạy cảm, chỉ có điều nhìn vào liền có thể nhận ra mấu chốt nằm ở chổ hai đôi vai trần.
Mạc Nhiên Nhiên hoảng loạn bật dậy mở chốt cửa lao đến giật điện thoại trong tay Từ Tuấn Vỹ, anh nhẹ nhàng